Ngọc nhìn người cảnh sát đó bằng nửa con mắt…

Một thời gian sau đó người ta thấy ông cảnh sát này mặc đồng phục cảnh sát và quét rác ở mấy trại trẻ mồ côi…

Có lẽ Ngọc còn quá nhân từ.

.

Còn nó? …Trời vẫn mưa, nó vẫn đứng lặng thing ở cái khu ấy. Nước mưa xát vào chỗ bị thương khiến nó xót. Khẽ lấy tay xoa xoa. Bỗng, một cái áo được choàng vào người nó, một bàn tay to, rắn chắc ôm lấy bờ vai của nó từ phía sau, một giọng nói quen thuộc vang lên.

-Xong rồi! Về thôi.

.

____________)o(___________

Căn biệt thự đó vẫn sáng đèn, vẫn rực rỡ, không gian rộng lớn ấy vẫn khiến người ta cảm thấy sợ, vẫn cái giọng nói trầm trầm ấy…

Bố Vũ nhẹ nhàng nâng cái gọng kính lên.

.

-Hôm nay mày lại phá hỏng chuyện của tao rồi!

Khuôn mặt bố cậu chẳng có biểu hiện giận giữ hay giằn vặt nhưng giọng nói của ông cũng đủ làm cho người khác nổi da gà. Còn Vũ, cậu không nói gì, dường như vẫn khoái cái vụ đó, cái vụ chính nó phá.

.

-Nếu không muốn kết hôn thì đi du học đi.

-Cái gì? Con không thích >””””

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play