-Cô xin giới thiệu đây là học sinh mới của lớp mình, em ấy là…
-Cô nói ít thôi để bạn ấy tự giới thiệu đi ạ, hứ, xih thế, y như…..á chết
…………..
-Chào các bạn, mình tên là…( dường như cô bé còn ấp úng khi nói về họ của
mình) …Ngọc. Rất vui khi được chuyển về đây học. Mong mọi người giúp đỡ.
-Vậy em ngồi bàn 2 nhé. _ cô nhẹ nhàng nói.
-Không!_ Ngọc dứt khoát trả lời,
-hả? _cô nhíu mày, thầm nghĩ “cái bọn chẩu che này lúc nào cũng muốn làm theo
ý mình, tự mình quyết mọi thứ, hừ”
-Em muốn…
-Bạn ấy muốn ngồi ghế giáo viên cô ạ, ha ha ha
Tiếng cười rộ lên và lớp học sôi nổi lạ thường.
-Vậy cô giáo sẽ ngồi đâu, ha ha
-Ngồi dưới chân tao, hề hề
Lớp ồn như cái chợ vỡ, ai ai cũng góp vài câu như sợ giờ không nói thì sẽ
không bao giờ được nói vậy . Riêng Vũ, cậu ngồi lặng thing nhìn cái con bé mới
vào kia, choáng toàn tập.
Nó thì lại nhìn Vũ, ngồi nhìn từng biểu hiện trên mặt cậu. Nó muốn xem tâm
trạng cậu khi gặp bản sao của mình ra sao à? Hay nó sợ cậu sẽ nhầm lẫn, sợ cậu
sẽ dao động?
“Đến ngồi trường này, em đã từng xác định là chẳng tốt lành gì, nhưng em vẫn
đến, ít ra em sẽ tự giành hạnh phúc cho bản thân mình. Chị phải hiểu cho em”
Ngọc nhìn nó, nhìn chằm chằm với một ánh mắt không thể xác định rõ được. Đôi
lúc ánh mắt đó như hạnh phúc, vui vẻ, muốn nhào vào ôm nó và nói ”chị ơi em đã
về rồi”. Nhưng đôi lúc ánh mắt đó lại lạnh lùng, lạnh như ánh mắt của 2 anh
chàng nào đó…Đôi lúc xa xăm, buồn và hỗn độn. Có thể nói Ngọc là con người phức
tạp, giống nó hay là người đa nhân cách?
-EM MUỐN NGỒI CẠNH BẠN VY!
Ngọc gằn từng chữ như muốn nói “ sức chịu đựng của tôi với lớp này cũng chỉ
có hạn “
-Em thưa cô!! Em muốn hỏi tại sao bạn mới lại giống bạn Vy như thế ạ?
Một tk học sinh liều lĩnh, giương ánh mắt thách thức nhìn
-Đúng đó, sao giống thế?
-Ờ, giải thích đi.
-Nhanh lên!!!
Lớp nhao nhao lên và dường như không để ý tới cảm xúc của một số người nào
đó. Ánh mắt của 1 số người nào đó thay đổi, khuôn mặt tái đi, cắn chặt môi…..Và
trong số đó, biểu hiện của Vũ là rõ nhất. Cậu đạp bỏ bàn rồi quát to
-Chúng mày có câm mồm đi không? ĐIếc hết cả tai !! ( rồi cậu quay ra cái tên
can đảm vừa nãy, cười)…Mày muốn biết tại sao giống nhau à? Muốn biết thật
hà?…..Này thì biết này ( lấy chân đạp vào bụng tên đó rồi túm cổ áo lôi
lên)….Tao còn chưa biết mà mày đòi biết hả thằng ôn con…Này thì biết này ( mỗi
phát biết này mọi người tự tưởng tượng ra thảm cảnh nhé ^^)
Ngọc đi xuống lớp, lúc này đã im ắng hẳn, im đến mức có thể nghe thấy tiếng
thở đều đều và 1 số tiếng hừ hừ nhẹ của Vũ.
-Tôi muốn ngồi đây, cậu nhường chỗ cho tôi nhé ^^
Ngọc nhìn Vũ bằng ánh mắt nai nhưng đáp lại cô là sự hờ hững và bình thản…Cái
miệng khẽ nhếch lên 30* và lông mày hơi nhíu lại. Cậu tiến sát vào mặt Ngọc,
nói
-Cô đi phẫu thuật kiểu gì mà giống….người con gái của tôi thế?… Đừng có làm
tôi ngứa mắt như thế nữa!!
-Hả? _ngọc giật mình, trợn tròn mắt nhìn, k tin được, cả lớp thì ôm bụng
cười
“Cậu đã đụng đến lòng tự tôn của tôi. Cậu đang làm tôi đau. Cậu đã sai đó
CHỒNG CHƯA CƯỚI à”
-Cậu thực sự không biết tôi là ai?
-À, là con nhỏ đáng ghét và đáng chết nào ý nhể?
“Tôi thực sự thất vọng về 2 cậu, 2 cậu thực sự làm tôi đau, 2 người con trai
có quan hệ sâu sắc với cuộc đời tôi sao 2 cậu lại tàn nhẫn đến mức ấy chứ?”
_____________
-Hula Hula ta đã trở về rồi _Quỳnh
-Chào mọi người. Ngày vui chứ? _Việt Anh
Quỳnh và V.Anh đi vào lớp, vẫn cái vẻ ung dung tự tại, coi trời bằng mâm như
những nhà hiền triết ở ẩn hồi xưa.
-Wow, không khí thật trang trọng, có lẽ biết chúng ta về nên họ đón tiếp nồng
nhiệt như vậy đó, ck nhỉ, ha ha
-Ừ ^^
Quỳnh khoác tay V.Anh đi vào, Anh cười tươi như hoa, 2 người đi lại phía nó.
Quỳnh cứ như con chim chích, nhí nha nhí nhảnh vừa đi vừa hát “ xuân này con
không về” @@
-ÔI Vy ơi, mới gặp mày sáng nay mà tao đã nhớ mày da diết, tha thiết, điên
tiết rồi đây này. Nhớ die đi được ấy ^^
Nó im lặng nãy giờ, thấy 2 đứa bạn thân đi vào cũng không thể dấu được nụ
cười, nụ cười đẹp như hoa ấy, nó nói với Quỳnh
-Mày…..bị điên à??
Nhưng Quỳnh không để ý đến câu phán của nó, cô đang dán mắt vào bản sao của
nó Ngọc.
-Ôi cái lớp học này có ma. Má ơi cứu con với. Mày nhập lại làm một đi Vy
ơi….Thiêng linh linh địa linh linh….tao sẽ cúng đùi gà và socola mà mày thích
mà
Lớp im lặng càng im lặng hơn . Gió mùa xuân từ ngoài thổi vào. Ánh nắng như
nhảy nhót trên của thềm cửa sổ.
Ngọc nhíu mày, chiếc mũi cao hơi khịt khịt. Dường như cô bé đã lường trước
được con đường này. Áp lực thật ! Nhà họ Trịnh…cô quyết tâm về bằng được vì…đó
là gia đình của cô mà. Chỉnh lại tay áo, Ngọc chìa tay trước mặt Quỳnh
-Chào bạn ! Rất vui được làm quen.
Vũ đang hồi tưởng, cậu đang sắp xếp lại những kí ức cần thiết để làm vốn hiểu
biết cho cái tình huống này. Và hình như cậu đã thành công. Với đầu óc thông
minh, nhạy bén và hiểu biết về gia đình nó. Cậu đưa ra 1 kết luận mang tính
triết lí cao, khiến mọi người phải khâm phục….: Ngọc là em gái nó….(đó là sự
thật hiển nhiên và ông này mắc bệnh quan trọng hoá vấn đề…giống au). Cậu im
lặng, im lặng vì hình như vừa nãy mình có phán sai vài câu. Tâm trạng cậu cũng
đang là mớ hỗn độn…
Nó, trong nó luôn tồn tại cái gì đó rất thân quen, cái gì đó rất ấm áp và gần
gũi đối với Ngọc. Nó biết Ngọc là em gái nó mà. Nhưng nó cũng im lặng. Vì im
lặng của nó chính là thừa nhận!!
-Đơ tập thể à? Trở lại với hiện thực đi nào.
Việt Anh khua chân múa tay trước mặt mọi người, phá vỡ mấy cái dòng suy
nghĩ.
-Hai em vào đây có chuyện gì vậy? _cô giáo hỏi.
-vào để học, từ giờ em sẽ học ở đây _ Quỳnh trả lời.
-Sao tự dưng….
-Do em thích ! Hay cô muốn đi cùng em lên nói chuyện với hiệu trưởng, à quên
nói chuyện với bác của em ^^
-Thôi….thôi…thế…thế còn VIệt Anh.?
-Em là em thấy cái lớp này, chính cái lớp này đó, có phong thuỷ rất là đẹp.
Vừa tiện ngắm cảnh vừa tiện ngắm G ( chưa nói hết câu thì bị véo tai)
“ ông ngắm ai?? ……..à à, ngắm gấu…gấu của tớ”
______________
-EM CŨNG MUỐN HỌC Ở ĐÂY VÌ NGƯỜI YÊU EM HỌC Ở ĐÂY ^^
Một cánh tay từ ngoài lan can bỗng thò vào ( tưởng tượng đến mấy cái cảnh
trong phim kinh dị ấy ạ)….kèm theo tiếng kêu a á thảm thiết, đau thương..nghe mà
não lòng.
Chuyến đột kích của Thành đã thành công!
-Tên đó từ đâu chui ra mà cứ như siêu nhân, à quên người nhện ấy nhỉ?
Quỳnh tròn mắt nhìn V.Anh ( pê ẹt : Như Quỳnh sau một thời gian được V.Anh
huấn luyện đã hiền lành và ngoan ngoãn hơn)
-À, tên đó đang luyện tập cho cuộc thi “Việt Nam Ai Dồ “ sắp được tổ chức ấy
mà ,hê hê
Nó nhìn Thành, trong đầu tự dưng có cả đống kí ức hiện về, rồi chả biết tại
sao tự dưng lại phun ra câu
-Đầu bò !!
-Ợk, tưởng mất trí nhớ mà vẫn còn nhớ Thành đẹp trai này à? Ồ sức hút của ta
vẫn không hề thuyên giảm.
-Trình độ tự sướng và chém gió của mấy lão đại diện cho JJ vẫn như ngày nào
@@
Nó lại nói..ớ miệng thì nói mà chưa hề có sự thông qua của não bộ …JJ là cái
khỉ gì??
-Mày muốn chết hả thằng kia, đừng có làm mất mặt ban đại diện nữa đi.
Vũ đập mạnh tay vào đầu Thành tru mỏ lên đe doạ, cả lớp giật mình.
-Ôi thằng người yêu của tao vẫn đẹp gái như ngày nào ha ha ha ha
Thành cười, nụ cười chan chứ “yêu thương”
-Cái gì?? Hừ….CỤ nội, cụ ngoại tổ tiên nhà mày nhờ tao dẫn mày xuống đấy chơi
đây….cái thằng cờ hó đáng nguyền rủa này.
Bộp bộp binh binh chát chát hự hự….
Cuộc nội chiến JJ lại diễn ra sau một thời gian im ắng. Thành Vũ đuổi nhau
như chó với mèo. Dùng sách vở, bút, cặp và cả giày làm vũ khí chuyến đấu…nói thô
tục hơn là choảng nhau.
-Mày chết này!
-Á…hự…ợ…
Không may cái giày trúng đúng mặt cô giáo, cô kêu lên 1 tiếng rồi nằm bất
tỉnh nhân sự =.=
-Đấy tại mày đấy!
-Ông choảng cho mày cái nữa giờ đấy. Tại sai?
-Còn ai ngoài thằng cờ hó đang đứng trước mặt tao nứa??
-Nghe vẻ mày còn chưa hối cải nhỉ?
-Ố hay, từ “hối cải” viết như thế nào? Nghĩa là gì? Đợi tý để tao tra từ điển
ả rập xê út trên iphone6 cái đã.
Vũ hừ khan, lừ mắt nhìn Thành rồi…phi nốt chiếc dép còn lại về phía Thành
_phía cửa ra vào…phi…
Chiếc giày bay bay bay…bay xa và đậu trúng khuôn mặt chữ điền đẹp đẽ
của….ngài hiệu trưởng.
Cả lớp mặt chữ O, mồm chữ Ô, mũi chữ Ơ, đổ dồn mọi ánh nhìn ra phía cửa. Cô
giáo đang loạng choạng đứng lên nhìn thấy cảnh này tiếp tục ợ 1 tiếng rồi “yên
nghỉ” “ít ra còn có kẻ đau hơn mình” . Cô cười mãn nguyện.
“Phù” có 1 tiếng phù và 1 cái vuốt ngực của người đằng sau ông hiểu trưởng.
Chẳng ai khác là Tuấn. Cậu không thích hay gọi cách khác là sợ mấy trò này.
Nhưng biết đâu khi cậu tham gia cậu còn “tàn” hơn ấy chứ ^^
-Cái lớp này quá xuống cấp. Theo lời thỉnh cầu của hiệu trưởng thì tôi sẽ học
ở đây!
-Hội…hội trưởng giá lâm….lớp, lớp BĂNG HÀ
Cả lớp từ giờ sẽ sống trong đau khổ và lạnh giá, mấy thằng học sinh nước mắt
đầm đìa nhìn nhau. Có Vũ thì cũng phải chịu nhục nhưng Vũ ít khi đi học và rất
hay ngủ hoặc đi chơi nên không có ai bị tóm mấy…còn Tuấn….ngài hội trưởng hội
học sinh??? OMG chịu sao được??
-THôi đi ông (Thành nói vs Tuấn) muốn sang đây quậy thì nói cmn đi, lại còn
lí do mới chả lí trấu nữa
-Tôi…
-Giải thích là nguỵ biện! _Thành cắt lời khi Tuấn đang định nói gì đó và như
thường ngày, 3s sau, Thành tiếp tục phán
-Im lặng là thừa nhận, ha ha
Tuấn cười…..
-Vui vkl, phải gọi bọn thằng Key đến đây quậy mới được, lâu lắm mới có đông
đủ như thế này, ô la la _Quỳnh lôi điện thoại ra nhấn nhận.
_____________
Ngày hôm sau
-Nhock đừng có tưởng là có mặt xinh đẹp và có gia đình hậu thuẫn thì được hớt
tay trên như thế. Bọn chị đây theo Vũ từ năm lớp 10 rồi, nhóc biết điều thì nên
nể mặt đàn chị và rút lui êm ấm đi. ( k dám to tiếng chỉ dám nói đạo lí vì cũng
sợ)
-Chó sủa! Người không hiểu!
Nó làm mặt lạnh, làm vẻ bất cần đời, ánh mắt nhìn về đâu đó và trong đầu nghĩ
thật là buồn cười
-Mày dám nói thế à con khốn này..Chát….(nó bị ăn vả) …tao nói cho mà biết,
đừng có để tao ra tay lần nữa
Nói xong bọn kia bỏ đi, 1 phần sợ đụng đến tiểu thư 1 phần sợ nó cãi lại.
-DỪNG LẠI !
Nó gằn giọng, ánh mắt trở lên sắc, môi nhếch lên, trong đầu là sự tức
giận
-Mày nghĩ đánh tao xong là còn có thể đi sao?
-hả?
-Tao chưa nhớ kí ức nhưng bản tính của tao không thay đổi đâu….Mày nghĩ đụng
vào tao là được yên ư? Hừ….
-Á….á…á…xin xin tha lỗi ạ
……………………..
-LinDa! Như vậy mới đúng là Chị Hai trong lòng bọn mình đúng không?
Key và nhóm cười khi nhìn thấy cảnh này, nhưng im lặng, ko gọi nó vì biết
tính nó. Nó thích giải quyết trong im lặng ^^ . Im lặng theo nghĩa của nó
ấy.
……………………
-Ta bảo con đến lần thứ bao nhiêu con mới chịu về đây hả?
-Con về rồi, bố nói nhiều như ông già ấy.
Vũ chẹp chẹp miệng, tỏ vẻ khó chịu khi bị người của bố mình tóm về.
-Ngồi xuống đi!
-Con thích đứng!
Cậu vênh mặt, tay nắm vào thành ghế, mắt nhìn ra ngoài của, thái độ rất chi
là ngông cuồng.
-Con muốn ta luôn phải ngước lên nhìn như thế hả?
-Hừ…
-Ta đã quyết định lễ đính hôn của con rồi !
-Bộ bệnh à?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT