-Chân kia!

Tuấn giục nó.

Nâng cái bàn chân ngọc ngà ấy lên, cậu nhẹ nhàng xoa bóp và lau cẩn thận.

Cậu đang ngồi dưới chân Ngọc y như người dưới kẻ trên vậy, nhưng cậu không hề cảm thấy khó khăn, khó chịu hay nhục nhã.

Vì phục vụ nó là điều mà cậu muốn làm, điều cậu cho là hạnh phúc.

Ngọc cười, cô chẳng bao giờ nghĩ sẽ có được cái cảm giác thoải mái này.

Từ trước đến nay, đúng là cô được chăm sóc như là một công chúa…nhưng cô không thể cảm nhận được điều đó.

Cô đã sống cuộc sống chẳng khác nào con búp bê thuỷ tinh cả.

Được người khác chăm sóc, nâng niu, đùm bọc….nhưng lại không nhận được cái gọi là tình thương.

Bố mẹ nuôi của cô chẳng phải là cái hạng tốt đẹp đến mức thấy cô đáng thương mà đem về nuôi.

Họ chỉ thấy cô quá xinh đẹp, có thể giúp cho việc kinh doanh của mình nên mới nhận nuôi cô.

Suốt ngần ấy năm, Ngọc chỉ nhận được chút tình cảm từ người anh trai…không phải ruột thôi.

-Còn đau không?

Tuấn lạnh lùng nói, mắt vẫn không ngừng dán vào cái vết trầy sước ở trên đầu gối cô.

-Hì, không đau nữa đâu.

Cô cười, ấm áp thật đấy, ở bên cậu thật là ấm áp.

Ngọc nhìn Tuấn, nhìn không chớp mắt, bấy lâu nay ở trong cái vỏ bọc cô búp bê thuỷ tinh thật là lạnh lẽo.

Nhìn thấy cậu, trong cô như bừng lên 1 ngọn lửa…ngọn lửa sưởi ấm trái tim đã đóng băng kia.

Cô nhìn cậu, nhìn như chưa bao giờ được nhìn.

Hạnh phúc thật!

-Cậu …..ngắm đủ chưa?…y như lúc trên xe bus ấy!

Tuấn ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt nhìn đầy tình cảm của NGọc dành cho mình thì không kìm được cảm xúc nhưng cậu quen thói ăn nói vậy rồi…

Với lại cậu cũng muốn che giấu….cảm xúc của mình.

Ngọc đỏ mặt, cô quay đi, lắp bắp trả lời.

-Tôi…tôi nhìn…nhìn lúc nào chứ??

Ngọc quay đi, che khuôn mặt đang đỏ như cà chua của mình.

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ kia, suy nghĩ linh tinh…nhìn căn phòng rộng thênh thang này.

Và điều mà cô nhìn thấy, cô để ý đầu tiên là ảnh…khung ảnh mẹ Tuấn, đặt giữa phòng….Cảm xúc của cô y như của nó khi vào phòng cậu lần đầu tiên…

Chị em..hình như là chị em thì vậy…

-Cái khung ảnh to kia là ai vậy? Bà ấy đẹp thật đấy?

-Mẹ!

-Mẹ cậu à…hì, thảo nào cậu cũng đẹp lung linh như bà ấy nhỉ, hì

-Không, tôi không giống bà!

-Sao vậy?

-Cậu đã từng hỏi rồi mà.

Đôi mắt Tuấn khẽ nhíu lại, cậu nhìn lên bức ảnh kia…

Trong gian phòng này…căn phòng chỉ sáng khi có nó.

Tuấn buồn, cậu đang suy nghĩ, suy nghĩ đến cái điều mà không có thật.

“Mình chẳng là gì của cô ấy….tại sao cô ấy phải nhớ chứ….Ha, Tuấn, mày chẳng là cái gì của người ta cả…..Mày chỉ là cơn gió thoáng qua trong cuộc đời người ta thôi….mày đừng có hi vọng nữa….Mày đang quá kích đó”

Ánh mắt lại buồn….

-Cảm ơn cậu nha!

Ngọc lên tiếng phá vỡ cái sự im lặng đáng sợ này đi.

Nhưng ánh mắt Tuấn đã buồn rồi giờ còn trông đáng sợ hơn.

Cậu dừng lại việc băng bó cho nó cái vết thương kia, bàn tay khựng lại trong không gian.

Đôi mắt nâu buồn, hang mi khẽ rung, hình như cậu nhăn mặt…

Nhìn vào cái khoảng không của căn phòng này, Tuấn, thở dài.

Trái tim này như không thở được…nghẹn lại…

-Tôi đã nói…cậu đừng bao giờ nói…cảm ơn mà!

Tuấn đứng dậy, đi ra ngoài, mặc kệ cái người đang ngạc nhiên tột độ kia.

“Có lẽ cô ấy không thuộc về nơi này…có lẽ cô ấy không phải là của mình…có lẽ mình đã sai..nhưng tại sao lại dung ánh mắt đó nhìn mình? Tại sao lại nói những lời đó với mình? Tại sao còn làm mình hi vọng?”

****

Đạp chân vào góc tường, Vũ nhăn mặt, bực tức.

Trong cậu lúc này như có 2 dòng suy nghĩ, nó thay đổi hay cậu thay đổi???

Mà hình như là cả hai..cả hai đúng không?

Tại sao Tuấn trông chẳng già hơn cậu là bao mà cậu ta lại nghĩ được những cái sâu sắc như thế?

Tại sao lại nói cậu không biết cảm nhận?

Lôi điện thoại trong túi ra gọi cho Thành…..hình như lâu lắm rồi hai cậu không tụ tập để “ gây chuyện”

-Đến Bar đi!

Vũ nói kiểu cáu gắt trong điện thoại.

-Thằng chết tiệt….mày quên cả bạn bè rồi đúng không? Vì tình mà quên bạn rồi đúng không?

-Không!

-Ha ha, đúng là đầu bò có khác, tao biết mày quên làm sao được tao…cái người đẹp trai…pro như tao thì kiếm đâu ra nữa.

Thành bắt đầu tự sướng, nghề rồi nên đừng hỏi trình đến đâu.

-Ừ, tao nhớ tất cả mọi người…….trừ mày!

-Hả? Thằng khốn kia….mày…mày..

-Đến Devil đi!

-Mày nghĩ mày là tướng à?

-Ừ!

-Xì, không đi, mày đi mà đi 1 mình, hừ hừ.

-ĐỪng để tao đến tận nhà mày…tao đang cáu đấy.

-Hô hô, bị bạn gái bỏ hả? ha ha, cho chết, thằng ngu.

Khuôn mặt Vũ tím đi, bị điểm trúng huyệt tử, không biết trả lời như thế nào.

Nhưng chính lúc này…chính lúc này cậu cần Thành nhất….cần duy nhất người bạn này thôi….những câu nói của Thành là động lực cho cậu…dù đó là những câu đá xoáy …

-Đừng để tao lôi con nhỏ Hiền đến nhà mày.

Vũ nói bằng giọng nguy hiểm….Hiền là mối tình đầu của Thành..là thảm hoạ trong lòng cậu ta.

-Ờ, biết rồi, đến ngay đây, thằng cờ hó.

Hai người đến Devil “ ăn chơi”

-Sao hôm nay Devil vắng thế?

-Ờ, bọn thằng Key và nhóm của nó cũng chẳng thấy đâu nữa.

-Giở giời à?

Vũ nâng cốc rượu lên và châm điếu thuốc…

****

Bà, mẹ của nó, ngất lên ngất xuống vì con…

Ông, bố của nó, hết lo lắng cho con thì lại phải chăm sóc người vợ.

-Bố, để con đi mua cho bố ít đồ ăn nhé!

Anh Bảo vỗ vào vai ông.

-Thôi, con đến xem tình hình ở công ty đi, 2 ngày nay chưa xem xét gì đâu…đi đi

-Nhưng mà bố!

-ĐI đi…bố xin lỗi vì đã cướp mất thời gian cho con bên em và mẹ.

-Thôi, con đi đây, bố ăn đi nhé!

-Ừ.

Ông nhìn hộp cơm trước mặt mình.

Cười và nhớ cái quá khứ trước đây ….nó khổ đến mức cơm còn chẳng có mà ăn…đó chính là động lực làm ông muốn tiến xa…muốn giàu có…giàu nữa.

“Mình đã sai sao? Mình đã đẩy chúng nó, chính những đứa con mình yêu quý nhất vào con đường này hay sao? Là do mình quá tham lam hay sao? Chính mình….! Xin lỗi các con…! Ddady thực sự xin lỗi!…”

Nhìn lên đèn phẫu thật vẫn sáng, trong lòng ông như có đống lửa, dạo rựa, nóng và vô cùng khó chụi.

Hình như đã cả ngày rồi mà ông chưa ăn ngủ gì cả.

Hi sinh vì gia đình….nhưng ông đã không làm đúng cách…đã không biết chọn con đường tốt.

***

Tại nhà Tuấn.

-Cậu đang làm gì vậy? Uống rượu hả? Đừng có uống!

Ngọc giật chai rượu trong tay Tuấn.

-BIến đi…không phải việc của cậu.

-Hả?

-Muốn chết hả? Đây là việc của cậu à? Biến đi!

-………..

-Chết tiệt!

………….

Cách cư sử đó là của Tuấn, là phong cách của cậu….là suy nghĩ của cậu.

Nhưng đó chỉ là suy nghĩ thôi.

Cậu đã nghĩ cậu sẽ làm như thế với nó, cậu sẽ nói những lời như thế với nó.

Nhưng cuối cùng cậu không làm được…cậu vẫn không làm được…

Khẳng định….đến cuối cùng cậu vẫn là kẻ yếu đuối trong tình cảm.

Tuy có body khoẻ mạnh, có gia thế vững chắc nhưng trái tim cậu rất dễ bị tổn thương…

Khi Ngọc giật chai rượu…cậu chỉ biết đứng yên nhìn, cậu không làm gì ngoài điều ấy được.

-Rượu là không tốt! Cậu đừng lạm dụng nó như thế!

Ngọc nói, ánh mắt dường như hơi hờn dỗi…

Tuấn không kìm được lòng mình….nhìn thấy Ngọc ( là nó trong tâm trí cậu…cậu đã yêu đến mức không còn phân biệt được nữa rồi), cậu cảm động quá.

Tiến lại, ôm Ngọc vào lòng.

Ôm, cái ôm thật chặt, thật ấm áp và …

****

Tại Devil

-Hình như lâu lắm rồi chúng ta chưa đi quét mạng nhện nhỉ?

Vũ nói và nốc rượu tiếp.

-Ừ, chỉ tại mày làm tao mất hứng thôi….tao không muốn đi 1 mình!

-Vậy giờ đi nhé!

-Ờ, khởi động chân tay nào.

2 người xoay cổ tay, khởi động và chuẩn bị đi “dọn mạng nhện”, dọn cho quang địa bàn.

****

“Ca phẫu thuật rất thành công, tụ máu trên đầu dường như đã được lấy ra hết…nhưng thần kinh của cô bé thì hơi đáng lo ngại …hết thuốc ngủ thì cô bé sẽ tỉnh…gia đình có thể vào rồi.”

Cả nhà nó đứng bên giường bệnh, mỗi người 1 suy nghĩ nhưng đều mong nó mau chóng mở mắt và trở về làm nó ngày xưa.

Mọi người cùng cầu nguyện, dù mọi khi có cho việc này là vớ vẩn.

Chút ánh nắng còn lại của buổi chiều mùa đông rọi vào trong phòng, chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp nhưng trắng bệch của nó.

-Ư…

1 tiếng rên khe khẽ được cất lên, cả nhà mở to mắt như thấy mặt trời thứ hai.

-Vy….Con.

Khẽ cựa đầu ra bên trái 1 chút, nó từ từ, từ từ mở mắt.

Từ từ, từ từ, cảm nhận ánh sáng mà 3 ngày nay nó đã không được nhìn thấy.

Nheo mắt, nó nhìn mọi người.

-Vy…cuối cùng con cũng tỉnh rồi….lạy chúa…mẹ mẹ lo quá.

Mẹ nó nhào vào ôm nó, còn bố và anh Bảo thì đứng bên cạnh, cười, nụ cười đầy mãn nguyện.

Nhưng mọi chuyện chưa êm đẹp được bao nhiêu phút thì mọi người như đứng hình trước câu nói của nó.

Câu nói mà khiến cho trái tim, cho tấm lòng và cho tâm trạng mọi người chết lặng.

Giọng nói nhỏ của người mới ốm dậy, nhưng nghe rõ và không thiếu từ nào cả

-Các người là ai?

****

-Ha ha, thế hả, chuyện gì thế này, vậy là Thiên Thần như rắn mất đầu rồi còn gì.

-Ha ha, đúng đó, toàn lũ ngu dốt.

-Nhưng chúng nó vẫn còn nhiều nhân tài lắm…như nhóm của bọn thằng Key đấy..

-Thôi kệ, nó chết là tao vui rồi, ha ha

-Đại ca may mắn thật đấy, vừa vào khu này thì có người chết.

1 đám đầu xanh đỏ đi nghênh ngang như nhà của mình trên đường….

Và điều quan trọng hơn là bọn chúng vừa chạm vai vào vai Thành….

-Lũ chó…bẩn vai tao rồi.

Thành dừng lại, đây không phải địa bàn của cậu nhưng ai bảo bọn chúng ngu dám động vào cậu.

-Sao? Chuyện gì?

Tên đầu đàn vừa nãy lên tiếng sủa.

-Chuyện gì à? Hà hà…Mày có biết chuyện rì không hả THành?

Vũ ung dung, đút tay vào túi quần, ánh mắt thách thức nhìn lũ kia và hỏi Thành.

-tao cũng chẳng biết….nhưng đoán là hôm nay có thằng chết! ha ha, thật là…..ngứa tay quá!

Thành và Vũ xông vào đánh cho bọn này 1 trận, lên bờ xuống ruộng…

Thật là ngu xuẩn khi động vào con hổ đang đói.

-Đen thật, vừa loại được THiên Thần vì con nhỏ kia bệnh thì lại gặp phải JJ…đen v~ !

-Đại ca đứng dậy được không ạ… thôi thua keo này ta bày keo khác…đằng nào con nhỏ ở Thiên Thần cũng bị thương mà.

Bọn chúng đỡ nhau dậy khi Thành và Vũ nương tay.

-Chúng mày vừa nói cái gì cơ? Ai bị thương?

Vũ tai nọ tai kia lại nghe được THiên THần bị thương.

-Dạ..dạ là con nhỏ đứng đầu Thiên Thần bị…bị tai nạn ạ..

-Cái gì??

Đoàng….tiếng sét!

Trời không mưa, rất đẹp nhưng lại có sấm.

Mà hình như đây là sấm trong lòng cậu….

Nó…có chuyện gì?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play