-Giải tán đi, giải tán đi, sao tập chung hết ở cổng trường như thế này?

Bác bảo vệ xua xua tay, ý đuổi hết bọn nó đi.

-Ông nì già rồi nên lẫn à?…không biết tụi này là ai à?

Phong ngu ngơ đặt ra câu hỏi.

Rồi không khí bỗng trở lên im lặng lạ lùng, bác bảo vệ hình như đang cố lúc lọi trí nhớ của mình, của ông bảo vệ sắp về hưu xem chúng nó là ai, còn tụi nó thì đang giải quyết mấy việc.

Tất cả mọi người đều im lặng, những tiếng học sinh vào lớp tiếng cười, tiếng sách vở choảng nhau cũng có thể nghe thấy.

-Thôi mấy đứa này đi vào đi , mau lên!

Bác ta giục nhặng lên rồi đập tay vào vai VŨ.

-Khốn kiếp! Lão già làm cái khỉ rì vậy?

Cậu đẩy tay ông bảo vệ ra rồi lùi về phía sau, y như kiểu tránh tà.

…………

Đôi mắt hờ hững, tầm hồn nó đang treo ngược cành cây.

Đây như 1 liều thuốc tâm lí, làm nó trở lên tê dại.

-Cô…

1 giọng nói nhỏ như mất sức sống vang lên, nó liếc đôi mắt nhìn lên Trang, 1 sự căm phẫn.

-TẠI SAO CÔ LẠI LÀM NHƯ THẾ????

-Á…

Chữ “thế” cuối cùng trong câu của nó là 1 phát tát thật manh vào khuôn mặt Trang.

Mọi người giật mình, ông bảo vệ trố mắt lên nhìn.

Trang ngã lăn ra, 1 chút máu chảy ra từ khoé miệng, cô ta nhìn nó chằm chằm.

-Mày…mày dám…!

-Vậy…mày nghĩ….tao không dám???

Nó cúi người xuống, xiết mạnh bàn tay mình vào cổ Trang, cô ta khẽ kêu lên.

-Ư…ư…

Ông bảo vệ thấy vậy không thể đứng nhìn liền nhảy vào can ngăn.

-Này, làm gì vậy, sao lại dám hành hung trước cổng trường học như thế này hả?

Lấy tay mình cố kéo tay nó ra, nhưng nó xiết chặt quá, ông ta tỏ ra bất lực, nhưng vẫn ngang mà cố lôi ra.

-CÚT ra chỗ khác chơi và câm mồm lại!

1 bàn tay thì vẫn xiết chặt trên cổ, 1 bàn tay kia thì đẩy ông bảo vệ ra.

-Ư …ư

Trang bất lực,ông bảo vệ cũng sợ, cũng bất lực, mọi người đứng đấy sừng sững nhưng cũng như chỉ để làm cảnh, cũng bất lực.

Có ai chỉ cho nó giờ phải làm sao? Cái mối thù này phải trả như thế nào, kết thúc ra sao?

“ Con khốn! tao đã định tha cho mày nhưng….chính mày lại khơi gợi cái kí ức ấy cho tao! Mày chết đi!”

Ánh mắt không còn rì là tình người , nó hiện thân của ác quỷ.

Khuôn mặt được cải trang bình thường nhưng không thể giấu đi nét lạnh lùng của đôi mắt.

“ Thì ra là vậy…người làm tao đâu đầu nhiều đêm là mày…..người làm tao mất đi cái hạnh phúc nhỏ bé là

mày…người làm tao mất đi những người bạn cũng là mày…người làm tao suýt chết mấy lần cũng là mày…

Mày là khắc tinh của tao…mà người và khắc tinh thì không thể sống chung…vì vậy, mày phải chết”

Trong suy nghĩ của nó lúc này là sự giận giữ, sự khơi gợi cảm xúc của ngày xưa và…sự chết chóc.

Bàn tay của nó cứ xiết chặt lên cổ trang, in rõ từng dấu vân tay.

Ông bảo vệ đã được Thành xử gon rồi, bằng cú đập sau gáy.

Không nói nhưng cậu cũng biết là nó đang giận mà cách sử lí tốt nhất trong cái thế giới của mấy người là cái chết.

Cậu biết điều đó, mọi người ở đây cũng biết điều đó, vì vậy không ai lên tiếng, cứ để cho nó tự giải quyết.

……….

“ Đã có chuyện gì mà khiến em ra nông nỗi này? Tại sao em lại tức giận như vậy? Nhìn e tức giận không hiểu sao tôi lại thấy lo sợ, lo cho em sẽ làm chuyện ngốc nghếch, dù biết dù biết em đã rất chín chắn.

Nhìn em giận, tôi cũng giận, tôi luôn muốn nói rằng : Hãy cầm tay anh và bước đi!

Hãy dựa vào vai anh mà khóc nhé!

Xin em, xin em đừng làm tổn thương anh nữa”

Tuấn bất lực, cậu chỉ biết suy nghĩ mà không thể nói ra thành lời, cậu không thể mà cũng là không biết diễn tả như thế nào .

Cậu muốn nói nhưng không đủ can đảm, cậu muốn vực nó dậy nhưng lại không đủ tự tin.

Đứng và im lặng nhìn nó là cách tốt nhất cậu có thể làm.

Thành cũng vậy, Phong cũng chẳng khác rì.

Các cậu đều không muốn xen vào truyện của người khác, đặc biệt là nó.

………

Dòng người đông đúc đi qua nhưng họ không để ý tới những hành động của tụi nó.

Cuộc sống mà, tấp nập lắm, làm xong chuyện của mình rồi thì về nghỉ ngơi chứ hơi đâu mà lo chuyện bao đồng.

Hình như con người bây giờ dửng dưng quá.

Hay là họ không thể nhìn vào cái sự thật phũ phàng đang xảy ra.

Sau 1 ngõ rộng, vòng qua trái, 1 hàng cây kéo dài cả 50m, là trường nó. Ngôi trường mang tiếng là đẹp nhất Vn, khang trang và trong lành nhất đất nước này.

Họ không để ý có thể vì “ Trường này là trường giỏi vì vậy chắc chắn mọi thứ trong này đều ổn”

…….

-Dừng lại!

1 tiếng nói khá quen vang lên.

Đúng 1 phút 30’ sau khi Trang bị nó bóp cổ, đến suýt ngạt thở thì Vũ mới lên tiếng

-Dừng cái trò ngu xuẩn của cậu lại và mau vào trường đi…vì đó là điều cậu muốn!

Lôi cái cánh tay đang muốn giết chết 1 con người của nó ra, Vũ cáu gắt.

Đây là lần đầu tiên mà cậu cáu gắt cái kiểu này.

Nó đơ trong 5s, chỉ đúng 5s thôi.

“ hành động ngu xuẩn” sao??

Cậu ta đang nói cái gì vậy?

Không thể được, không thể được.

Tại sao? Tại sao nó tự dưng lại cảm thấy đau.

1 sự bực dọc xuất phát từ trái tim hay sao?? NÓ đang cáu, đang ức chế, đang muốn giết người mà nhưng chính VŨ đã kìm *** nó lại.

-Tùng…tùng…tùng…

Tiếng trống trường rõ to vang lên, làm đầu óc nó tự dưng xáo trộn.

-Đời còn dài…

Nó vươn người lên, nói thầm vào tai Trang rồi đứng dậy, bước đi.

Là do nể Vũ hay là do tiếng trống mà nó tha cho Trang lần này vậy?? Chẳng biết nữa.

-không sao chứ?

Vũ ân cần đỡ Trang lên và hỏi nhẹ.

Dù gì, dù gì thì đây cũng là người bạn từ nhỏ của cậu mà, làm sao mà cậu đứng trơ như vậy được chứ.

-TÔi đưa cậu về.

Bùng hôm học đó, Vũ đưa Trang về tận nhà.

Cậu chầm chậm lái xe và phát hiện ra, hình như “ cậu ta đang khóc?”

……

“ Anh xin lỗi, anh xin lỗi vì đã làm cho em buồn. Anh cũng không biết tại sao tự dưng mình lại làm như thế nữa.

Hay là do anh ghen, là do anh ích kỉ, tức giận, không thể chấp nhận được khi em ở bên cạnh người ta. Anh xin lỗi nhưng không hiểu tại sao anh lại cho cái việc mình làm là đúng.

Tại sao? Tại sao em lại không nói cho anh có chuyện rì xảy ra, sao lại coi anh như người ngoài….

Mà dù gì thì Trang cũng là bạn anh.!”

Nằm trằn trọc trên giường, Vũ không sao ngủ được.

Cậu nhớ nó.!

………

ở trường ngày hôm đó cũng chẳng có ai học hành gì được.

Lũ học sinh thì xì xào to nhỏ về hotboy, vipgirl, về nhan sắc về cơ bắp.

Còn nó, Tuấn, Thành và Phong thì mãi suy nghĩ về nhiều chuyện đặc biệt là chuyện hôm nay.

Nó còn nhớ, còn nhớ rõ ràng rằng lúc nhìn thấy Vũ đỡ Trang dậy, nó đã nhìn cậu, nhìn bằng ánh mắt tức giận.

Lúc Vũ đưa Trang về thì nó lại ngoảnh ra nhìn, nhìn bằng ánh mắt có chút buồn.

Kiến thức chẳng ai vào được chút nào nhưng thầy cô thì vẫn cứ chém nhiệt tình, cười và nhận quà của học sinh nhiệt tình.

****

-Tôi không muốn thi thố cái rì nữa, ông công bố phần thắng luôn đi.

-Ồ, sao vậy, Thiên Thần đã thắng rồi nhưng vẫn buộc phải thi phần cuối chứ.

-Tôi nói là tôi không muốn rồi mà!

Nó nói lớn và nhìn chằm chằm vào người đó.

-Lại có chuyện gì bức xúc và đến đây xả vào ta à? Không hiểu tại sao 3 người đứa lại thế, cứ có chuyện là tức là lại đến xả vào ta, trút giận vào ta. Ta đâu phải cái máy xả stress!

Nó quay mặt đi, không nói gì, hình như thấy hành động của mình cũng là hơi lố.

-Không biết nhưng không thích thi nữa. Mệt!

-2 thằng nhóc đó hình như à quên chắc chắn là “say” cháu như cá say sóng rồi đấy.

Ông ta cười, hình như là hối hận vì đã lợi dụng tụi nó.

Hình như ông đang muốn giúp tụi nó, đang muốn “ làm người thương thiện rồi”

-Thì sao?

Đôi mắt lơ đễnh nhìn xung quanh và đặt câu hỏi sau khĩ đã uống 1 ngụm café nhập từ Pháp.

-Hay ta có cách như thế này, cháu hãy chọn 1 trong 2 thằng đó bằng trái tim nha.

-Tôi không muốn chọn 1 trong 2 mà muốn chọn 1 trong 5, 1 trong 10 thì làm sao?

-Ha ha, con bé này vẫn thích bắt bẻ ta như ngày nào nhỉ, theo ta thì cháu hợp với thằng bé đó hơn đấy.

4 mắt nhìn nhau, chớp chớp, hiểu ý nhau,cả 2 người đều hiều “ Thằng bé đó” ở đây là ai.

……….

“Tôi muốn cậu có mặt ở đây sau 15’ nữa”

Tin nhắn được gửi đi cho khoảng 5 người.

Nó cười, đút điện thoại vào túi rồi ung dung bước đi.

Nhận được tin nhắn này, Tuấn, Thành, Phong vui như điên, vội vàng lấy xe phóng đến đó.

Còn Vũ, cậu chẳng biết nên vui hay buồn nữa, giờ đối mặt với nó, liệu cậu có sao không?

“ không sao, giờ chưa tối, chưa có sao, đi thôi. Let Go!”

Tự hỏi rồi cũng tự trả lời, cậu cười rồi nhảy lên con “ iêm iêu” của mình và rồ ga phóng đi.

Đúng 13 phút 10’ sau Tuấn có mặt trước nó.

Nó cười và ung dung đi lên xe cậu trong tiếng gào thét, kêu tha thảm thiết của mấy người đến sau.

Hôm nay nó đẹp, thật đẹp, 1 bộ váy màu hồng nhẹ nhàng, 1 chiếc mũ xinh xinh và 1 chiếc túi sách thật là ciu.

-Vy ơi, đi nhanh quá.

-Đợi mình với, vy ơi..

-Đừng bỏ tớ mà.

-Thằng khốn kia,,,chạy gì mà nhanh thế….mày chết…công an tóm cái tội xe không chính chủ này! (nghe cách nói là biết ai rồi, hi)

Tuấn cười, nó cười.

1 cuộc rượt đuổi diễn ra trong thành phố.

Ôm eo Tuấn, nó….ngủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play