Ông bảo vệ đứng chống tay vào hông, quát đám học sinh.
-Tóc quá dài! Đuổi học!
-Tóc vừa! Đuổi học!
Đám học sinh há hốc miệng.
-Hề hề, trường ta xây nên các cháu được nghỉ đó mà.
(trích: troll)
Đó là khung cảnh trường nó, vì vậy ,mọi người mới có thể tham gia cái trò
chơi lâu dài này.
*****
-Dừng lại!
Nó hét, 2 cậu nhìn lên.
Hiện giờ 2 người đang trong tình trạng vật lộn nhau.
Với 2 cái tính cách trái ngược nhau như thế thì chuyện này là dễ hiểu.
2 người cùng nhìn nó, nhìn sâu vào đôi mắt đen, đôi mắt chứa đựng sự tức
giận.
-Ra ngoài!
1 giọng nói lạnh lùng, vô cảm được cất lên, nó đi ra đằng cửa và mở cánh cửa
đã sờn ra.
Vũ và Tuấn nhìn nhau, nói đúng hơn là liếc cháy con ngươi.
Rồi chả ai nói rì, tự động mà đứng dậy đi ra ngoài.
Nó thả mình tự do xuống giường.
Nhưng ôi đau, đây đâu phải là cái giường mềm mại thân quen của nó đâu.
Nghĩ ngợi 1 lúc rồi nó cũng nhắm mắt ngủ.
Bao nhiêu chuyện trong 1 ngày, quá mệt rồi, dù có rì đi nữa,dù đây là đâu đi
nữa, nó vẫn phải ngủ.
Vũ đi ra ngoài, khoanh tay đứng trước cửa phòng nó, nhìn Tuấn, cái vẻ khinh
khỉnh thường ngày.
-Sao? Lại muốn đánh nhau nữa hả?
Tuấn cau có, cứ hễ nhìn thấy nó và Vũ đứng cạnh nhau là không thể chấp nhận
được.
-Cậu thích đánh nhau gớm nhỉ? ngày xưa đâu có thế? Hà hà.
Vẫn cái giọng nói đểu đều đều đó, Vũ khích tuấn, những kỉ niệm ngày xưa cũng
về theo.
-Muốn gì?
-Hừ, cậu thì có cái khỉ rì để tôi muốn. cái loại người như cậu thì biến sớm
ngày nào, tốt ngày đấy.(Đi ra chỗ Tuấn, nắm lấy 1 vai cậu ta, giọng nhỏ như
gió)…cho rộng xã hội!
Đôi mắt u buồn của Tuấn lại xuất hiện.
Cậu cười, che giấu đi sự tiếc nuối, 1 nỗi buồn bấy lâu nay.
“Sao người phải chịu cứ phải là mình.”
Lúc này, nụ cười ấy lại là động lực cho cậu, không biết từ khi nào, cậu không
bao giờ khóc, nụ cười, dù chua chát tới đâu cũng là động lực cho cậu.
…………
Cốc cốc cốc…
-Khốn kiếp! Đứa nào mà sớm thế này đã….
Nó ưỡn mình, vươn vai, lấy tay khua khua cái đồng hồ trên bàn nhưng không
thấy.
Đây đâu phải nhà của nó.
Bực tức nhưng vẫn ra mở cửa.
-Aaaaaaaaaaaaaaaaaa
Vừa ra đến nơi thì nó hét toáng lên.
Hiện giờ nó không thể chấp nhận cái người đang đứng trước mặt mình.
Khuôn mặt thì hốc hác, mắt lõm khá sâu(đoán: thức khuya, nghịch dại, hà
hà)
Tóc tai thì rối như thằng mới trốn trại, 1 điều quan trọng hơn là máu từ mũi
cậu ta đang chảy xuống.
Điều này khiến nó vô cùng hãi.
Thấy biểu hiện của nó, vũ không nhịn được, lấy tay bịt mồm nó lại.
-Be bé thôi nàng, muốn người chết sống lại thật à?
Giằng tay Vũ ra, nó trấn tĩnh lại, nhìn Vũ, 1 sinh vật mới chui lên.
-Sao cậu lại ra cái nông nỗi này hử?
Lúc sau nó mới lên tiếng.
-Thì tại cậu chứ tại cái khỉ rì nữa.
-What?
-Hôm qua, tôi đến phòng cậu định lấy mấy cái khăn mặt hay mấy lọ sữa rửa mặt
thì bị cậu đuổi ra còn rì (biết Key rất chu đáo, thể nào cũng mang vác đầy đủ
những thứ đó)
-Ai bảo không nói, hừ
………….
-chúng ta sẽ đi đường nào?
Nó hỏi, khi đang đứng cạnh 2 người.
-Cậu sẽ đi cùng tôi!
Tuấn kéo tay nó về phía mình rồi nói.
Thấy vậy, tức không chịu được, Vũ cũng làm như vậy.
-Cậu ta đi với tôi!
-Tôi!
-Tôi!
2 người cứ giằng co, qua lại.
-Thôi đi! Hai người cứ như nước với lửa, tốt nhất là cả 3 cùng đi!
Nó nhìn thấy tình thế cấp bách, mình thì bị giành giật như món đồ nên quát
lớn.
-Hừ
-Hừ
2 người kia thì nhìn nhau hằm hè.
****
-Rõ ràng tôi nghe thấy tiếng của Linda 2 lần rồi mà!
Key hớt hải, mấy lần đi tìm nó nhưng không thấy.
-Thôi, con lạy bố, ở đây tối nào mà chả nghe thấy tiếng người hét chứ, cứ làm
quá lên.
Trường đứng bên cạnh nói và lắc đầu, cái vẻ rất chi là không hài lòng.
Khuôn mặt vẫn không đỡ chút nào, thậm chí sau khi Trường nói còn nhăn nhó
hơn.
Key lo cho nó quá, nếu, nếu nơi này có ma thì làm sao mà nó chịu được.
Tim cậu bất giác đập nhanh 1 nhịp, lỗi lo cứ dồn nén vào nhau.
Không có nó, có lẽ, cậu cũng không muốn mình tồn tại trên đời này.
Key và Trường 2 người nói, mỗi người 1 câu.
Họ vẫn không để ý đến khuôn mặt 1 người đang đứng cạnh đó.
1 sự não lòng, 1 sự thất vọng và nghi ngờ.
Thành, cậu cũng đủ thông mình để nhận ra 1 số việc nên biết.
Khuôn mặt vẫn đăm chiêu từ hôm nọ, từ cái hôm Vũ thay đổi thái độ với nó.
Lại 1 thử thách trong tình bạn của 2 người
Hôm qua Vũ mất tích (đi chơi tìm nó. rồi không muốn về nữa) vì vậy Thành đi
cùng nhóm với Trường và Key.
3 người đang đi trên cùng 1 hành lang, nhưng mỗi người theo đuổi 1 suy nghĩ
riêng.
***
-KHốn kiếp! Đi lâu thế mà chả thấy cái khỉ rì là sao?