-Xuất Phát!

Tiếng súng vang lên, 1 đoàn gồm mười mấy chiếc xe phân khối lớn rồ ga phóng đi.

Đoạn đường không hề thẳng mà còn vòng vèo, nhiều khúc qua.

Nhiều chướng ngại vật trên đường.

Rất nhiều người đang đứng cổ vũ cho trò

“Thử thách tốc độ này”.

Key chứng kiến đang cuộc tranh tài này vì không được tham gia.Cuộc thi gây hứng thú không chỉ cho khán giả mà ngay cả với các tay đua.

Đây là 1 trong những đường đua được yêu thích nhấy trong số các đường đua trên Hà Nọi nằm ở phía bắc thành phốHà Nội, mang tên người bỏ tiền xây dựng nó, một nhà sản xuất rượu khai vị. Đây là hình mẫu cho các địa điểm thi đấu với trang bị thuộc loại hiện đại trong những năm gần đây. Các đội đua đều yêu thích bầu không khí thân thiện, khí hậu trong lành nơi đây. Tuy nhiên, do đường đua dài 5,8 km này khá bằng phẳng và tẻ nhạt, sau 14 lần góp mặt trong lịch trình thi đấu vô địch thế giới, hiện nay chỉ còn là nơi các đội thường xuyên chọn để thử nghiệm các cải tiến xe đua.

Vì vậy nó trở thành địa bàn chơi của các tay đua trong thế giới đêm.

Key nhìn nó đầy lo lắng, trên trán cậu dù không tham gia thi đấu nhưng cũng có mồ hôi.

Ai cũng biết Vũ là trùm trong việc đua này, việc chiến với cậu dường như chỉ là vấn đề thời gian.

…..

“Khuôn mặt nó hiện lên trong mắt mọi người, thật đẹp.

Liếc mắt nhìn Vũ, nó cười.

-Lại gặp rồi.

Vũ im lặng, cậu không biết phải nói gì bây giờ.

Thực sự, thực sự cậu đã bị cắm sừng sao?

Đang cố gắng không tin vào cái điều này, nhưng…sao nó lại cố khẳng định như vậy.

-này…

Nó tiếp tục gọi khi thấy Vũ không có phản ứng gì.

-TRÁNH RA!

Hất bàn tay của nó ra, Vũ hừ lạnh 1 tiếng.

-Tôi…không tha cho cậu đau!”

Đang cố nhớ lại cái bối cảnh tối hôm qua, nó nắm chặt tay lái.

Rồi lấy tay gạt chiếc kính bảo hộ của chiếc mũ bảo hiểm xuống.

Dáng vẻ ngầu (y như CL trong Go Away)

1 bộ quần áo thể thao màu trắng đục, nó không thể lẫn trong đám đua xe.

Hội đua có nó có Vũ, Thành, có Tuấn.

Đâm thẳng về phía trước, Vũ luồn lách qua mấy tên đi trên và phóng lên dẫn đầu.

Một khuôn mặt tràn đầy sát khí, 1 tâm trạng u uất và bực không thể tả.

Vũ đang thể hiện chính mình.

Những màn luồn lách ấn tượng, những lần nghiêng xe khi qua những khúc cua.

Nhìn cậu lướt vô cùng thành thạo và nhuần nhuyễn.

10’ trôi qua, đến khúc cua thứ 2, Thành cười

-Chết bớt đi cho nó rộng xã hội!

Ném 1 bọc đinh xuống đường, cậu quay mặt lên và phóng tiếp.

Aaaaa

Aaaaaaaaa

Aaaaaaaa

Tiếng hét của mấy xe đằng sau.

Xe đang chạy với vận tốc lớn bỗng gặp chướng ngại vật, 1 chiếc xe bị đổ, làm những chiếc đằng sau cũng chịu chung hậu quả.

1 tiếng “ồ” vang lên nơi khan giả đang ngồi.

Họ biết, đây chỉ mới là bắt đầu.

Vũ vẫn dẫn đầu, nó rồ ga, tăng tốc, đi lên song song với cậu.

Nhìn sang bên cạnh với ánh mắt thách thức, nó lại cười.

“đừng có cổ thử sức chịu đựng của tôi khi nó đã giới hạn rồi”

Vũ nghĩ, cậu nhanh chóng vượt lên nó.

….

Chỉ còn 6 tay đua trên đường (vì hầu hết bị mấy thủ đoạn của đối phương cho chết rồi)

Đến khúc cua thứ 3, chỉ còn lại 6 người.

Nó với chiếc BMV S1000RR màu vàng cam đang áp sát xe Vũ, Tuấn cũng ngay sát 2 người.

Vũ hôm nay nhuộm tóc màu bạc, 1 màu rất kén người nhuộm.

Rầm……..

1 chiếc xe vừa bị lật khỏi đường đua, tên lái xe ngay lập tức nhảy ra khỏi xe.

Chiếc xe bắn ra xa rồi…. bùm…………

Tiếng nổ vang lên, tiếp sau là 1 làn khói đen bay lên.

Nó nhìn chiếc xe vừa nổ, cười nhếch môi.

Ánh mắt nhìn vào cái dây chạc to bản phía sau.

Vừa nãy khi đoàn đua đi qua chỗ cua, đã có 1 đoạn dây chạc ở đó.

1 số người thì thực hiện mà “xe bay” nên không sao, riêng tên kia, ngu quá, hay còn được gọi là không đủ trình.

Key đứng chứng kiến, chỉ nói được 1 câu

“ đường đua tử thần”

……

-Chết đi!

Nó áp sát 1 xe, cho xe mình hơi nghiêng về phía chiếc xe kia

Tên đó giật mình, nó tiếp tục ép xuống.

Chân giê xuống mặt đường, lớp da ngoài bị trầy sước, máu túa ra, thấm đầy đầu gối.

Tên đó rên lên đau đớn.

Nó vẫn chưa thôi, cho tay lái của mính đập mạnh vào tay lái của hắn.

a……….

lại 1 tên nữa ra khỏi đường đua.

Hiện giờ chỉ còn đúng 4 chiếc xe trên đường, tương ứng cho 4 màu.

Nó :vàng cam, Vũ :đen, TUấn :trắng, Thành anh lá.

4 chiếc xe bám sát nhau.

…….

-Mày nghĩ ai thắng?

-CHắc JJ rồi, mà nhỏ Thiên THần chơi thâm thật.

-Ư, mày chưa nghe nói sao? Khuôn mặt thì xinh đẹp đến mức kia nhưng không dễ chơi đâu. Hôm nọ nghe nói đã dùng kế gì mà không còn để sót 1 tên “chuột” nào trong đêm.

-Đi đâu?

-Còn đâu nữa, thằng ngu, tên đạii ca thì bị cho thành thái giám, còn bọn đàn em, chết không có chỗ mà chôn đâu.

-Ồ…

…….

Trong lúc mấy tên này chém gió, đã đến khúc cua cuối cùng.

Tít…tít..tít…tít…

Điện thoại của nó và Key cùng vang lên, cả 2 cùng lôi ra đọc.

Khuôn mặt đang hứng khởi của Key bỗng tím bặt.

Nắm chặt bàn tay, đến nỗi móng tay chạm sâu vào thịt, làm hằn rõ những vết móng trên bàn tay.

Ánh mắt hướng về nó, lo lắng.

Còn nó, vứt điện thoại vào trong túi, cắn chặt môi dưới.

Bàn chân đang giẫm vào phanh được đưa ra, đạp mạnh vào đầu xe/

-Lũ _khốn!

Gằn lên, tâm trạng lúc này là vô cùng bức xúc.

Vũ chợt vượt lên,xả khói về phía sau, rồi quay xuống nhìn nó, tỏ thái độ.

Tay thì giơ ra, 4 ngón tay nắm chặt vào, ngón cái chỉ xuống phía dưới, ý thách thức.

Thành cũng nhân cơ hội vượt lên, nhìn sang nó, đôi mắt sáng rực, cười thật tươi

-Thật vui…ơ…

Cậu đang cười thì nó bỗng rồ ga lên, đuổi theo Vũ.

Ngọn lửa trong lòng bùng phát.

Key ôm đầu, ngửa cổ ra đằng sau, thở dài.

Brừm….brừm….

2 chiếc xe đang ganh đua nhau từng chút 1.

Nó đi sát xe Vũ.

Tuấn ở dưới quan sát tình hình, cậu thấy biểu hiện của nó rất lạ.

-CẲM THẬN!

Tuấn hét lên, Thành và Vũ giật mình

Nhìn lên nó…cả 6 con mắt mở to.

-LinDa!

Key ở trên cũng không kìm được cảm xúc, hét thật to lên.

Nó đang bực, rất bực , vừa nãy nghe tin của Rây, lô hàng mà anh bảo mới chế tạo đã được đối tác thử nghiệm thành công nhưng ai ngờ họ lại dáo copy nguyên mẫu để ăn cắp bản quyền.

Tức lại càng tức thêm khi thấy cái thái độ ngông cuồng của Vũ.

Nó cho xe chạy vượt thẳng lên mà không để ý đến khúc cua.

Chỗ đó là 1 cái hồ mới được đào cách đây 1 tuần.

…………

-Khốn kiếp!

Vũ nhìn thấy nó liều mạng, bực không tả nổi nhưng…

-Đồ ngốc!

Cậu rồ ga, phóng thật nhanh lên cái mép đường bên kia rồi cho “xe bay” qua xe nó, chắn ở phần hồ.

…..

“tên đó điên à?”

Nó đang nhìn cảnh tượng vô cùng hài hước,chẳng lẽ Vũ muốn thắng tới mức bất chấp nguy hiểm như thế? =) chị ấy không hiểu vấn đê là cái gì ạ.

Nó không nghe thấy mấy tiếng nói vừa nãy của mọi người vì trong mũ bảo hiểm còn nhét thêm cái tai nghe.

Hiện giờ, với tốc độ đang tối đa của chiếc xe, Vũ không thể dừng nó ngay lập tức.

Mũi xe đang tiến thẳng vào tảng đá rất to bên lề…

Để tránh đá, cậu vòng đầu xe 90 độ sang bên phải.

Bùm…………..

Chiếc xe đang bay tự do trên không rồi…

“ồ”……..cả hội trường ồ lên, ai cũng kinh ngạc trước hành động ngu suẩn này của cậu.

…..

Xe và người đang “ bay” xuống hồ.

Tõm……………

Tiếng nước bắn lên.

Xe và người chìm xuống…

1 xe phân khối lớn, 1 người 60 kg, không chìm mới là lạ.

Nó dừng xe và quay lại nhìn.

Mở tấm kính bảm hiểm ra, nó nhăn trán, vẻ lo lắng hiện trên khuôn mặt.

Nhưng, nó cứ đứng đờ ra đấy, không nhúc nhích.

Vừa nãy không phải nó liều mạng mà nó đã tính cả rồi, nếu qua khúc cua đó đầu tiên thì chắc chắc nó là người thắng cuộc.

Nó không phải là người nóng đến mức liều mạng như thế.

Với lại, cái hồ kia là do nó sai người đào rồi đổ đầy nước vào (may mà có nước).

Thành và Tuấn cũng dừng lại, mọi người đổ xô xuống để “ vớt” Vũ lên.

Lại lấy tay đẩy kính bảo hộ xuống, nó tiếp tục về đích.

……..

Vòng 1: Thiên Thần!

*****

-Mày bị điên à, sao liều mạng như thế?

Thành như 1 bà mẹ đang cằn nhằn.

Vũ không thể chịu được, ném cái gối vào mặt Thành.

-Cho tôi xin 2 chữ bình yên!

-Đúng là đồ óc bò, không biết suy nghĩ, chậc chậc…may mà có ta không thì mi đã ngẻo dưới đấy rồi!

Thành lắc đầu, chặc chặc. Đúng thật là lúc đấy cậu rất lo, nhìn thấy cảnh bạn thân gặp nạn trước mặt thật không phải là điều dễ dàng.

Các cậu chưa bao giờ nghĩ đến những chuyện như thế này xảy ra,1 thời tung hoành, 1 thời làm bá chủ, chưa bao giờ thua ai, chưa bao giờ để mất thứ mình cần…

Sự việc xảy ra, tình bạn cũng 1 lần được phát huy.

Tình cảm thật của con người được bộc lộ, thật là không dễ dàng gì đối với các cậu…

Sau 1 chút thời gian suy nghĩ về bản thân cũng như cái ngu ngốc của mình, Vũ lên tiếng.

-Thôi, con lạy bố, ai cần mày cứu, tao là tao định xuống đấy ăn cá cho nó sướng í mà, thằng kì đà cản mũi…

-Thằng…..mày chết đi!

Thành nhảy vào, đập Vũ 1 trận cho bõ cái công lo lắng.

……

Không khí vui vẻ của sự chiến thắng.

-Ô yeah!!!!!!!! Mày thắng rồi đấy.

Ella mở sâm banh, ai ngờ, không biết mở, rượu bắn hết lên người.

Tâm trạng cô đang rất vui, hôm nay tuy không về kịp để xem thi đấu nhưng nó thắng là OK rồi, chỉ cần kết quả không cần giai đoạn.

-Cừ lắm, xứng đáng làm bạn ta, xứng công ta dạy bảo bao nhiêu năm nay.

Kô vỗ vai nó, tỏ ra rất ta đây nhưng khuôn mặt cũng không dấu nổi niềm vui.

-Này thì dạy này!

Ella huých vào tay Kô

-Có LinDa nó dạy cậu thì có, lại còn ra vẻ ta đây.

-Cho chút sĩ diện đi!

Mọi người nói chuyện vui vẻ, ai ai cũng khâm phục nó.

Chẳng phải do tai nạn của Vũ nên nó mới nhất mà nó đã dẫn đầu trước rồi.

Mọi người vui, mọi người cười, nhưng nó lại chẳng mấy để tâm.

Khuôn mặt đăm chiêu, năng ly cocktail lên uống, nó nghĩ về sự việc sáng nay.

Tuy không biết vì lí do gì mà Vũ làm vậy nhưng nó lại thấy mình thật nhẫn tâm khi bỏ mặc cậu lúc đó.

1 thứ cảm xúc dâng lên.

Không ai biết sự việc là nhìn nó gặp nguy hiểm nên Vũ mới nhảy lên như thế trừ Key, Tuấn.

2 người biết nhưng không nói gì với nó. Cậu không muốn nó phải suy nghĩ, cứ sống đơn giản 1 chút cho cuộc đời nó thanh thản.

…..

Tuấn đang ngồi trong quán bar uống rượu, niềm hi vọng lớn nhất của cậu bây giờ là nhìn thấy nó ở đây, nhưng hình như điều đó sẽ không xảy ra.

Tuấn cứ nốc rượu vào, cậu đã ngà ngà say.

Mọi người thì cứ tưởng cậu đang bực tức vì chuyện không thắng.

Hôm nay đáng lẽ cậu định nhảy lên cứu nó, nhưng…nhưng lại chậm hơn Vũ.

1 sự thật phũ phàng rằng, cậu đã không bảo vẹ được nó.

-Đừng uống nữa!

1 bàn tay đặt lên vai cậu, cậu bừng tỉnh, quay lại phía sau.

-Vy!???….cảm ơn cậu đã đến!

Vòng tay ra sau lưng, Tuấn om lấy người con gái đó.

-Tôi….

Đang định nói nhưng hình như có cái gì mắc ở họng, cô gái không nói nữa, mặc Tuấn ôm mình, mặc mọi người đang nhìn ngó.

-Hì hì hì…

Ôm người con gái đó, cậu cười.

-Vui….đến mức đó sao???

Nụ cười trên môi chợt tắt, cô đưa tay lên vuốt mái tóc mượt của cậu rồi dẩy cậu ra.

-Tôi….không phải người cậu cần tìm!

Sau khi nói ra 1 câu phũ phàng, Trang quay đi.

Ra đến cửa, 1 đôi mắt đẹp, trong veo đàn đỏ lên, những giọt nước mắt nóng hổi trực trào ra.

-Sao….cướp hết mọi thứ của tôi???

Đặt 1 dấu chẩm hỏi to đùng trong đầu.

Tại sao? Tại sao những gì Trang thích nó đều cướp hết?

-Tất cả là do cậu!

Hét 1 câu thật to, Trang bỏ đi.

……

“sao, sao tôi ngu ngốc vậy ư? Hà, tôi ngốc sao. Tôi bị cắm sừng nhưng vẫn không muốn người con gái đó tổn thương. Tại sao lại ra nông nỗi này? Tại sao tôi bị cậu lừa mà tôi lại nhớ cậu thế này?” _Vũ nghĩ

Nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã nhá nhem tối, nhưng vẫn còn rất nhiều tiếng ồn ngoài kia.

1 cuộc sống tấp nập, 1 thành phố đông đúc dường như chỉ dừng lại khi đêm đã xuống hẳn, còn giờ thì chưa.

-KHỐN KIẾP!

Đập mạnh tay vào thành giường nhưng đau quá, lại thu tay lại và xoa xoa.

Tính cậu là vậy, đau thì chữa, ghét thì trả thù, nhưng sao nhớ mà không dám đ I gặp nó.

Cậu đi ra ngoài hóng gió.

****

-Tôi nhờ cậu 1 việc! _Trang

-Có chuyện gì?

Giọng Phong không được vui.

…………

Nó quyết định trong đêm nay phải giải quyết xong vụ hàng kia, để sáng mai thi tiếp.

Đặt vé máy bay ra thành phố Hồ Chí Minh.

..

-Ra sân bay Nội Bài!

Nó bước lên 1 chiếc taxi, sáng nay nhiều chuyện thế nào cảnh sát cũng khắp nơi, nó không muốn bị phiền phức thêm nữa nên đi taxi cho tiện.

Cánh tay tên lái xe run run, bàn tay chảy đầy mồ hôi.

Hắn nhìn qua gương, quan sát biểu hiện trên khuôn mặt nó.

1 khuôn mặt đẹp nhưng lạnh lùng, vô cảm.

Tay chân run nhưng vẫn cố khởi động máy.

Nó thì không để ý đến chuyện đó, mắt vẫn dán vào cái Ipad để nghiên cứu tình hình bên kia.

Đi được khoảng 10’

-Đi nhanh lên được không?

-Dạ…dạ…

Mồ hôi túa ra, tên đó hoảng loạn.

25’ trôi qua.

-Sao vẫn chưa đến thế?

Nó hỏi và nhìn ra cửa sổ.

-Cửa không mở được!

Nó không hỏi mà là 1 thông báo.

Bây giờ nó mới để ý đến khuôn mặt tên tài xế, mặt hắn tím, gân xanh trên tay đã nổi hết lên.

-Dừng xe lại!

-Đoạn…đoạn này…không được dừng!

Nó đưa điện thoại lên, soi ra ngoài cửa sổ.

-Tôi bảo đến sân bay Nội bài, hình như đây là vùng ngoại ô?

-ĐI…đi đường tắt.

Nó nghi ngờ nhìn tên lái xe, khuôn mặt cũng bắt đầu lo lắng, vì nó hiện đang rất vội.

-Tôi bảo dừng xe lại!

Nó quát

-KHÔNG THỂ ĐƯỢC!

Tên đó còn hét to hơn.

Tinh thần hoảng loạn dẫn đến không kiềm chế được cảm xúc.nó nhìn quanh, trời tối om, không có lấy 1 bóng người.

Xe vẫn chuyển bánh, vận tốc nhanh gấp đôi vừa nãy.

Hình như đang đi vào rừng.

Nó tìm cách mở cửa xe nhưng không được.

Tình hình rất nguy hiểm.

Vừa nãy có tin nhắn cho ông ta

“cô ta không chết thì vợ con ông sẽ chết. Hiểu không?”

1 tin nhắn đe doạ.

Chiếc xe lao nhanh về phía trước.

Vách núi???

Nó đang ở trên vách núi???

Đường rất bé, rất khó đi, nếu không cẩn thận cả người và xe đều có thể trượt xuống đó…….

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play