Nó tỉnh.
Từ từ mở mắt, nó quay đầu thì thấy cổ đau quá.
Căn phòng tối tăm như không có sự sống
.
Nó nhìn quanh nhưng chẳng thấy
được cái gì cả.
“Ư”, khẽ kêu lên 1 tiếng, cổ vẫn còn đau vì cú đánh ban chiều.
Căn phòng này không có chút ánh sáng cũng như chút âm thanh nào.
Đến tiếng côn trùng hay những âm thanh của cuộc sống cũng không có
Nó chỉ nghe thấy tiếng thở của chính mình.
“A”
Nó bỗng nói lên, tiếng của nó đập vào 4 bức tường, dội lại.
Đây là nó muốn thử xem ở đây nó như thế nào mới lên tiếng.
4 bức tường, 4 bức bê tông dày. Mình nói, mình nghe, nó thẩy nản.
Nó định đưa tay lên để xoa cái cổ đang đau của mình nhưng, chợt khựng vì nó
được buộc rất chặt đằng sau lưng.
Không chỉ buộc mà còn dùng cả còng, khoá tay nó lại.
Ánh mắt nó từ từ chuyển sang giận dữ, đồng tử dãn ra.
Giậm chân xuống đất thật mạnh thể hiện sự không bằng lòng.
Khẽ “ hừ” 1 tiếng rồi nhếch môi cười. Nó ngồi yên lại.
Theo quan sát và kinh nghiệm của nó, dù ở trong bóng tối nhưng nó cũng biết
hiện tại mình bị trói vào 1 cái ghế, đặt ở giữa 1 căn phòng khá rộng.
Bỗng nó nghe thấy tiếng bức chân, không phải 1 người mà là cả 1 đoàn
người.
Gần, ngày càng gần nó.
Lần này thì nó cười lên tiếng, ngồi thẳng lưng trên ghế, nhìn ra.
Cánh cửa bật mở.
Đúng là có tầm chục người đi vào, không ai nói câu nào, mặt đằng đằng sát
khí.
Cửa mở, không khí trong phòng bớt ngột ngạt đi rất nhiều.
Ánh sáng từ ngoài rọi vào, nó nheo mắt.
Đang quen trong tối, luồng ánh sáng chói này như đập vào mắt nó, vào nơi tối
tăm nhất.
Khoảng 10s thích ứng với môi trường mới này. Nó khẽ cau mày, nhăn
mặt và mở mắt ra,
Bọn người kia đi vào, nó không thèm ngẩng lên, huống chi là
nói.
Tiếng nói ồm ồm của 1 tên vang lên.
-Đại ca, nhỏ đây!
Tên đó chỉ vào nó nói rồi chạy qua chỗ hắn thì thầm điều gì đó.
Hắn – Tưởng, nhìn về phía nó, không có chút biểu hiện gì.
Tiến lại gần.
Vì nó buông tóc lại còn không thèm ngẩng lên, bọn chúng
không thể nhìn rõ khuôn mặt thiên thần của nó.
-Mày…
Tưởng khoanh tay trước ngực, nhìn nó, nhớ lại câu nói của thằng đàn em.
“
nhỏ đã giết 2 người của chúng ta”
-….đã giết người….của tao …
Giọng trầm, mang đầy gánh nặng và sự áp đặt.
“không tầm thường sao? Ha, ta xem cô có thể không tầm thường đến mức nào”
tưởng nghĩ thầm.
Bước thêm vài bước nữa đến chỗ nó rồi bỗng hét lên
-NÓI!
Tiếng nói vang lên, âm thanh đập vào tường, mạnh, và dội lại vào tai nó.
Bộ óc thông mịnh nhận được tín hiệu thông tin, nhưng nó không muốn đáp
lại.
Im lặng…
Im lặng….
Không ai nói….
15s trôi qua, nó vẫn không có phản ứng gì, Tưởng mất kiên nhẫn.
-Mày…
Đang định tiến đến thì nó bỗng ngẩng mặt lên.
Mái tóc được rẽ sang hai bên, khuôn mặt hơi nhợt nhưng đã tràn đầy sức
sống.
Nụ cười rạng rỡ hiện lên mặt, nó nhìn Tưởng.
-Sao?
Cả lũ đàn em đứng đó cũng trầm trồ kinh ngạc trước vẻ đẹp tự nhiên ấy.
Tưởng giật mình, lùi về phía sau, nhìn nó như động vật.
Còn nó…
Tuấn chạy khắp khu công viên tìm nó, nhưng như mò kim đáy bể, chẳng thấy chút
tung tích nào.
Mệt, cậu đứng ở cửa ngoài công viên, đạp mạnh vào cổng, khuôn mặt tối
dần.
-Mẹ kiếp!
Lời nói khá to cộng với hiện trạng phá hoại của công, ông bảo vệ nhìn thấy
thì như có cái gai trong mắt.
-Ê, cậu thanh niên kia, làm gì vậy hả?
Ông nói rồi bước từ trong phòng bảo vệ ra.
Tuấn nhìn thấy, cũng chẳng có ý kiến gì.
Biết sai nhưng là lúc đang bực thì có cho tiền cũng không bao giờ xin
lỗi.
-Thái độ gì vậy cậu kia!
Ông bảo vệ quát, cái thái độ khinh người của cậu khiến người khác rất khó
chịu.
Tuấn nghiến răng ken két, không muốn gây gổ với ông già này chút nào.
Nếu hiện giờ đứng trước mặt cậu là tên thanh niên nào thì chắc phải đi thẩm
mĩ lại mật.
-Này, cậu thanh niên này, không muốn bị tôi bắt vào đây thì ra ngoài mau!
Ông kia ra vẻ uy quyền, đuổi Tuấn ra.
Hai tay đẩy sau lưng cậu nhưng không hề dịch chuyển được con người sắt thép
này.
Cáu quá, ông ta dùng cái gậy định doạ đuổi cậu.
-Cậu có đi không? Nếu không đi thì đừng có trách!
Huơ huơ cái gậy trước mặt Tuấn. Nhưng dường như cậu đang mãi suy nghĩ cái gì
đó nên không để ý.
Bực quá, ông mới định dùng gập đập vào người cậu, nhưng…
Tuấn nhanh chóng đỡ lấy, gậy hiện giờ nắm 1 nửa trên tay cậu và 1 nửa còn lại
là trong tay bác bảo vệ.
Ông ta tròn mắt nhìn, cậu thanh niên tuấn tú này.
Nhìn thì như là thiên thần, như là người mang nắng xuân ấm áp tới.
Nhưng giờ đây lại là 1 luồng khí lạnh, lạnh đến thấu sương đang bao phủ.
Ông nhìn cậu mà không chớp mắt, tim bất giác đập mạnh, tay hơi run.
Tuy là người từng trải đã hơn 40 nưm nhưng ông thấy người này thật đán để
gặp.
Khuc….
Tiếng gậy trên tay 2 người gãy, Tuấn dùng 1 lực mạnh để làm gãy nó, ông bảo
vệ 1 phen nữa giật mình.
-Cậu…
Run run không nói lên lời, chỉ biết nhìn cậu.
-Ông….có biết…tôi là ai không?
Giọng nói mang hơi lạnh và đầy sức nặng, TUấn dùng đôi mắt của mình nhìn thấu
tâm gan của đôi phương.
1 cơn gió thoáng qua, ông ta run lên từng đợt.
30s sau, 1 chiếc xe Ferrari 458 Spider đen phóng tới với vận tốc chóng mặt,
cả 2 người đều nhìn ra.
-Cậu chủ!
1 người cao to, bước từ chiếc xe limo phía sau ra, cung kính với TUấn.
Cậu không nói gì, khẽ liếc nhìn chiếc xe.
Ngay lập tức, 1 người đàn ông trung niên cũng bước xuống xe.
-Xin mời!
Người đó cũng vô cùng chừng mực với Tuấn.
Ông bảo vệ ngỡ ngàng trươc thái độ đó, chàng trai này là ai mà khiến cả người
quản lí khu vui chơi bậc nhất này phải kính nể.
Ông tò mò. Nhưng chả ai có thời gian mà giải đáp cho ông cả.
-Nới này có lắp hệ thống camera đúng không?
-Có, nó được bố trí hầu hết mọi nơi.
-Vậy…(cậu thoáng chút bối rối, khuôn mặt hơi đỏ lên => dễ thương quá)..ở
phòng WC có…
Cả 3 người suýt ngất trước câu hỏi của cậu chủ mình.
-Ý…ý..ý tôi là…có nhìn thấy 1 cô gái xinh đẹp qua đây không?
-Cậu chủ ài, đây là công viên lớn, đến thì toàn là khách VIP, vì vậy…có rất
nhiều tutu thư xinh đẹp…
Người đàn ông giải thích, miệng thì vẫn bụm cười. Vẻ mặt của ông ta như sắp
không chịu nổi, đỏ lên, trông rõ là ngộ.
-Các người!
Tuấn chỉ vào bọn họ, bất lực. Định nhảy lên ô tô.
Bỗng ông bảo vệ vừa này gọi lại.
-Vừa nãy tôi có thấy 1 người con gái rất xinh, mặc váy trắng….không biết có
phải….
Tuấn chợt sáng mắt lên, đôi lông mày đang cau lại bỗng thoáng biến mất, miệng
cười.
-Đúng vậy!
Trả lời chắc nịch, mắt nhìn vào ông bảo vệ.
-Tôi có thấy mấy người đưa cô ấy ra ngoài, bảo là bị ngất do đi tàu lượn, nên
tôi cũng không mấy quan tâm….nhưng nhìn người cô bé ấy có cả vệt máu….
-ĐI hướng nào!
-Tôi có nhớ biển số xe….
Ngay lập tức Tuấn điều tra các trạm giao thông, nút giao thông trọng điểm có
thể đi qua.
Dùng định vị, cậu đã xác định được nơi nó đang ở.
Ngay lập tức phóng xe đến đó.
Trong lòng hồi hộp, lo lắng.
Nếu nó bị thương thì…không thể tha thứ…..
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT