“-Là ngăn này sao? _ 1 con nhỏ chỉ vào ngăn để đồ của khu kí túc học sinh
-Ừ,
khoá đây, lấy đi! Mau lên!
-Điên à, cắt đi chứ ai vác được cái này ra ngoài
kia
-Thế thì cắt mau đi.! Nhanh lên_ nỏ nhìn xung quanh.
Giờ là giờ nghỉ
trưa. Tất cả học sinh trong trường đều có phòng để đồ riêng trong khu kí túc. Dù
muốn ở hay không thì cũng được.
Nó không ở, chỉ để quần áo, và giày cho môn
thể dục hoặc các giờ sinh hoạt ngoại khoá.”
Cô Dung chủ nhiệm lớp nó đi vào,
nói về vấn đề tiền nong
-Nào, các em, nộp tiền cho cô nào! _ngồi xuống ghế,
cô dở sổ rag hi
Học sinh lần lượt lên. Đây là tiền phí sinh hoạt tập thể.
NHưng chỉ riêng tiền này thôi cũng phải khoảng hơn vài nghìn đô. Học sịn trực
tiếp nộp tiền cho thầy, cô giáo chủ nhiệm.
Chính vì khoản tiền lớn mỗi tuần
này mà duy chì hoạt động của trường. Nói chung, tiền của trường toàn là tiền do
học sinh đóng vào.
ở dưới lớp, có con nhỏ đang tìm gì đó
-Ơ đâu rồi, sao
lại không thấy?
-Tìm lại trong cặp xem!
-Không thấy, tìm đi tìm lại rồi.
Sao lại mất được.
-hay đánh rơi ở đâu?
-Không vừa nãy còn thấy mà!
1
con nhỏ đang cố tìm bọc tiền bị mất. Cả lớp quay xuống nhìn, xôn xao.
Cô chủ
nhiệm ở trên thấy vậy, lên tiếng.
-Có chuyện gì vậy?
-Dạ, có bạn bị mất
tiền cô ạ
-Sao lại mất được, tìm lại xem sao. _cô đi xuống và giúp nhỏ tìm.
Nhưng tìm đi tìm lại mà không thấy.
-thưa cô, rõ ràng trước giờ thể dục em
còn thấy nó trong cặp mà.
-Thế sao lại mất được nhỉ? _cô nhăn trán vẻ suy
nghĩ.
Bỗng có 1 học sinh đứng lên, lớn tiếng:
-hay,có người lấy! _giọng
nhỏ chanh chua, ánh mắt khiêu khích nhìn về phía nó. Nhưng nó vẫn gục đầu xuống
bàn ngủ nên không biết.
-Lớp mình thì làm gì có người ăn cắp chứ!
-Thì cô
cứ kiểm tra đi, biết đâu, có người gian thì sao! _nhỏ lại 1 lần nữa quay xuống
nhìn nó, như ám chỉ điều gì đó. Rồi quay sang Trang, gật đầu, mỉm cười.
Trang
quay qua, dúi vào cặp nó cái túi gì đó
-Thôi được rồi, cả lớp để cặp ra để cô
kiểm tra.
Lớp ồn quá, không ngủ được, nó phải dậy. Vươn vai, đôi mắt trong
sáng của nó nhìn ra ngoài.
-Ư……… _nó cựa người rồi quay qua Trang, thấy vậy,
trang cũng nhìn nó, mỉm cười. Nụ cười đẹp nhất, tươi nhất.
-Có chuyện gì
vậy?
Nó hỏi khi thấy cả lớp đang nhốn nháo hết cả lên. Trang lừ mắt nhìn nó,
khi nó đang nhìn ra ngoài cửa
-À, có bạn mất tiền, cô đang giúp bạn ấy tìm
lại thôi mà, hì
-thừa hơi! _nói xong nó tiếp tục cúi đầu xuống bàn. Vì toàn
làm việc vào đêm nên nó thiếu ngủ trầm trọng. Vừa phải giải quyết việc trong
bang, chuyện của Tuấn, việc làm ăn của bố rồi cả việc học hành. Phải chăng quá
sức với nó? Tuy mạnh mẽ nhưng, kiên cường, nhưng sức chịu đựng của nó cũng có
hạn. Đâu thể là siêu nhân???
Cô kiểm tra từ đầu dãy xuống cuối dãy. Và giờ là
đến bàn nó.
Trang mở cặp ra, không có gì…
…chưa có ai có gì…
….1 số nụ
cười nham hiểm…
….những ý nghĩ đen tối…
Chuyện gì sẽ xảy ra???
Khỏi nói
cũng biết, chắc chắn tiền có trong cặp nó.
-Vy à, em có thể đưa cặp cho cô
kiểm tra được không? _cô Dung đứng trước mặt nó nhưng nó vẫn không them ngẩng
lên nhìn. Lôi cái cặp trong ngăn bàn ra, vứt đánh bộp cái lên mặt bàn
-Ơ…đây
là???
Cầm bọc tiềm trong tay, cô quay nhìn nó.
Chưa kịp nói gì thì con nhỏ
bị mất tiền nhảy dựng lên
-Đó là bọc tiền của em!
Cả lớp lại xôn xao, chỉ
chỉ, chỏ chỏ về phía nó.
Nó nghe loáng thoáng từ của em của cô cái gì đó
nhưng không dậy. Cứ nằm ngất ngưởng ở đấy.
Nhỏ kia thấy vậy, vứt cặp ở bàn,
chạy ra chỗ nó
-Đúng! Đây là tiền của em! _nhỏ khẳng định
-Nhưng mà…_cô
đang phân vân
-Con nhỏ kia, sao dám lấy tiền của tôi hả? _nhó léo tay nó dậy.
Cuối cung nó cũng chịu dậy, dụi mắt nhìn mọi người, không hiểu chuyện gì.
Cô
Dung mở lời hỏi nó.
-Sao…sao…tiền lại…ở…_cô nói ấp úng, không muốn đắc tội
với nhà nó. Nhưng chưa để cô nói hết câu thì con nhỏ kia đã nhay vào miệng
rồi
-Đi lấy trộm tiền của người khác sao? Cậu là loại người gì vậy?
-Ơ,
sao có thể như thế chứ…
-nhìn mặt đâu đến nỗi…
-không gian mà quyến rũ
được anh Vũ à, hồ li tinh có thừa là khác,…
-ừ phải…
-đúng đó…
Cả lớp
nhao nhao lên, mối người 1 câu. Mãi cho đến lúc Trang lên tiến thì mọi người mới
im nghe
-Vy à, sao tiền lại ở trong cặp cậu vậy? _giọng nói nhỏ nhẹ , đầy vẻ
lo lắng, Trang nhìn nó.
-Còn thế nào nữa, con nhỏ bần tiện này, dám lấy tiền
của tôi mà
-Ây, em nói gì vậy chứ _cô Dung ngăn lại khi nhỏ đó cứ xấn tới
nó
Trang cũng nhảy vào ngăn, ra vẻ BFF lắm
-Này, sao bạn làm vậy, Vy đâu
có ĂN TRỘM đâu?
Sự bào chữa của Trang là thế đấy. Câu nói nghe thì cứ như
bênh vực nhưng giọng điệu lại như muốn dìm chết người khác. “ ăn cắp” sao? Cô ta
nhấn mạnh từ đó.
Con nhỏ kia dường như vẫn chưa có ý buông tha cho nó. Giọng
vẫn the thé, chỉ tay vào mặt nó, điều mà nó ghét nhất.
-Sao lớp mình lại có
thành phần như thế cơ chứ? ĐỒ ăn trộm, Trang à, cậu nên tránh xa nhỏ ra.
Nó
nghe từ nãy đến giờ, cũng đủ để hiểu hết chuyện. Để điện thoại trong túi, tay
đặt lên bàn, mắt nhìn thẳng vào con nhỏ kia, hơi nghiêng đầu.
-Ngậm sủa! _lời
nói bình thường của nó làm mọi người giật mình
-Mày…dám nói tao thế hả?
Đã….đã ăn trộm rồi còn dám lớn tiếng như thế hả?
-Ngu học! _lại 1 câu ngắn,
nó khiến cả lớp sững sờ
-Mày…nhỏ kia tức hộc máu
Thấy cãi nhau to, cô Dung
phải lên tiếng
-Thôi nào các em! Nhưng Vy à, sao…sao tiền lại ở trong cặp em
thế?
Cô nhìn nó nhưng nó không trả lời
“nó đâu có lí do để lấy đâu, nhà nó
giàu lắm mà. Hay…có lẽ…có lẽ…nó bị mắc bệnh dối loạn tâm lí…hazzx khổ thân quá…”
cô Dung lắc đầu nghĩ
-Đây (Cầm bọc tiền lên) có phải do em lấy không vậy?
_giọng nhỏ nhẹ
-Không! _nó trả lời dứt khoát và rành mạch
-Thế sao lại ở
trong cặp em?
-Chúa!
-hả?
Con nhỏ kia lại nhảy vào họng cô
-Chính nó
lấy chứ còn ai vào đây nữa. GIỜ thể dục nó ngồi mình trong lớp, không phải nó
thì là ai chứ? _nhỏ bô lô bô la
-ủa, sao giờ thể dục em ngồi trong lớp làm
chi? _nhìn mặt cô lúc này ngu ngu là
-HỎng giày.
-Đừng có lí do lí trấu
nhá. Chính cậu là người ăn cắp, chứng cứ rành rành ra đấy còn chối hả?
-Cô
đưa nó lên phòng giám thị giải quyết đi. Lớp sao có thể có thành viên thế này
được
-Chuyện này…nhưng mà… _cô lung túng
…ồn ào…lộn xộn…1 giờ học bị cắt
ngang.
Đang lúc cả lớp đang xôn xao thì nó đứng dậy, xách cặp bỏ đi
-Ây,
đợi cô với, Vy à…
Nó lên ngồi phòng hiệu trưởng uống trà
Ngồi đây mà nó cứ
nghĩ đi đâu, tay thì cầm chiếc điện thoại, bấm loạn xạ.
-Đây không phải do em
lấy đứng không? _thầy hiểu trưởng đặt cốc trà trước mặt nó.
-Không!
-Thế
em có biết ai lấy không?
-Không!
-Tất nhiên là em không lấy rồi, sao em có
thể lấy được cơ chứ, nhỉ. Nhà em gia giáo như thế mà ha ha
-Thế cơ ạ!
Nó
vẫn cầm chiếc điện thoại, ông hiểu trưởng thì cứ hỏi, nó lờ đi
-Em học có tốt
không?
-Không!
-hay thầy chuyển lớp cho em nhá
-Không => trả lời cho
có chứ chẳng hiểu ổng hỏi cái gì
-Em học ở đây là niềm vinh dự của trường ha
ha
-không!
-hả? à, em có thể nói với ba mình rằng trường này giảng dạy
tốt,có thể..có thể
-Thế cơ ạ! _mắt vẫn dính chặt vào điện thoại
-Hả? _thầy
cô há hốc mồm trước thái độ của nó
Đang yên, bỗng nó đập bàn, đứng
dậy
-Suýt quên _nói xong nó chạy ra ngoài, đến Davil
“danh sách sổ nợ” ,
nó cầm lên, lướt qua
-Còn tên XX vẫn chưa trả! _Key
-Vậy sao? -Dạ
Nó
cười, gấp sổ vào rồi đến nhà ông ta.
Nhà nó ngoài buôn bán vũ khí còn cho vay
nặng lãi.
Đến thì là 1 đám tang, mấy đứa con đang ngồi ôm mặt khóc
-Chết
tiệt! Chết rồi hả? _ nó vuốt tóc nhìn bọn người đang ngồi ở đằng kia
Mọi
người quay qua nhìn, sợ sệt. Nó thì miệng nhai kẹo cao su, tay cầm gậy, đập đập
vào cái quan tài. Nhìn ngầu và xã hội đen.
-Mượn tiền người khác rồi định
chết để quỵt nợ hả? Lão già khốn kiếp này! _nó đi quanh cái quan tài, đặt chân
lên quan tài rồi cầm tấm ảnh của ông ta lên
-nhìn vẻ mặt hung giữ thật ha
ha
-Các người là ai, định làm gì hả?
-Làm gì? Hà, …các người có biết tiền
này ta dùng nhằm mục đích gì không hả? _nó liếc mắt nhìn ra phía ngoài
cửa
-Đập hết nơi này đi!
Câu nói của nó vừa dứt, tiếng đập phá, khóc thét
vang lên, ảnh, quan tài cũng không được yên, mọi thứ rồi hết cả lên.
-Ông có
ra đây không hả? _nó quát lên, người đàn ông từ trong buồng trong từ tù đi
ra