Phong đang ngồi trong phòng tập, vẻ mặt cậu suy nghĩ đăm chiêu
-Phải làm như
thế nào đây, sao mình lại dính vào vụ như thế này cơ chứ. Nếu không làm theo lời
cô ta thì sự nghiệp của mình đi tong, nhưng làm như vậy có phải là phản bạn bè
không, trời ơi, khốn thật _cậu vò đầu
-Vẫn còn đang suy nghĩ sao?? Tôi nghĩ
cậu có câu trả lời rồi cơ mà. Tôi đã đánh giá quá cao về cậu chăng? _Trang đi
vòa phòng, ngồi xuống ghết rồi nói
-Giờ tôi ko muốn nớ chuyện, cậu đi
đi
-Ha cậu ko nghĩ tới người mẹ đang nằm ở bệnh vievj thành phố sao? Chẳng
phải cậu làm cái nghề này là vì muốn có tiền để trả viện phí sao
-Câm mồm đi,
tôi ko muốn nghe
- Ha, tôi sẽ trả toàn bộ viện phí cho mẹ cậu, được không?
Đừng ngĩ rằng bố cậu sẽ lo, ông ta chi lo cho người con trai duy nhất của mình
thôi, cậu ko có phần đâu. Tốt nhất là nên làm theo tôi
-Tôi bảo cậu cút ra
ngoài mà _Phong gầm lên,cậu ghét bị động chạm vào nỗi đau của mình, từ nhỏ mồ
côi cha, bị bạn bè trêu trọc, nhưng cậu đã cố gắng đến hôm nay, chẳng phải vì mẹ
cậu sao?
-Hì, hãy suy nghĩ kĩ lời tôi nói đi, nếu thấy được thì thỏa thuận
luôn _Trang đi ra ngoài
-Không! _Phong trả lời 1 câu rất rõ ràng và rành mạch
– Tôi sẽ ko làm đâu
Cậu nhớ lại hôm qua.
-Mày thích nhỏ hả? _Phong hỏi
Vũ
-Tao mị phải thích sao? Nhìn tao đây này _Vũ tỏ vẻ ta đây. Nhưng trong lời
nó đó, Phong biết Vũ thích nó
-Kìa _Phong chỉ về hướng nó đang đi, nó đang
rất tập trung vào chiếc điện thoại
-Cẩn thận kìa _Vũ chạy ra chỗ nó, ôm nó
ngã xuống. Thì ra lúc nó đang lao ra đường mà ko để ý đến có chiếc mô tô đang
chạy đến
-Đi đứng phải cẩn thận chứ
……….
-Hả? Cậu nói ko muốn _Trang
nhếch mép cười, vậy thì hãy chờ xem, hừ
-Tỗi sẽ ko nói chuyện gì về cậu với
VŨ đâu.
-Biết vậy là tốt, cậu nói ra thì cậu cũng chết thôi. Tôi cho cậu 1
thời gian là 1 tuần nếu thay đổi ý kiến thì đến gặp tôi _ Trang đi ra khỏi
phòng, ko quên để lại cho cậu cái lườm đáng sợ.
Sáng hôm sau
-A ha ha ha
ha ha ha ha…._Vũ cười sằng sặc
-Ấm đầu hả con, cần tao đưa mày đến khoa tâm
thần của bệnh viện thú y trung ương ko? _Thành đi lại và vỗ vai Vũ
-Tao biết
tại sao rồi, ha ha ha, táo biết tại sao rồi ha ha
-Biết cái đầu mày ý. Chậc
chậc, mày đui thật rồi, qua đây, qua đây (Thành vẫy tay gọi mấy thằng trong lớp)
khênh cái thằng này vào viện. Nhanh!
- Ha ha ha ha ha, mày có biết tại sao
cậu ta cứ đi sớm về khuya như thế ko?
-Cụ tôi không biết, bố tôi không biết
thì tao biết bằng niềm tin à?
-Sinh nhật tao _Vũ hớn hở
-Ừm, thì sao?
_Thành nhún vai
-QUà sinh nhật
-Ha, ý mày là tao không phải tặng hả?
_Thành nhảy nhảy lên
-Chôn. Không có quà ông đá mày lên sao hỏa
-Thằng
khốn, thế mày nói quà zề?
-Quà thì cần có tiền mua!
-Tất nhiên, chẳng lẽ
nó cho không mày à?
-Cần tiền thì phải đi làm thêm!
-Chẳng lẽ tiền từ trên
trời rơi xuống
-Phải đi sớm về khuya!
-A, chẳng lẽ…_Thành thốt lên như
hiểu được chuyện gì quan trọng lắm
-Đúng rồi, đúng rồi…
-Sao mày lại bắt
tao đi làm thêm để kiếm tiền mua quà cho mày hả, thằng khốn _Thành đập bàn, tỏ
vẻ giận giữ
Vũ: hộc máu =)ngu như bò
Sinh nhật Vũ sắp đến mà nó cứ đi sớm
về khuya như thế làm cậu hiểu lầm là làm lấy tiền mua quà cho mình. Nhưng thật
ra, dạo này ở quán xảy ra nhiều chuyện nên nó phải hay đi như thế.
Thế là Vũ
ko làm phiền nó mấy hôm nay. Nó làm gì thi làm, đi đâu thì đi. Cậu cứ chắc mẩm
là được quà rồi.
Đến hôm sinh nhật cậu
-Chuẩn bị gì chưa? _Quỳnh hỏi
nó
-Chuẩn bị cái gì cơ?
-Sao? Vẫn chưa chuẩn bị gì hả? Sao thế
được?
-****. Chuẩn bị cái khỉ gì chứ!
-Thế mày không biết hả? _Quỳnh nhạc
nhiên
-Biết cái gì cơ chứ?
-Hôm nay là sinh nhật VŨ
-Có phải sinh nhật
tao đâu mà tao lo
-Mày thật là, phải có quà chớ
-Vớ vẩn. Thế mày định bảo
tao đến đấy với thân phận như thế nào?
-Thì…
……….
Tối hôm đó
-Ha ha
ha ha…_Vũ vẫn cười lớn
-Cười vừa thôi, rách miệng bây giờ
Hôm nay Phong
không đến cho dù Vũ có mời. Cậu không muốn bước chân vào cái nhà ấy 1 lần nào
nữa, mà bố mẹ Vũ cũng không muốn sự có mặt của cậu ở đây
-mày có thể tin được
không ha ha _VŨ
-Tất nhiên là tao teen rồi, chỉ có mày là quá teen thôi( ông
này đá, ý bảo Vũ già)
-Ừ, tao quá tin đấy
- Oh hô hô hô, đúng là óc gà có
khác, vẫn bị lừa như ngày nào thôi. Dù có thêm 1 tuổi thì tao đoán mày vẫn chả
phát triển thêm cái nơ ron thần kinh nào đâu ha ha
-Khốn kiếp, quà của mo
đâu…
9h, khách đã đến. Vũ tươi cười ra đón. Mọi năm cậu không hề tổ chức sinh
nhật, cậu thấy vậy thật là rườm già, nhưng năm nay bỗng dưng nổi gió, muốn làm
sinh nhật , mời tất cả mọi người.
10h, khách hầu hết đã đến đông đủ, nhưng
không có nó
11h
-Vũ à, chúc mừng sinh nhật! _Trang dơ cái hộp quà được bọc
thật kĩ lưỡng trước mặt cậu
-Cảm ơn _Vũ nói theo quán tính
-Hôm nay trông
cậu thật là bảnh trai đó nha
-Hôm nào mà tớ chả bảnh, đâu riêng hôm nay ha
ha
-Trẻ con,cứ thích tự sướng _+thành\
Bố Vũ đang định lên phát biểu thì
cậu cản lại, bảo tẹo nữa
-Sao giờ mà chưa đến
-Tao không biết, gọi điện
không bắt máy
- Hay là có chuyện gì? _Thành lo lắng
-Không phải lo, chỉ có
cậu ta đi gây chuyện với người ta thôi chứ, ai hơi đâu người ta đi gây chuyện
trước
11h, Mọi người bắt đầu bàn tán, có đủ mọi người rồi, sao không cắt bánh
đi
-Vũ à, sao không cắt bánh đi, đợi ai à? _Trang lại tiến đến chỗ Vũ ngồi.
MẶt Vũ tối om, kiểu sắp bão.
-Cắt bánh đi, mọi người dợi lâu quá rồi đấy
_Thành cũng giục
-Cứ chờ đã, vẫn còn 1 tiếng nữa!
-Mày điên à, không biết
cô ta có đến không nữa_Thành bắt đầu cáu
Mọi người bắt đầu xôn xao
-Sao
vậy nhỉ?
-Sao chưa cắt bánh
-Hay có chuyện gì……..
11h30’, 1 số người bỏ
về, thực sự thất vọng về bữa tiệc. Bố cậu giục
-Con định làm ta mất mặt hay
sao. Mau ra cắt bánh đi!
-VŨ à, đừng chờ nữa, mau ra cắt bánh như lời bố cậu
đi _Trang tỏ ra lo lắng và sốt ruột nhưng trong lòng thì đang tức nổ đĩa, muốn
có cả trăm con dao để chém chết nó
-Cứ đợi đi! _giọng Vũ lạnh tanh, ẩn chứa
sự đau khổ và phẩn lộ
11h40’ ,nó vẫn chưa đến, cậu vẫn ngồi y như vừa nãy,
không đi, thậm chí còn không chớp mắt. ánh mắt cứ gián vào chiêc đồng hồ trên
tay
Hầu hét những người không thân thiết đã về hết cả rồi, chỉ còn lại những
người rất thân với Vũ
11h50’
-mày đang làm cái gì đấy? Sao giờ vẫn chưa
đến hả? Có biết bao nhiêu người đang đợi mày hay không? Sắp nổ đến nơi rồi đây
này _Quỳnh gắt vào máy. Cuối cùng nó cũng đã nói toàn bộ sự việc cho 2 người bạn
thân nghe. Dù không thích nhưng họ vẫn ủng hộ nó, thế mới là bạn nó
-Biết rồi
_nó cũng gắt vào máy
11h55’
-Thôi hủy đi đùng có đợi nữa. Mày đùng có ngồi
ở đó mà đợi như 1 thằng ngu nữa đi_thành tức giận, vũ không nói gì. Mái tóc màu
đên, bộ vest màu đen, đôi giày màu đen, khuôn mặt cũng tối sầm nốt. Trông cậu cứ
như 1 cỗ máy, và máy có thể gây ra động đất và sóng thần
11h59’ ………
Cánh
cửa khách sạn bật mở, mọi người cùng đổ ánh mắt ra nhìn. Nó đi vào, chầm chậm,
ánh mắt nhìn xung quanh. Mọi người đều nhìn nó không dời, nhìn mọi cử chỉ, hành
động của nó. Nhưng nó là ai? Là Tuyết Vy, con gái chủ tịch Trịnh hay là Vy, nhỏ
slave của Vũ? (mình định kết thúc ở đoạn này nhưng thấy chap hơi ngắn nên thôi
viết tiếp)
…….
1 cô gái, 1 cô gái vô cùng xinh đẹp. Đôi mắt to, trong
sáng, mi cong, dài tự nhiên, chiếc mũi cao và đôi môi như 2 cánh hoa đào…
1
cô gái vô cùng xinh đẹp, phải diễn tả bằng từ vô cùng. Một thiên thần. 1 bọ váy
màu trắng dài trên đầu gối, thắt lưng ở giữa hình con bướm, tôn nên đường cong
cơ thể. 1 đôi cao gót pha lên. Nó như bước ra từ chuyện cổ tích
Mọi người
nhìn nó say đắm,đặc biệt là Thành….
Khi mọi người đang say đắm thưởng thức
cái đẹp thì đâu ai biết rằng có 1 người đang đau. Cậu tổn thương, cậu đã hi vọng
bao nhiêu….chờ đợi bao nhiêu….nhưng sao lại không phải nó, không phải là 1 vy
bình thường mà là nàng tiên trong truyện cổ tích…
…..tất cả….tất cả…..đều làm
cậu ghét
-Oa, Vy, I love you so much.._Thành chạy ra đón lấy tay nó, thấy vậy
nó cũng đặt bàn tay mình vào
“con nhỏ chết tiệt, dám lộng lẫy hơn ta sao? Hừ
hừ, bực mình quá, hừ hừ..” _Trang quay đi, cô ta không dám nhìn vào cái khuôn
mặt xinh đẹp ấy nữa
-Xin lỗi vì đến muộn…_nó tỏ ra ăn năn
-Không sao,
không sao, Vy đến là vui rồi, mình cứ nghĩ là Vy không đến cơ ha
ha_Thành
-Cuối cùng bà cũng đến rồi, chúng tôi tưởng không đến chớ _Quỳnh cả
Việt ANh đi ra chỗ nó
-Tặng Vy ha ha ha_KHong biết Thành lôi món quà từ đâu
ra, dơ trước mặt nó rồi lại còn phụt pháo bong (đáng lẽ dành cho Vũ) lên đầu nó,
y như kiểu nó là nhân vật chính, cũng vì nó quá ư nổi bật. Thấy vậy, không thể
chịu được, Trang lên tiếng
-Mọi người, hôm nay là sinh nhật Vũ mà _đến lúc
này tất cả mới quay lại nhìn Vũ (khổ thân).Cũng tại cậu không nói năng gì làm
mọi người sợ, phải lơ đi, chứ ai muốn nhân vật chính như thế
-Tặng cậu! _nó
đưa hộp quà lên trước mặt Vũ. Nhưng cậu ta không them nhìn lên, mắt vẫn dán vào
chiếc bánh. Cứ để tay nó trơ ra.
“Ha ha ha ha, nghĩ mình là ai chớ, cũng bị
coi thường thôi ha hah a “_Trang nhếch mép cười
Còn Thành, thấy cảnh này thì
không thể chịu đượ nữa, quát lớn
-Vũ,cậu quá đáng nó vừa thôi
Đến giờ, như
nhận được lời nói quen thuộc,c ậu mới ngẩng mặt lên
15s sau,cậu đứng phắt
dậy, đi ra ngoài
Không ai dám nói gì, không aic]ời mà cũng chả ia khóc, chỉ
thấy cái điệu cười nhếch mép của Trang (độc quyền đấy)
Vũ về thẳng nhà, bực
mình, nhưng không đập phá như mọi khi
Còn mọi người cũng dải tán sau đó, dù
trong sự tiếc nuối. là vừa nhìn thấy người đẹp mà lại phải về sớm đặc biệt là
Thành (khổ thân thằng bé, đang oán Vũ lắm, tên trời oánh đấy)
1am…nó về đến
nhà (Vũ)
Mở cửa phòng ra……….
…………bật điện………..
………………………..thấy
Vũ…………….
-Cậu đã đi đâu!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT