-Các cậu làm gì vậy chứ? Hãy để yên cho Vy _Trang lên tiếng khi mọi người xông
vào định đánh nó
-Cậu tránh ra đi! Con nhỏ này muốn chết đây mà! Dám cướp anh
Vũ cảu cậu_con nhỏ kia hùng hổ
Chát…Trang bị tát, cái tát đã được dự đoán
sẵn, cái mà đáng lẽ VY nhận được.Cô ta ngã xuống, nước mắt chảy ra, ngước mắt
lên nhìn nó
-Xin lỗi!
…..
Vũ bước đến, cả lớp im lặng dõi theo.
-Cậu
ko sao chứ? _câu nói cũng nằm trong dự đoán của cô ta
Vũ nhìn Vy, ánh mắt có
chút xót xa, và cậu tiến đến, đỡ…Trang dậy.Sặc tên này luôn, ánh mắt thì nhìn
Vy, còn hành động thì lại đi đỡ Trang dậy(đào hoa gớm).
Cô ta khóc, tất
nhiên, việc cậu đỡ cô ta là điều chắc chắn (theo Trang)
-Mình ko sao đâu!
_Trang dựa vào người Vũ nói nhẹ
-Hử? _cậu giật mình, nãy giờ để ý nó. Thực
ra, cậu cũng muốn đỡ nó dậy nhưng vì ngại, cậu ko thích thể hiện ra bên ngoài
tình cảm của cậu “Tôi ko bao h nói lời yêu trước, nếu tôi thích ai thì tôi sẽ
làm cho người đó chết mê chết mệt tôi và nói ra lời yêu trước ha ha…”
Trang
nhìn Vy, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống, Vy chợt nhìn lên, cô ta vội cụp mắt
xuống.
Mọi người vì ko nhìn thấy biểu hiện của 3 nhân vật chính nên ú nghĩ là
Vũ đỡ Trang dậy rồi còn nó thì vì tức giận nên dùng ánh mắt thì hằn để nhìn tụi
nó.
Mọi việc đều trong kế hoạch của Trang, khiến nó bẽ mặt, ko dám tiếp tục
quấn lấy Vũ nữa. Nhưng hành động của nó trái với dự kiến
-Vũ à…_nó nhìn Vũ
bằng ánh mắt tha thiết nhất –Vù à, đỡ tôi dậy đi!
VŨ cũng như mọi người cứ
gọi là mắt lợn luộc hết cả bọn
-Vũ à…_nó tiếp tục công kích, nó bực mình vì
cái ánh mắt vừa nãy của Trang nên chơi thử, xem biểu hiện của cô nàng thế nào,
hì hì, vui ghê
Vũ hình như đang lung lay, định tiến lại phía nó.
Cá đã cắn
câu, nó cười nửa miệng, rồi bám lấy tay cậu đứng lên
-Vũ à, đến lớp thăm mình
sao? HÌ hì, vui quá, biết rồi, chiều nay chúng ta sẽ đi chơi nhá _nó xong những
lời đường mặt nó kéo vũ ra ngoài
-ha ha ha ha ha vui quá, ha ha, cậu có nhìn
biểu hiện của tụi nó ko ha ha, buồn cười quá đi thôi haha _nó ôm bụng
cười
-Cậu say tôi đến mức điên cuồng như vậy sao? _Vũ hỏi nó, -Ha ha, tôi
biết mức độ hấp dẫn của tôi trên người mà, hà hà
Nó nghiêng đầu nhìn cậu, tỏ
vẻ ko hài lòng chút nào
-Này…
-Ha ha, thật ko ngờ đó, ha ha…
-Này…_nó
sờ chán cậu –Sáng nay tôi cho ăn nấm nên ấm đầu hả? Cái con gà hay tự sướng này,
mức độ tự kỉ của cậu quá cao rồi đấy.
-Hử?
-Hì, có thể cậu là 1 trong
những sinh vật hiếm có, bị tuyệt chủng gần hết rồi đấy
-Hử? Cái quái gì đấy,
nói rõ ra cái coi! _Vũ bắt đầu hiểu ra 1 phần sự việc và bực mình
-Đúng là đồ
óc hẹp, hừ
-Muốn chết hử? Dám chê tôi
-Thì sao? Thế cậu có biết hiệp ước
hòa bình được kí ở đâu ko?
-Ờ thì…
-Ở phía dưới trang giấy đó chứ đâu.Vậy
cậu ko thể ăn gì vào bữa sáng?
-Bánh mì à? Hay bánh bao?…
-Đó chính là bữa
chiều và bữa tối. Mà một nửa quả táo thì giống cái gì nhất?
-Giống cái cố hả?
Hay giống quả cam?
-Trông giống 1 nửa còn lại của nó nhất…Đó đó, thấy cậu óc
hẹp chỗ nào chưa, lại còn hừ…
-Cậu dám lợi dụng tôi hả, con nhỏ khùng kia!
Đứng lại! _cậu đuổi theo nó
…
-Con nhỏ đáng chết, sao lại dám làm như thế
chứ, hừ, tức quá mà
-Hì, ko sao, chơi vs người ngu dốt thì chán lắm _Trang
cười, trong lòng đang âm mưu điều gì đó
…
Trong lòng bức rứt, nó mới đi
đến bệnh viện thăm Tuấn. Đi vào phòng thì thấy thầy hiệu trưởng đang ngủ gật ở
đó
-Thầy làm gì ở đây thế?
-A, a em đến rồi à, tôi , tôi xin lỗi vì lần
trước…
-Thôi thôi bệnh già lẩm cẩm tái phát rồi, thầy mau về đi, lên cơn ở
đây là ko ổn! _nó xua xua tay
Thầy vừa đi ra thì nó cũng đi ra mua chút nước
và hoa quả mang vào, đến khi vào thì đã thấy khách ở trong đấy
-Cậu có sao
ko? Mình đã rất lo cho cậu, xin lỗi vì đã ko đến thăm sớm hơn…_Trang nói 1 tràng
dài nhưng Tuấn ko đáp lại 1 lời nào
-Xì, con nhỏ này nói lắm quá, chắc lại họ
hàng gì với ông thầy kia cho xem _nó đứng ngoài nói –Hay là đi về…điên à, về làm
gì, mua rồi còn về, thừa hơi à…
Sau 1 hồi tự biên tự diễn nó đi vào, Trang
nhìn nó bằng 2 con mắt ếch
-Nhìn gì mà nhìn, đâm thủng mắt bây giờ! _nếu là ở
quán bar nó sẽ nói như thế, còn đây là bệnh viện
-Đỡ chưa? _nó ném túi hoa
quả xuống và hỏi
-Tôi muốn xuất viện! _Tuấn nói 1 câu mà khiến nó bực hết cả
mình
-Điên hả? _nó hét vào tai cậu –Vừa mới ở viện được mấy ngày mà cứ kêu
hoài, điếc tai quá, nằm im đây cho đến khi khỏi.
-Cậu lấy quyền gì mà buộc
tôi ở lại _Tuấn nhìn nó, ánh mắt đó, nó chả hiểu cậu đang nghĩ cái gì
-Cậu đã
cứu tôi vì thế phải nghe lời tôi, hiểu ko?
-Hì…_cậu ko nói gì nữa chỉ cười
nhẹ, môi chỉ nhếch lên 1 chút, nó thì ko để ý còn Trang thì nhìn thấy rất rõ. Cô
ta chau mày, nhìn cậu rồi nhìn sang nó
-Cậu đã cứu Vy? _Trang sửng
sốt
-Ukm_ còn cậu trả lời rất bình thản, như kiểu điều đó là tất
nhiên.
Tuấn đã thay đổi rồi, cậu đã thay đổi thật rồi. Từ 1 con người lạnh
lùng, vô cảm, giờ cậu đã biết đến cứu người, biết đến việc nghe lời người khác
ngoài bố mình…TRang giật mình về điều đó và cô càng giận nó hơn, ko ai khác
ngoài cô có thể làm cho Tuân thay đổi, cô ko chấp nhận được điều đó. Đằng này nó
còn liên quan cả đến Vũ, nhưng ko sao, đây là trò chơi và cô muốn chơi nó đến
cùng. Cái kí ức năm đó chợt ùa về. Cô ta đứng dậy, nhìn nó
-Thôi cậu ở lại
chăm sóc Tuấn giúp mình nha, mình có việc phải đi trước.(quay sang Tuấn) mÌnh đi
đây, mau khỏe nha, mình sẽ còn đến hì. _cô ta cười rồi bước đi
-Thật là, cái
con bé này, nói ngứa cả tai ra, việc của mình đâu cần cô ta xem vào _nó phẩy
mũi
-Đói rồi! _nãy giờ ko nói, tự dưng cậu phun ra 1 câu
-Hố? , đói thì đi
mà ăn, nói với tôi làm gì
-Nhìn thế này cậu bảo tôi ăn được sao? _Cậu chỉ vào
cái tay đang bó bột của mình
-Ai bảo cậu lao ra chơi với ô tô làm gì. _nó trề
môi
-Vì ai?
-Thừa hơi!
-Hì…
-Thôi được rồi, tui sẽ đút cho ân nhân
ăn, được chưa, tên khốn
-Cậu nghĩ miệng tôi là cái gì mà nhét cả đống đồ vào
thế này_Tuấn kêu ca khi nó nhét nguyên cái hamburger vào miệng cậu
-Tôi tưởng
miệng cậu là cái thùng phi!
-Hì…
…..
Tối, chả có việc gì làm, nó gọi
điện cho Quỳnh và Việt Anh đến Davil chơi
-Tối nay đi chơi đê mấy chú, ở nhà
chán thấy mồ, mà tao còn phải giảy quyết 1 số chuyện
Đến davil
-Chị Linda,
sao hôm nay chị lại đến đây, có chuyện gì à? _Key từ trong quán hơt hải chạy
ra
-Cứ có chuyện mới được đến hả?
-Hì, tại lâu ko thấy Linda đến nên Key
thấy lạ thôi mà, hì, mọi người vào đi
3 người bọn nó vào quán,cả quán phải
ngước nhìn. Nó ngồi xuống, nhâm nhi vị của cocktail quen thuộc.
-Đúng là hôm
nay tao đến đây có chuyện _nó nói với Quỳnh cả VAnh
-Có chuyện gì à?
-Kêu
hết bon đàn em ra đây, chị Linda có điều dặn dò _Ella nói với key
-Dạ
Nó
ngồi dựa lưng vào ghế, vẻ đang tận hưởng thú vui, nhưng trong lòng thì đang cáu
sôi tiết
-Chị, tất cả đã có mặt ạ
Nó đảo mắt qua 1 lượt, rồi lại cầm ly
cocktail lên uống,
-Ra đây đi! _nó nói 1 câu mà chả ai hiểu
-Thế rốt cuộc
có chuyện gì vậy? _Quỳnh cả Vanh đồng thanh
-Tẹo nữa tụi mày sẽ biết, nói
nhiều, mỏi mồm
Tất cả mọi người thấy cái vẻ lạnh lùng của nó mà ko khỏi rung
mình, nhìn nhau, ko biết làm thế nào
-Ra đây đi, Linda này ko thích chờ
đợi
Tất cả vẫn im lặng, ko 1 ai dám nói gì, cũng ko dám nhìn thẳng vào mặt nó
nữa. Trông nó lúc này thật đáng sợ
-RA ĐÂY TRƯỚC KHI TAO NHÉT MÀY VÀO QUAN
TÀI NÉM RA BIỂN! _nó hét lên, bực mình rồi đấy
Có 1 tên từ nãy đến giờ run
cầm cập, lúc nó hét thì sợ quá, đành bước ra
-Em…em xin lỗi
-Lỗi? Lỗi của
mày là gì? _nó giả nai
-em..em..thật sự xin lỗi, là do em bị ép buộc
-Ngậm
mồm lại! Tao ko muốn nghe giải thích…Mày có biết mày đã pahmj sai lầm gì hay
ko?
-Em…em biết ạ
-Là gì?
-Là…là..là tự ý theo dõi và điều tra về gia
thế của chị 2 ạ!
-Cái gì? Ngươi dám đi điều tra về thân thế của Linda _lần
này là cả Ella, Kô và Key cùng lên tiếng
-Hà, ra thế, biết mà vẫn làm, giỏi
lắm…xử đi! _nói 1 câu ngắn gọn mà xúc tích(xử đi), lũ đàn em tự hiểu phải làm
gì
-Chị à, em xin lỗi, em bị ép buộc…_tên này vẫn cố nói khi bị lôi
đi
-NÓi ít thôi trước khi tao khâu mồm mày lại
-Là do bang ác quỷ ép
em!
-Cái gì?
Thực ra, Tuấn đã biết hết bị mật của nó, cậu nhìn thấy biểu
hiện của nó, mấy lần gặp nó trong quán bar, rồi lại còn lần đi chơi kia nữa. Cậu
biết nó ko hề đơn giản, nhưng cậu lại cứ thích nhảy vào trò chơi này. Cậu đã
điều tra và biết nó đang cải trang. Tất cả, tất cả, cậu đều biết,c ả gia đình nó
nữa, cả …
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT