Phiên vương Phan Kiến Phong đã trở lại, dân chúng trong Cổ thành vui mừng khôn xiết. Hắn ngoại trừ mái tóc đã bạc trắng vì đau khổ khi mất đi vong thê, thì hào khí vẫn lẫm liệt như trước. Gương mặt anh tuấn nhìn trẻ trung hơn cái tuổi ba mươi hai cuả mình rất nhiều. Hắn lại có thể nở nụ cười nhẹ trên môi, ánh mắt lại chứa chan cái nhìn dịu dàng. Kiến Phong bắt tay vào chỉnh đốn công việc, tích cực điều động quân binh, lương thảo. Chắc hẳn phiên vương đang có một kế hoạch lớn lao cần thực hiện.
Cổ thành chỉ là một nửa trong sức mạnh thật sự của Kiến Phong. Phía bên kia ngọn núi, đối diện với biên giới Miên Cương còn có một toà thành khác tên gọi Tân thành. Hơn tám mươi năm trước, Miên Cương đã từng đưa quân xâm lấn Việt quốc, nhưng chưa kịp bước qua biên giới đã hoàn toàn bị đánh lui do lực lượng quân đội đóng tại Tân Thành này. Cổ thành là nơi dân sinh, tập trung kiến trúc đền đài chùa miếu, chủ yếu phát triển văn hoá và kinh tế. Ngược lại, Tân thành là một thành phố tập trung binh lực, là một doanh trại khổng lồ nuôi dưỡng đội quân chiếm một phần tư binh lực của Việt quốc.
Khi Thuận Thiên hoàng đế lập quốc, chỉ dựa vào bốn lực lượng quân sự chính. Một là Bạch Lăng quân đến từ Đào đô. Hai là Miêu quân xuất phát từ Tân thành. Ba là lực lượng phiá đông, hợp quân của tam sứ, do Kim Thành vương hỗ trợ. Bốn chính là những nghĩa sĩ rải rác khắp cả nước, đứng bên trong hàng ngũ Lưu gia.
Sau khi Thuận Thiên lên ngôi, chỉ lập ra năm phiên thổ. Trong đó bốn vị phiên vương lần lượt biến mất trong lịch sử; đến nay chỉ còn Miêu vương ở phía tây nắm giữ Cổ thành, là lực lượng mạnh nhất vẫn còn sót lại. Đất nước hoà bình đã lâu, để duy trì lực lượng quân sự mạnh như vậy, cũng đủ hiểu làm phiên vương ở Cổ thành có trọng trách nặng nề thế nào. Đừng hỏi vì sao Cổ thành lại nghèo xơ nghèo xác. Hãy nhìn binh lực hùng hậu mà họ đang nuôi dưỡng ở Tân thành sẽ rõ.
Người họ Phan vốn hiền lành, ít nói; nhưng vị trí của họ trong cán cân lực lượng Việt quốc có vị trí không nhỏ. Đời đời hoàng đế đều phải kết thân với Phan gia để duy trì ảnh hưởng của mình. Kiến Phong xưng vương một cõi, không hề là phô trương quá mức.
Bình thường, quân lực nòng cốt của Tân thành chỉ vào khoảng bốn vạn. Nhưng khi tổng động viên, có thể tăng lên gấp năm lần số đó. Vấn đề hiện nay là hắn cần thêm một thời gian luyện binh và chuẩn bị quân nhu. Muốn lật đổ một quốc gia, không phải là việc qua loa đại khái cho được.
Cuộc chiến biên giới Việt Miên bị gián đoạn tám mươi năm, nay bắt đầu bùng nổ trở lại.
^_^
Nàng nắm tay Hạo Nhiên dắt đi trong vườn hoa ngập nắng. Sau khi uống thuốc và dụng kim châm, tay nàng đã có cảm giác lại rồi. Tuy vẫn không thể cử động thoải mái và bị mất sức, nhưng nàng bây giờ là một hiền thê, không cần phải sử dụng võ công, động tay động chân làm gì.
Y Na đã không còn giật mình giữa những cơn ác mộng nữa. Đêm nào Hạo Nhiên cũng bám lấy nàng, muốn cùng di nương ngủ chung một chỗ mới yên tâm. Kiến Phong chỉ phì cười, nhường nơi tốt nhất trong hoàng cung cho nhi tử. Mẫu thân của Hạo Nhiên mất rồi, hắn muốn bù đắp tất cả những mọi thứ trên đời này cho đứa con. Kể cả nhường đi báu vật Y Na, hắn cũng không ngần ngại.
Từ ngày bái đường với nàng, hắn vẫn chưa từng được nghỉ qua trên giường của Tây viện. Hết sự kiện trúng độc tới đám tang của Hạnh Tử, và bây giờ là thói quen mới của Hạo Nhiên; đêm tân hôn bị trì hoãn được bốn tháng rồi.
Luôn luôn có đứa bé chen vào giữ mối quan hệ của họ. Y Na dùng Hạo Nhiên như một lá bùa hộ thân không dám rời ra. Nàng sợ phải đối mặt với Kiến Phong. Bởi vì nàng không hẳn Y Na như ngày xưa. Nàng còn một thân phận khác, một quá khứ khác tên là Tang Điền. Trong lòng nàng, cái gai vẫn đâm sâu vào tim, đau đớn khôn nguôi, mà vẫn chưa nhổ ra được.
Cảm động vì sự yêu sủng của Kiến Phong, nàng lại càng xấu hổ tự ti vì không thể đáp lại hết tình cảm đó. Y Na đâu phải là báu vật, mà sao hắn phải nâng niu giữ gìn. Nàng chỉ là loài cỏ rác không trinh nguyên vất vơ giữa dòng đời đen bạc. Ngoại trừ làm phiền Kiến Phong, lợi dụng hắn, khiến hắn ưu tư, thì Y Na chẳng giúp được ích gì. Việc duy nhất nàng có thể làm, là thay hắn chăm sóc đứa con yêu quý Hạo Nhiên. Nàng vĩnh viễn không thể trở thành thê tử tốt của Phan Kiến Phong được.
Vài tỳ nữ nhún mình, thi lễ với vị đại vương mới đến. Y Na ngoái đầu, nhìn thấy Kiến Phong vừa bước vào vườn. Mái tóc trắng bạc của hắn lấp lánh dưới ánh mặt trời, phi thường cao sang quyền quý. Bộ bạch y tao nhã mang khí chất thanh thuần thoát tục. Chẳng hiểu sao nàng nghe tim mình nghẹn lại một nhịp, đau đớn như bị ai vò. May mà Y Na đã kịp nén cảm xúc lại, để nước mắt không tràn ra khỏi mi.
“Tại sao lại buồn bã như thế này?”
Cũng giống như sáu năm trước, khi Kiến Phong giương cung bắn trong nghi thức Thần Khí. Hình ảnh hắn trong mắt nàng đột nhiên hoá quen thuộc đến lạ kỳ. Trong tiềm thức nàng, nhận ra rằng bọn họ đã từng gặp gỡ. Nhưng ký ức đó xa xăm rất lâu rồi, mờ mịt như sương giăng trên đỉnh núi. Tất cả những thứ còn đọng lại trong nàng là cảm giác ấm áp đến mức không muốn rời đi.
Hắn dịu dàng nhìn nàng, đôi mắt mang theo tia triều mến. Kiến Phong khẽ giơ tay ra, nàng ngay lập tức ẳm Hạo Nhiên lên đưa vào trong lòng hắn. Tuy Kiến Phong tiếp lấy đứa nhỏ nhưng lại chuyển ngay sang tay khác. Hắn tiếp tục khoát vai nàng, tự nhiên như đông hết sẽ đến xuân.
Trong mắt mọi người hình ảnh ba người một nhà vô cùng hạnh phúc. Nhưng bất an vẫn cứ vây kín tâm hồn nàng, bởi đây chỉ là thứ hạnh phúc tạm bợ, vay mượn từ người ta.
^_^
Nào ngờ Miêu quân chưa tấn công, thì quân đội Miên Cương phía bên kia biên giới đã tràn qua đất Việt. Trước giờ, Kiến Phong vẫn đau đầu về việc tìm đâu ra lý do xuất binh, để tấu trình lên Đại Đô. Lúc này, bị người khác tấn công, hắn đã có thể mượn cớ tự vệ để chống trả. Nhưng nhìn gót quân thù giày xéo trên quê hương, hắn thật không biết nên giận hay vui. Trong chiến tranh, kỵ nhất là đánh trận trên lãnh địa của mình; vừa yếm thế, lại phải gánh chịu phần lớn hậu quả sau cuộc chiến.
Phía bên kia là quân hùng tướng mạnh của Miên Cương đã áp sát rừng Ma Cát, địch doanh chủ soái đã tiến qua biên giới hai nước. Lần phát động chiến tranh này rõ ràng là có điều kỳ lạ. Nếu không phải có kẻ xúi giục, sao Miên vương lại ngu ngốc tấn công Việt quốc. Triều đại thay đổi, vua mới ngồi chưa vững vàng, đã muốn đi theo con đường chiến tranh là hạ sách trong hạ sách.
Trước đó một trăm năm, Cổ thành đúng là miếng mồi ngon trong mắt Miên Cương. Nhưng sau khi Tân thành được thành lập, họ đã có được bài học đắt giá là không bao giờ được xâm lấn bờ cõi Việt quốc. Toà thành kia là pháo đài bất khả xâm phạm nằm giữa lưng chừng núi. Quân Miên cương muốn tiến ngược lên vùng dốc cao, vượt qua Tân thành là điều nói dễ khó làm.
Toà thành được xây dựng cũng chỉ với mục đích là nuôi dưỡng quân đội, và canh chừng biên giới nước nhà. Thành chủ lãnh đạo người Miêu vào thời đó là tướng quân Từ Tử Minh, một nhân tài hiếm có, cả trăm năm mới xuất hiện một lần. Từ kiến trúc, bố cục, kết cấu thành quách đều vững chãi, vững vàng. Trước có thể phòng thủ kháng địch, sau có thể nuôi quân, huấn luyện.
Thời điểm đỉnh cao, toàn bộ người Miêu đều là chiến sĩ tại Tân thành. Hơn mấy chục vạn người như thế mà vẫn có thể huấn luyện thành một lực lượng chỉnh tề nề nếp. Làm sao có thể bắt từ đứa trẻ sáu tuổi đến ông sáu mươi tuổi đều đồng loạt phục vụ trong quân. Nói đến việc này, các nhà phân tích hậu bối chỉ có thể đồng loạt gật gù thán phục. Cổ kim hiếm thấy, đông tây khó gặp. Ngoài Từ Tử Minh ra, có lẽ không ai lập lại được kỳ tích như thế này.
Tân thành ở phía tây còn Cổ thành ở phía đông. Cả hai nằm giữa lưng chừng núi, thông nhau bởi một đường hầm. Chính vì vậy, Tân Thành có thể tập trung vào chiến tranh. Mọi việc hậu cần, quân nhu ... phía Cổ thành đều có thể tận lực chu cấp cho họ. Một bên sườn núi đang đánh nhau tới hồi thảm liệt, phía bên kia vẫn an nhàn trồng trọt, cày cấy tận lực phục vụ chiến tranh. Hai toà thành song song đã biến cả dãy núi thành pháo đài khổng lồ của Việt quốc. Không có bất kỳ dấu chân của kẻ địch nào có thể xâm lấn quốc gia cuả họ được.
Nếu Kiến Phong quyết liệt phòng thủ, có lẽ đến một năm sau quân Miên Cương cũng khó mà xông qua Việt quốc. Tuy nhiên, ý hắn đã quyết rồi, trận chiến này nợ máu phải trả cho xong.
Phía Miêu Cương có tồn tại một giáo phái kỳ lạ gọi là Tàn Kỳ. Nghe đồn bọn họ chuyên tu tập tà môn quái đạo, dùng máu thịt cuả mình để nuôi độc trùng sâu bọ. Ngoài có thể bỏ độc, trong có thể nguyền ruả người. Thứ phi Hạnh Tử của Kiến Phong vô duyên vô cớ mất đi như thế, truy hết các nguyên nhân, cuối cùng chỉ còn lại nghi vấn ở chỗ Tàn Kỳ này.
Đợt này chiến tranh đến cũng thật hợp ý hắn. Trước là vực dậy sĩ khí toàn thành, sau là vì vương phi rửa hận, đồng thời cũng thay Y Na báo thù; thật là nhất cử lưỡng tiện. Kiến Phong đứng trên thành cao chót vót, bàn tay bấu chặt vào lan can đá. Phía dưới chân núi, quân Miên cương đã kéo tới đông như kiến. Màu đen trên y phục chúng cứ như một thứ chất độc ghê tởm đang ăn mòn cả khu rừng.
Quân Miên Cương sau khi vượt qua biên giới là con kênh đào ngăn cách hai phía, chúng đã dựng trại, đóng quân cách xa chân núi một đoạn. Quân tiên phong của chúng vẫn tiếp tục tiến lên cao, bắt đầu quấy rối các khu làng đơn độc. Kiến Phong đã cho đặc chủng binh đoàn tiến ra ngoài giải cứu người dân.
Bọn họ là Miêu quân tinh nhuệ nhất, mạnh mẽ nhất, chuyên hoàn thành những nhiệm vụ khó khăn với thời gian ngắn nhất. Tuy nhiên, cả binh đoàn lẫn người dân mà bọn họ có trách nhiệm giải cứu đã bốn ngày nay chưa thấy ai trở về.
Kiến Phong cảm thấy căng thẳng và phải chịu đựng áp lực chiến trận. Dù hắn đang chiếm được điạ lợi, nhân hoà, nhưng sao nỗi bất an trong lòng không thể giảm đi. Kẻ địch tự tin xuất binh, ắc hẳn phải chiếm được một vài yếu tố thuận lợi. Họ càng phô trương, hắn lại càng nóng ruột lo lắng. Thật ra quân Miên Cương đang nắm giữ bí quyết gì?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT