Gió lạnh khẽ lùa vào những tán cây trong vườn . Nó ngồi trên bậu cửa sổ gần
giường đưa mắt nhìn quanh . Từ phòng nó có thể nhìn thấy toàn bộ khung cảnh
trong toà dinh thự rộng lớn này . Bao bọc quanh nó là những hàng cây phong đỏ
trải dài . Hai và Miu đẩy cửa bước vào . Phòng nó được thiết kế rất đặc biệt .
Một phòng ngủ , một phòng khách , một phòng làm việc riêng thông với phòng khách
và phòng ngủ . Ở bên trái căn phòng là một hồ bơi mini được thiết kế rất độc đáo
, rộng rải và thoáng đảng . Nhưng phòng ngủ thì lại rất u tối . Với gam màu chủ
đạo của phòng khách là màu trắng . Mọi thứ trong phòng này đều là những vật thuỷ
tinh trong với màu đen bên trong được lấp những bóng đèn nhỏ . Nó ngồi đó , trên
người không mặc áo khoác khiến anh tức giận khi thấy nó cứ lơ bản thân mình mà
không biết chăm sóc gì cả . Người đi đường ai cũng khoác mấy cái áo phía ngoài
còn nó chỉ mỏng manh chiếc váy trắng .
Quay đầu nhìn hai và Miu nó cười nhẹ .
Khuôn mặt xinh xắn hơn ngày thường nhiều . Dáng vẻ bất cần vẫn hiện diện trên
gương mặt trẻ con ấy . Nét cười giữa một vùng tuyết trắng xoá vẫn không lẫn vào
đâu được . Hai đặt khay thức ăn và sữa cùng bánh trên bàn cho nó . Nhẹ vuốt mái
tóc tím dài óng mượt vủa nó . Giọng anh trầm và ấm như ánh nắng của mặt trời
.
- Joe ăn sáng đi .
Nó chỉ nhìn anh khẽ gật đầu , quay qua nhìn Miu đầy
ấm áp rồi leo tuột khỏi thành cửa sộ ngồi vào bàn . Miu thì đi lanh quanh phòng
nó nhìn ngắm mọi thứ trong lúc nó ăn . Nhỏ quay trở lại khi nó ăn xong . trên
tay cầm một chiếc váy trắng rất đẹp . Nhìn trên xuống dưới rồi nhìn sang hỏi nó
.
- Cậu làm nó hả ? ! Đẹp quá . Tặng tớ nhé !
Nó chỉ gật đầu rồi đứng dậy
. Khoác chiếc áo len mà anh đưa đi ra ngoài . Miu và anh cũng đi ra . Ngoài sân
tuyết phủ lên thật nhiều . Nó đội trên đầu chiếc nón len . Nặn một ít tuyết vào
tay . Trò chơi bắt đầu . Ném đống tuyết trên tay của nó về phía hai và miu . Mỗi
người bị dính một ít khẽ rùng mình bởi cái lạnh . Mặt dù anh sống ở đây rất lâu
rồi nhưng vẫn không sao quên được cái ngày rét cống ấy . Anh bị đưa sang đây khi
mới 8 , 9 tuổi gì đó , lúc đó nó cũng được 4 , 5 tuổi rồi . Sống cùng với quản
gia . Từ khi đưa sang đây anh luôn trốn trong phòng ích khi nào ra ngoài . Cho
đến một ngày ông đưa nó sang thăm anh , ngày đó tuyết rơi nhiều và dày . Anh bị
nó kéo chạy đi giữa những bông tuyết đang rơi xuống . Nhớ lắm từng hành động
ngày đó . Nó cũng ném tuyết vào người anh như thế này . Còn có cả Vũ nữa . Cậu
cũng bị nó ném tuyết vào rồi cười hí hững nhìn hai người run bần bật với cái
lạnh .
Cả hai bắt đầu nhập cuộc chơi bằng những màn ném tuyết ngoạn mục .
Người ăn tuyết nhiều nhất là Miu . Nhỏ chưa quen với thời tiết lạnh như thế này
nên khi bị ném tuyết vào người liền chạy né đi hoặc đứng chịu trận . Nó và anh
ngồi dưới tuyết nặn hình . Anh nặn mấy con tuần lộc , còn nó thì nặn ông già
noel xinh xắn . Miu cũng bắt tay vào nặn những túi quà dễ thương . Khung cành
thật đẹp . Vài đứa trẻ từ cô nhi viện lại được tài xế nhà nó đưa đến . Ai cũng
xinh đẹp cả .
Miu ngạc nhiên khi nhìn thấy mấy đứa trẻ này . Nhỏ đây cũng
được mấy ngày rồi mà có thấy đứa trẻ nào đâu ngoài nó và anh Kelvin cùng người
giúp việc . Nó như nhìn thấu suy nghĩ của Miu vội kêu mấy đứa giới thiệu .
-
Chào cô , cháu là Ann , đây là Mike , còn kia là Kate . Bọn cháu sống ở cô nhi
viện . Là con của mẹ Joe và ba Kelvin . – cô bé lém lĩnh nói rồi cười khì
.
Nó xoa đầu đứa bé tên Ann , cả đám bọn nó cùng nhau đùa giỡn dưới nền tuyết
trắng . Những thiên thần nhỏ xuất hiện như những thiên sứ . Làm cho cả không
gian vốn tĩnh lặng lại đầy tiếng cười .
Người làm mang thức uống và bánh ra
đặt trên bàn . Bọn trẻ chơi mệt thì lại lấy nước uống và ăn bánh . Những món
bánh trên bàn là do hai làm vì nó không ăn được kem nên anh đã tự chế ra những
món bánh khác không kem được thay thế nhân kem thành dâu nguyên chất hay các
loại trái cây khác . Mấy cái áo là do nó may . Nếu như không phải nó là người
thừa kế về tiàn bộ , đặc biệt là lĩnh vực kinh doanh thì có lẽ giờ này nó đã tốt
nghiệp lĩnh vực thiết kế rồi . Nhưng một năm nay công việc không do nó quản lí
nữa , lâu lâu thì được thông báo từ các giám đốc điều hành .Hai cũng thường
xuyên đến công ty làm việc , giải quyết vấn đề giúp nó . Nên nó có thời gian
thiết kế ra nhiều bộ đồ đẹp hơn . Cậu nhóc Mike vừa cắn miếng bánh vừa hít hà tí
hương thơm lan toả quanh vườn nhờ vào đám bạch hồng và hoa oải hương trong vườn
. Cô bé Ann và Kate thì tấm tắc khen ngợi bánh của hai làm.
Mũi nó và Miu
dưới thời tiết lạnh thì đỏ ửng lên như mũi thỏ khiến lũ nhỏ bật cười khanh khách
.
.
.
.
.
.
Chơi đã rồi thì cũng tạm biệt lũ nhỏ , nó và miu
đi dạo quanh vườn .
- Cậu không định quay lại nhà cũ hả . – Miu hỏi nó thật
ra thì nhỏ định hỏi là nó có nhớ hắn không nhưng lại thôi .
- Có , khi nào
cậu về thì mình về cùng . Sẵn tiện thăm anh Minh và Bảo rồi tớ quay về đây
-
ừmh , mà cậu không nhớ gì về chuyện trước đây sao ?
- Có mọi thứ tớ đều nhớ ,
nhưng chỉ có vài chuyện là quên đi thôi .
- Tớ và Bảo định năm sau sẽ cưới
.
- Ừ , hai người đẹp đôi mà . TỚi đó tớ tặng cậu chiếc váy cưới lúc nãy
.
- Ừ , cậu sẽ làm phụ dâu cho tớ , còn Vỹ sẽ làm phụ rể cho Bảo.
- Vỹ là
ai vậy . – nó nhìn miu hỏi , Vỹ cái tên này nó nghe rất quen nhưng sao chẳng nhớ
nỗi .
- Không … không có ai cả . À mà cậu không đói sao .
- Đói chứ . Vào
ăn thôi .
.
.
.
.
Ngày dài lại trôi qua . Hắn mệt mỏi gấp tập trài liệu lại
, đứng dậy ra về . Sắp phải vào xuân rồi khiến hắn chán nãn vô cùng . Xuân đến
thì mọi người vui vẻ nhưng sao tim hắn lại cứ đau khi người con gái kia mất .
Hắn tự hứa rằng chỉ đau khi đứng trước mặt nó , chỉ khóc khi ngồi gần nó . Và
chỉ cười khi nge giọng nó thu âm qua chiếc máy ghi âm mà món quà sinh nhật nó
tặng .
GIọng nói của nó ngày ấy ấm áp đến lạ lùng mà sao giờ lại lạnh lẽo đến
vậy . Đôi mắt khép hờ lại cho con mệt mỏi qua đi . Nằm trên chiếc giường với
chăn bông ấm áp mà sao tiết trời lạnh đến thấu xương . Trời lạnh hay tim người
lạnh .
Máy tính trong phòng ngủ của hắn vẫn sáng , đâu đó hình ảnh của nó lại
hiện ra trên màn hình . Cảnh nó ngồi ăn từng chén chè , cách cầm cây kẹo bông
gòn của một năm trước thật đẹp mà giờ lại đau đến thế . Phải chi ngày đó hắn nói
sớm với nó , hắn xin lỗi nó sớm thì có thể nó sẽ ở lại bên hắn lâu hơn , Để hắn
yêu nó nhiều hơn .
.
.
.
Trời tối ….. lạnh
Đêm khuya …. rét .
Nó ngồi trên bậu cửa sổ , mái tóc
thoả dài , trên người là chiếc đầm trắng nổi bật với trong gian tối của căn
phòng . Trên tai nó mỗi tối đều đeo Headphone . Dáng vẻ lạnh lùng cô độc trong
không gian cô tịch đến não nề càng làm cho người ta thấy thương hơn . Đôi mắt nó
khép hờ lại . Chỉ có tiếng lá xào xạt cùng gió . Tuyết lại rơi , lại lạnh. Tim
nó không vô tình hay cố tình lại nhói lên vì một bóng hình không rõ trong trí
nhớ . Bản nhạc Violin buồn vẫn cát lên da diết đến đau lòng .
Đâu đó vô hình
vài mãn kí ức xuất hiện
” Chào ……..”
” Em hỏi anh câu hỏi cuối nhé , nếu
một ngày em mất đi anh có yêu em không ”
” Xin lỗi ”
” Không thành ý
”
“……………………….. ”
Những câu hỏi , câu nói rời rạc , khiến nó cảm thấy khó
chịu . Nó ghét bản thân mình yếu mềm , chỉ có chút kí ức như vậy mà không nhớ ra
. Nó ghét cái người xuất hiện rồi biến mất như làn khói trong giấc ngủ của nó .
Nó hận khi mình chỉ nhớ bao nhiêu đó mà thôi . Nhưng nó hận , nó ghét nó giận
thì được gì . Chỉ có thể nói bản thân mình quá ngu ngốc mới cố gắng nhớ lại quá
khứ đã mất để rồi biết đâu mình lại đau.
[ Tuyết lạnh...
Như ngày anh làm
tim em đóng băng ............
Mưa to .......
Như ngày em khóc
......
Nắng ấm .......
Như ngày em yêu anh ............. ]
Mấy ngày rồi hắn chẳng đến công ty khiến mọi người cũng lo lắng . Chẳng bao
giờ hắn bỏ việc như thế này cả , càng không nghĩ mà không nói với thư kí hay
giám đốc điều hành .
Nằm trên giường với lớp chăn nhiều hơn mức bình thường .
Mấy hôm nay hắn sốt cao lắm , lúc hạ lúc tăng nhưng chẳng chịu đi bác sĩ . Mẹ
hắn thì ngày nào cũng rơi nước mắt khi con trai mình như thế . Ngày biết tin nó
mất , hắn đi biệt luôn . Suốt cả ngày điện thoại không bắt máy , ai ở nhà cũng
lo lắng . Khi về thì quần áo ướt mem , tóc tai thì rối bù . Người toàn mùi bia
rượu , trong tay cứ khư khư nắm lấy lá thư tướt nhem như người hắn vậy . Bà lúc
chỉ biết khóc chứ còn biết làm gì . Ba hắn cũng đâu hơn bà , người như ngồi trên
đống lửa . Mấy ngày đó hắn sốt cao đến nỗi phải đưa vào viện chăm sóc . Khoẻ lại
thì nhốt mình trong phòng mặc cho ai kêu gọi hay làm gì . Một thắng sau , hắn
bước ra ngoài , nhưng do sốc quá hay sao mà cứ lầm lì . Lao vào công việc như
con thú dữ . Nghĩ tới đó thôi là bà đau lòng lắm rồi .
Đêm nào hắn cũng khóc
mặc dù chẳng ngồi khóc sướt mướt như con gái hay giống bà . Mà nước mắt cứ vô
thức lặng lẽ rơi sau hàng mi dài . Đôi lần bà vào phòng nhìn thấy hắn ngủ trên
bàn làm việc . Máy tình vẫn mở , hình ảnh người con gái mà hắn yêu luôn xuất
hiện trên màn hình . Nhìn cảnh ấy mà bà đau quặng lòng .
Phải chi ngày đó bà
ngăn cản việc trờ về của Nhã Quyên thì tốt biết mấy. NHưng người tính đâu bằng
trời tính . Nhã Quyên đâu phải tự nhiên xuất hiện quay trở lại mà cô ta về là do
có người đứng sau . Biết chuyện đó nhưng bà lại không can ngăn để giờ mới có cớ
dự này . Lỗi này đâu thể trách hắn được .
Sáng ….
Vài chú chim nhỏ đậu
trên cửa phòng hắn hót líu lo , cựa mình thức dậy . Mẹ hắn đã thức từ khuya , bà
ngồi đó thay khăn và đo nhiệt độ cho hắn đến gần sáng mới về phòng mình . Từ khi
sinh nhật hắn xong thì họ bắt đầu dọn qua đây sống cùng với hắn cho vui . Một
phần vì muốn cho hắn không nghĩ nhiều đến nó . Một phần là muốn cho hắn có thêm
tình cảm gia đình hơn . Từ ngày hắn dọn ra sống riêng , lại ích khi về nhà nên
ba mẹ hắn sợ hắn thiếu thốn tình cảm . Dù vậy thì nỗi đau của nó đâu thể nào
lành được , có lúc hắn lại yêu nó nhiều hơn chứ .
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT