Mùa đông nước Anh thật lạnh , đã khoác mấy cái áo len , cộng thêm việc nằm
trong lớp chăn bông ấm mà nhỏ không tài nào ngủ được . Nó bị mất trí nhớ sao ,
đó là điều nhỏ không tưởng . Tai nạn giao thông diễn ra quá đột ngột khiến cho
anh Kelvin không xoay sở kịp . Thêm kết quả xét nghiệm , chụp citi khi nó vừa
tỉnh cách đây một tháng thì nó bị chứng mất trí nhớ tạm thời . Nhỏ vừa mừng thầm
khi nó quên hắn đi nhưng khi nó nhớ lại thì nhỏ phải làm sao đây . Mọi công sức
của anh Kelvin coi như đổ sông đổ biển hết rồi .
.
.
Trái với không khí
lạnh của thủ đô London phồn hoa , thì thành phố của hắn lại đầy ngập những ánh
nắng vàng hoa . Ngày mới đầy oi bức nhưng trong công ty Vỹ Anh lại như một vùng
băng tuyết bao phủ vậy .
Toàn bộ nhân viên điều phải mặc đồ trắng , hoặc đen
. Còn nếu không có thì là áo trắng quần đen hoặc vày đen chứ không được mặt đồ
màu . Đặc biệt ngày này , từ đầu cửa vào đến phòng giám đốc đều toàn là Bạch
hồng . Mọi người thấy lạ nhưng chẳng giám hỏi . Ngày sinh nhật hắn trôi qua một
cách chậm chạp không bánh kem , không nến … Chỉ có màu trắng của hoa hồng và mắt
khi hắn nhớ đến nó . Nó thật biết chọn ngày mà, ngày sinh nhật hắn là ngày nó
mất . Nó bước sang một thế giới khác .
Sinh nhật của hắn trôi qua thật tẻ
nhạt . Ngồi trong phòng họp , hắn bật máy tính lên . Trên màn hình máy chiếu lớn
hiện ra . Một cô gái đang ăn chè , những kiểu hình nhìn đến buồn cười . Những
trò ngố đều được ghi lại một cách tỉ mĩ . Hình ảnh nó đeo chiếc nhẫn vào tay hắn
, đến khoảnh khắc đứng dưới hoàng hôn đều chiếu lại trên màn ảnh lớn . Tiếng đẩy
cửa phòng hộp , một người bước vào . Trên tay là một cái bánh kem . Cô nhân viên
ái ngại khi hắn quay lại nhìn chầm chầm lên cô . Phải hôm nay là sinh nhật hắn
nhưng hắn không cần mấy thứ đó . Định quát cho cô ta một trận thì Bảo bước vào .
Khiến lời mắng của cậu bị nuốt vào trong .
Bảo ra hiệu cho cô ta đặt cái bánh xuống rồi đi ra ngoài . Cậu ngồi đối diện
hắn mặt đăm chiêu nhìn vào màn hình máy tính , giọng quan tâm chân thành của một
người bạn .
- Cậu vẫn nhớ Nguyệt Anh sao
- Hôm nay là ngày cô ấy mất
.
- Chuyện qua rồi . Một năm rồi còn gì ?
- Thanh trúc đâu cậu không đi
cùng à . Mà cậu về khi nào vậy . – Hắn lảng sang chuyện khác
- Miu đi Anh rồi
, tớ vừa về . Mà cậu không định tìm người yêu sao . Không định làm sinh nhật à
.
- Không . – một câu trả lời ngắn gọn , hắn đứng dậy đóng cái lap lại rồi
cầm chiếc áo khoác ra ngoài . Bảo ngồi đó chỉ biết lắc đầu ngao ngán . Trước đây
Nhã Quyên biến mất hắn không như thế này . Đúng là nó mất đã để lại cho hắn một
vết thương không lành . Còn đau hơn gấp trăm lần so với thời gian cách đây 6 năm
.
Quầy tiếp tân vẫn luôn đầy những người buôn chuyện . Cô gái lúc nãy đi vào
trực thuộc bộ phận này . Mặt mày cô ta xanh như tàu chuối khi bắt gặp ánh mắt
chết người của hắn . Không phải vô tình mà thế . Vì công ty này vốn có luật cấm
. Ngày nào cũng đucợ mang bánh kem hay đại loại là quần áo muốn mặc gì thì mặc
nhưng đến ngày sinh nhật hắn thì không được để hắn thấy bánh kem trong công ty
càng không được mặt quần áo màu . Nếu không thì bị sa thải ngay lập tức . Cũng
có thể do số cô ta may mắn khi Bảo bước vào cứu lấy cô ta . Vài chị làm ngồi gần
khoác tay nhau buôn chuyện với cô gái lúc nãy .
- Này đem bánh kem vào rồi
sao mặt mài xanh thế
- Đáng … đáng …. đáng sợ lắm . – Cô gái vẫn lấp bắp như
chưa thoát khỏi anh mắt của hắn . mấy chị đó chẳng hiểu gì vội gặng hỏi .
-
Đáng sợ gì , bộ cưng làm sai gì à
- Không phải , ánh mắt của giám đốc rất
đáng sợ . Đặc biệt nhất là giám đốc chỉ nhìn có mấy tấm hình trên màn hình máy
chiếu thôi . Nhưng ánh mắt không đáng sợ như khi em bước vào .
- Là một cô
gái có đôi mắt màu xám phải không . – Chị gần đó cũng bắt đầu xúm lại gần . Cô
gái kia chỉ gật đầu một cái rõ chắc .
- Là bạn gái của giám đốc đấy . Mất
cách đây một năm , ngay vào ngày sinh nhật của cậu ấy . – chị này vội dừng lại
thì chị khác tiếp vào – nên ngày ấy không còn bánh kem nữa mà thay vào đó là
những bó Bạch hồng đặc khắp công ty này .
Cô gái kia khẽ gật đầu một cái như
đã hiểu . Hèn gì ánh mắt ấy lại buồn và lạnh như băng ở Bắc cực vậy . Nhìn vào
như muốn nhấn chìm con người ta .
.
.
.
Trời đã gần 1 , 2 giờ khuyan
mà nhỏ vẫn không ngủ được . Khoác chiếc ngoài vào nhỏ đi ra ngoài . Anh Kelvin
ngồi trước cửa phòng của nó . Thoạt đầu nhỏ nhìn cứ tưởng là ma vì anh ngồi
trong bóng tối chỉ có chút ánh sáng từ đèn điện thoại . Nhìn nhỏ hồi lâu anh mới
gọi , bảo nhỏ nói chuyện với anh . Phòng khách vẫn sáng đèn . Lò sưởi thì vẫn
cháy đều đều . Nhấm một ít trà nóng vừa được người làm pha . Anh từ tốn
- Em
biết anh gọi em sang đây là vì chuyện gì đúng không ?
- Vâng , lúc đầu em bất
ngờ lắm khi anh gọi điện cho em . Ngạc nhiên hơn là anh nói Joe vẫn còn sống
.
- Ừmh , xin lỗi . Anh giấu mọi người chỉ vì tốt cho Joe thôi . Vã lại
chuyện này con bé cũng đồng ý rồi .
- Vâng , nhưng sao anh lại ngồi trước
phòng Joe vậy .
- Con bé thường hay thức vào giờ này , vì một phần những con
ác mộng về cái chết của mẹ trước đây ám ảnh con bé . Một phần là vì anh luôn
phải dỗ nó ngủ vào mỗi tối .
- Mẹ mất chắc cậu ấy buồn lắm nhỉ
- Mất mẹ là
một phần nỗi đau của con bé . Nhưng từ nhỏ nó lại thiếu vắng đi tình thương của
ba nên nó mới thế này .
- À , mà chuyện Joe mất trí nhớ là sao .
- Chuyện
này để lúc khác anh nói cho em nghe . Còn giờ thì đi ngủ đi . Trời lạnh nên em
khó ngủ lắm chứ gì . Để gọi người tăng nhiệt độ lò sưởi lên cho em . Ngủ sớm đi
, mai là ngày mệt mỏi với em đấy .
- Vâng
Anh nói rồi đi lên phòng nó .
Nhỏ nhìn theo mà chỉ bước cầu nguyện . Nó biến mất như thế này có thể là nỗi đau
của hắn nhưng có thể sẽ là niềm vui cho nó . Mất trí cũng tốt thật . Không phải
buồn đau .
Ngoài trời tuyết lại rơi nhiều . Nhỏ cũng lũi thủi về phòng mình
ngủ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT