Một tuần trôi qua nhanh . Trời vừa về chiều pthì máy bay cá nhân nhà nó cất cánh
.
Chiếc máy bay hiện đại với đầy đủ tiện nghi . Nhắm mắt ngủ một chút do dư
vị của thuốc ngủ còn lại liúc trưa . Miu thì vừa nghe nhạc vừa chat với Bảo rất
vui .
.
.
. Máy bay nhà nó hạ cánh . Xách cái vali chẳng mấy bộ đồ đi
ra ngoài . Nó đội chiếc mũ lưỡi trai cùng bộ đồ màu đen bó sát làm tôn lên vóc
dáng chuần đến từng milimét của nó . Miu thì chọn cho mình chiếc váy màu xanh
nhạt trong rất hợp với nhỏ . Bào đứng đó chờ từ khi nào . Vừa thấy nhỏ cậu đã
cười rạng rỡ .
- Về có mệt không ?
- Không mệt .
- Ai đây .
Nó nghe
Bảo nói thì tháo chiếc nón ra . Cậu không khỏi ngạc nhiên mà lắp bắp . Nó chỉ
cười khì .
- Là ….là là J…oe là joe sao ?
Nó gật đầu thay câu trả lời cho
cậu . Rồi đi ra ngoài trước . Chiếc xe nhà nó dừng trước công ty . Một năm mọi
thứ cũng chẳng thay đổi gì nhiều . Công ty vẫn nguyên vẹn như thế . Vô tình hay
cố ý nó đi ngang qua công ty Vỹ Anh . Một công ty người mẫu diễn viên mới xuất
hiện cách đây một năm nhưng lại gây được nhiều tiếng vang trên thị trường thế
giới . Thậm chí có nhiều nhà thiết kế còn tìm đến công ty chỉ để tìm một cái hộp
đồng thiết kế thôi . Nhiều nhà thiết kế nỗi tiếng trên thế giới còn phải nhượng
bộ cho công ty vài phần . Nó chỉ nhìn lso7 một cái , miệng lẩm nhẩm ” Vỹ Anh sao
, tên nghe hay . Sẽ có lúc gặp mặt ”
Chiếc xe của nó dừng trước FJ . Nó bước
xuống mọi người đều nhìn . Phải chăng là người là muốn vào công ty . Nghĩ vậy
bào vệ liền chạy ra chặ nó lại .
- Này cô muốn đi đâu ? – Bảo vệ lớn tiếng
hỏi nó
- Gặp Phong Minh – lời nói của nó nhẹ nhàng như làn gió nhưng lại lạnh
đến thấu xương . Cách nói chuyện vẫn không thay đổi tí nào
- Cô biết cậu ấy
là ai không mà dám gọi thẳng tên như vậy – Bào vệ vừa nói thì phía sau có người
đi tới lên tiếng – có chuyện gì vậy ?
- Thưa , thư ký Du có người này tự
nhiên đòi gặp giám đốc .
- Cô có hẹn trước không ?- Thư ký Du hỏi nó . Nó chỉ
nhép mép cười nhạt , xem ra chủ tịch muốn gặp giám đốc phải hẹn trước sao .
Ngước lên nhìn Du thư kí một cái . Nó chỉ cười nhạt , giọng ba phần sát khí
.
- Chào Du thư kí lâu rồi không gặp .
- Chủ tịch . – Du thư kí một phen
ngạc nhiên thì lấy lại phong độ trả lời nó – người về khi nào vậy .
Nó không
trả lời cậu , chỉ nhìn tên bảo vệ đang run cầm cập vì sợ . – Đuổi việc – hai từ
duy nhất phát ra từ miệng nó rồi đi thẳng vào trong . Thư kí Du chỉ biết lắc đầu
ngán ngẩm , thương tiếc thay cho số phận của tên bảo vệ .
Thang máy lên tới
tầng 19 thì dừng lại . Nó đi vào phòng Minh ,. Vô tình nghe được câu chuyện vui
của anh , trong đầu xuất hiện vài tia ma mị . Một kế hoạch thành công mĩ mãn .
Đẩy cửa bước vào , nước mắt rơi lắm tấm trên gương mặt nó ., giọng giận dỗi
nhưng trong lòng lại cười đến đau cả bụng
- Phong MInh anh là thằng tồi , anh
biết là bé Ann , Mike và Kate nhớ anh lắm không vậy mà anh ở đây nói chuyện với
người phụ nữ khác mà . Tồi biết anh là người thế này thì trước đây tôi không
giao công ty cho anh .
- Ơ Joe em đang nói gì vậy . Con nào anh và em làm gì
có con .
-Cô là bồ anh ta à . Đừng tin nhé . Anh ta nói dối đấy . Ngày nào
con tôi cũng hỏi, mẹ Joe khi nào ba Phong Minh về thăm tụi con ấy .
- Minh
tôi không ngờ anh là người như vậy . Đám cưới hoảng lại đi . – Cô gái ấy nói rồi
chạy thẳng ra ngoài . Nước mắt đầm đìa hai bờ má .
Còn nó thì cười thánh
tiếng , Tay lau lau mấy giọt nước mắt từ chay thuốc nhỏ mắt trong túi . Minh
nhìn nó như muốn ăn tươi nuốt sống nhưng lại không thể nào mắng đó được
- Em
về khi nào vậy . Ba đứa nhóc kia thế nào rồi .
- Về khi nãy , giúp anh đuổi
một tên bảo vệ , gặp Du thư kí rồi , bọn nhóc khoẻ . Mà anh định làm đám cưới à
.
- Ừ tại em mà giờ cô ấy giận rồi đấy . Bắt đến một chiếc áo cưới mới trong
bộ sưu tập em vừa thiết kế đấy .
- Anh có nhiều tiền để mua nó không ?
-
Bao nhiêu mới làm cô ấy hết giận .
- Một .
- Một triệu đồng hả , rẻ thế
.
- Một triệu đô .
- Em định giết anh à .
- Anh có tới mấy căn nhà ở
mấy khu nghĩ dưỡng cao cấp ấy , tình ra cũng được mấy chục triệu rồi còn gì ,
tiền bất động sản nữa chi . – nó nói tay vuốt mái tóc mình cười cười
- Giàu
sao bằng em , tiền em thiết kế cũng bằng mấy căn nhà ấy rồi . Thôi thì tặng
không đi .
- Vậy anh lời quá còn gì .
- Em phá anh như vậy thì bồi thường
thiệt hại đi .
Cả hai nói rồi cười . Nó chỉ gật đầu đồng ý chứ sao giờ . Định
đùa một tí cho vui thế mà cô gái đó tin nhanh đến . Thật chẳng biết làm sao .
Vươn vai một cái , nó xách túi ra về . Chạy ngang qua con đường lúc nãy . Nó
nhìn Vỹ Anh một lần rồi chạy biến luôn . Đâu đó còn xót lại câu nói vươn theo
gió ” Vỹ Anh thật thú vị ”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT