Thời gian cứ thế lần lượt trôi qua . Nỗi đau miất nó vẫn không hề lành mà còn
đau thêm . Nhiều hắn đi trên đường mà nhìn thấy những người khác tay trong tay .
Còn mình thì chỉ có một . Phải chi lúc ấy hắn đừng làm nó khóc . Đừng làm nó
buồn , quan tâm nó nhiều hơn thì có lẽ nó đã ở bên cạnh hắn lâu hơn .năm sau
…..
Mọi thứ dần thay đổi nhiều hơn . , từ nhà cửa , con người … cuộc sống .
Mọi người ai cũng thay đổi nhưng chĩ có hắn , vẩn một mình hắn là không thay đổi
. Tình yêu dành cho nó không mất đi mà ngày một nhiều hơn . 1 năm qua là thời
gian đễ hắn không phải suy nghĩ đến những chuyện buồn phiền nhưng sao tim lại cứ
đau , cứ chảy máu từng ngày , từng giờ . Hình ảnh nó lúc nào cũng ở trong đầu
hắn không sao quên được .
Bật đại một kệnh truyền hình nào đó đang phát sóng
. Báo chí truyền thông chưa bao giờ hết bàn tán , viết bài về những điều mới lạ
cả . Công ty Vỹ Anh ra đời đã tròn được một năm nhưng chuyện ấy vẫn được họ đem
ra bàn tán xôn sao . Vỹ Anh là công ty do hắn thành lập , đào tạo ra những thế
hệ người mẫu diễn viên nổi tiếng nhất hiện nay . Một phần cái tên là của nó và
hắn .
Tắt kênh vừa bật lên hắn khoác vội chiếc áo khoác trên giường đi ra
ngoài . Đường vẫn đông đúc xe cô qua lại . Ngoài trời mưa lại rơi , rơi như ngày
hắn biết tin nó mất . Chiếc xe dừng trước nghĩa trang , một khu mộ khang trang
hiện ra xung quanh toàn là bạch hồng . Mỗi ngày một bó được hắn mang tới riết
rồi nhìn mộ nó như shop hoa vậy . Ngồi trước mộ nó hắn khẽ lau nước mắt động lại
trên khoé mắt khi nhìn thấy tên nó .
Dòng chữ màu đen nổi bật trên tấm bia
lạnh giá . Trời mưa ngày một nhiều hơn , nước mắt hắn hòa lẫn với nước mưa tạo
nên vị mặn chát khó chịu .
- Này , một năm rồi đó em biết không ?
- Em bỏ
anh đi đúng một năm rồi đó nhớ chưa !
- Sao anh nói chuyện mà không trả lời
.
- Ngày nào anh cũng ngồi đây với em như vậy có vui không .
- Vui thì cứ
nói vui , buồn thì cứ nói buồn . Sao cứ im lặng hoài vậy .
- Mưa rồi kìa ,
ngày em đi mưa cũng nhiều như vầy nè
- Anh nhớ em lắm đó . Em đi mất rồi mang
luôn tim anh đi mất hà . Đau lắm đó .
- Ừ thì em giận anh , em ghét anh .
Nhưng em vẫn yêu anh đùng không ?
- Anh yêu em như em yêu anh vậy . Nhớ em
nhiều lắm , nhiều đêm anh không ngủ được nè .
- VỹAnh hiện nay thành công lắm
. Nó là tên anh đặt cho công ty đó . Tên của anh với tên của em .
- Ở trên đó
em có nghe anh nói gì không ?
- Chắc là có đúng không .
- Trời cũng tạnh
mưa rồi , anh về nha . Mai lanh lại đến thăm em . Bye bye , gấu con của
anh.
.
.
.
.
Gió lạnh khẽ rít qua từng chiếc lá trên đường . Mùa đông lại tới , một năm
qua nhanh đến mức chống mặt , thoáng cái đã 1 năm . Khoác chiếc áo len do hai
mua , nó đi dạo trên phố . Ngoài trời giờ đã tối lắm rồi nhưng nó lại thích .
Như góc tối trong lòng nó không cách nào lí giải được . Hình anh cậu thanh niên
chạy nó quanh biện cứ lởn quỡn trong đầu . Mọi thứ điều mờ nhạt , cố gắng lắm
nhưng nó chẳng nhớ được gì . Tối nay máy bay nhà nó sẽ đưa Miu sang đây . Từ sau
vụ tai nạn ấy đến nay cũng đã một tháng . Một phần kí úc nào đó nó đã mất đi .
Tình cảm giữa ba và nó cũng tốt hơn . Nhớ hôm nó gọi cho nhỏ , nhỏ mừng như húm
đòi gặp mặt nó ngay .
.
.
.
Lanh quanh khắp nơi cuối cùng cũng dừng
lại trước biển . Nó không biết quyết định cho Miu biết việc nó còn sống và cả
những việc liên quan đến chuyện vì sao nó lại nói mình chết đi có tốt hay không
nhưng hiện giờ thì nó thấy rất tốt .
Một vài mảng kí ức nào đó bị nó quên mất
chợt hiện về nhưng lại rời rạc đến khó chịu , khiến đầu nó cứ đau
” – Em đang
làm cái quái gì vậy hả , có biết nguy hiễm lắm không hả . Em thông minh mà tại
sao lại chơi trò ngu ngốc như vậy , có biết làm anh sợ lắm không . ”
“- Hợp
tấu nhé ”
Nó chẳng biết người vừa tránh mắng nó trong đoạn kí ức ấy ai , người nó nói
chuyện là ai . Tất cả điều mờ nhạt , mỗi lần nó muốn chạm tay vào người nói
chuyện ở bên kia với mình thì hình ảnh người đó lại biến mất . Hai tìm nó suốt
từ đó đến giờ chẳng thấy nên đi thẳng ra biển . Quả đúng , nó đúng đó với đôi
tay đang ôm đầu . Có lẽ nó đang nhớ thứ gì đó .
- Joe , em sao rồi !
-
Không sao , anh này hình như trước đây em có quen một người con trai phải không
?
Hai im lặng không trả lời , anh không muốn nó nhớ đến hắn nữa . Nhớ đến chỉ
thêm đau lòng , chẳng phải cuộc sống của nó hiện giờ rất tốt sao . Tốt hơn
khoảng thời gian yêu hắn . Ích ra bây giờ nó không phải khóc . Giọng anh nhẹ
nhàng từ tốn , nắm lấy hai tay của nó , nhẹ nhàng áp vào mặt mình cho ấm –
Chuyện không nhớ thì đừng nhớ , nhớ lại chỉ đau lòng . Thanh Trúc vừa đáp máy
bay đang trên đường về đây .
Nó chỉ gật đầu với anh . Chuyện không nhớ thì nó
cũng không ép mình được thôi thì cứ thuận theo tự nhiên . Một năm qua nó rất nhớ
Miu , cô bạn duy nhất nó có từ khi sinh ra đến nay .
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT