Tiếng la của Ý Như vang vọng khắp phòng , hắn vừa vệ sinh cá nhân xong lật
đật chạy ra , thấy nhỏ đang cầm trên tay chiếc váy cưới đầy ngạc nhiên . Hai mắt
mở to nhìn hắn rồi giọng nũng nịu
- Ứ chịu đâu , Vỹ đại ca cưới vợ . Không
chịu đâu .
Hắn cốc nhẹ lên đầu cô bé , giọng ấm áp nhưng không kém phần thắc
mắc – Em lấy chiếc váy này ở đâu .
Cô bé chỉ vào cái hộp quà gần đó , miệng
nhoẽn cười giơ luôn lá thư trong tay lên – Ai tặng sinh nhật anh váy cưới hả .
Ngộ ghê
- Không được phá , đưa thư cho anh .
- Thư thì đưa nhưng anh phải
cho em mở đống kia . Mà hôm nay mới sinh nhật anh sao mấy hộp này gởi từ mấy
ngày trước .
- Sao em biết
- trên đây ghi ngày nè anh không xem hả
-
Chưa , giờ xem – Hắn nghe Như thì lại chỗ nhỏ ngồi .
Hộp quà đầu tiên cô nhóc
mở ra là chiếc áo sơ mi , lấy chiếc áo lên ngắm nghía khắp mọi chỗ . Đâu đó một
lá thư khác lại rớt xuống . Hắn nhặt lá thư lên xem thật kĩ . Bên ngoài còn đề
ngày Thứ Nhất rất đẹp . Đến cái hộp thứ hai Như mở ra là một chiếc áo đuôi tôm
với chiếc quần âu rất đẹp . Hình như chiếc áo kia với cái này là một bộ thì phải
. Lại một lá thư rơi ra từ bộ đồ đó . Hắn và Như hai người chưa hết ngạc nhiên
Khi nó lại tặng cho hắn bộ lễ phục này . Nhìn tổng thể hai bộ này không đặt làm
mà mai . Giờ hắn mới hiểu tại sao nó tặng quà cho hắn . Vì nó muốn hắn là chú rễ
của nó . Nhưng hắn không hề nhận biết được điều đó .Để khi nó biết mất thì hắn
lại đau khổ nuối tiếc .
Đuổi Ý Như ra khỏi phòng . Hắn đóng cửa lại . Đi đến
bên chiếc hộp cuối cùng . Từ từ mở nó ra . Bên trong là một chiếc khăn voan ,
một chiếc nơ đeo cổ . một sợi dây chuyền Và một lá thư .
Từng giọt nước mắt
lăn trên gương mặc phờ phạc của hắn . Đến cuối cùng người làm nó đau vẫn là hắn
, làm nó khóc cũng là hắn . Lá thư đầu tiên được hắn đọc
” Vỹ này ……
Thời
gian em không đi học em nhớ anh lắm anh biết không ? . Anh là người như thế nào
em không cần biết . Anh có yêu em không ? Em không muốn biết câu trả lời ,.
Nhưng em vẫn muốn nghe , nghe anh nói mình quay lại nha em như trước đây anh
từng chở em đi chơi . Đưa em đi những nơi mà em chưa đi . Cảm giác lần đầu tiên
được đi cùng anh khiến em đập loạn xạ anh biết không …..
Mấy ngày nhìn anh
cười cùng Quyên em đã cố gắng chấp nhận rằng mình thua cuộc nhưng sao trái tim
em vẫn đau . Vẫn rỉ máu từng ngày .
Đối với em anh luôn là tất cả nhưng anh
đối với em là gì , là bạn . Là người yêu hay người xa lạ . Em sắp đi xa rồi ,
không còn nhiều thời gian viết thư cho anh như thế này nữa đâu . Nhưng em sẽ
viết thư cho anh trong một tuần này thôi . Em muốn hỏi anh câu này nhưng không
dám hỏi . Giờ em lại muốn hỏi nó đây . Nếu đọc được thư anh hãy trả lời em ngay
vào ngày mai nhé
Vỹ này , nếu như thời gian em không còn nhiều nữa chỉ còn
một tuần thôi anh có yêu em như trước đây anh nói với Quyên không anh .
Em
chờ câu trả lời của anh nha . Yêu Anh ”
- ngốc à anh mãi yêu em mà , em thật
ngốc .
Tâm trạng hắn giờ chẳng mấy lạc quan , lá thư thứ hai cũng được hắn
đọc qua .
” Khóc thật nhiều ….
Anh biết câu này chứ , em đã từng như thế
ấy . Nhưng hết tuần này em sẽ không như thế đâu . Không khóc chỉ cười thôi .
Cười đề xua tan đi nỗi đau , mặc dù em có anh trong một tuần nhưng trái anh vẫn
không ở đó mà hình như đã trao cho Quyên rồi .
Hơi thất vọng một tí nhưng
không sao em sẽ chống vui lại thôi .
Khi em biến mất anh đừng khóc nhé . Em
tôn trọng quyết định của anh .
Em không ép buộc anh vì em yêu anh . Thế thôi
.
Vẫn câu hỏi cũ em hỏi anh nha ”
- Khóc thật nhiều , em lám tim tôi đau
đấy em biết không thà em cứ mắng cứ giận cứ chửi tôi chứ em đứng biến mất khỏi
tôi như thế này . Trái tim tôi không biến mất đi vì Quyên mà vì em , em đã lấy
nó đi rồi . Quay lại đi , trả tim lại cho tôi đi . Em sẽ về đúng không ?
Hắn
ngồi đó tự đọc thoại một mình nếu như người ngoài nhìn cứ nghĩ là hắn không bình
thường . Nhưng hắn sẽ không quan tâm đến điều đó vì nó không quan trong . Quan
trọng là nó có quay lại không , trở lại để một lần nữa trả tim lại cho hắn không
?
”
Chồng yêu ……….
Vỹ anh cho em gọi như thế nhé , một lần thôi . Một lần là
đủ rồi vì em không chắc mình sẽ sống đến khi nào …..
Hôm qua anh có vui không
? Cặp nhẫn ấy đẹp phải không ? Em vui lắm , cứ nghĩ đến em lại vui . Nó như thứ
chứng minh rằng chúng ta là vợ chồng ý nhỉ mặc dù là không phải . Em không muốn
viết nhiều đâu ,nên chỉ nhiêu đây thôi .
Em vẩn hỏi anh câu hỏi cũ nhé . Còn
một ngày thôi anh nhớ trả lời đấy ”
- Tại sao em khôngc hờ nghe câu trả lời
của .
- Tại sao em lại đi
- Em không muốn làm vợ anh sao . Chẳng phải em
muốn kêu anh bằng chồng sao . Anh nhớ món ăn của em , anh nhớ nụ cười của em sao
em không trở về ,, Ngày sinh nhật của anh phải có em cùng thổi nến với anh chứ .
Cùng cắt bánh với anh . Còn nhiều thứ anh muốn cùng em làm lắm , nhiều lắm
……
Trời vẫn trong , mây vẫn bay , gió vẫn thổi . Anh vẫn còn đây nhưng em
không còn bên anh nữa . Không còn nữa rồi . Nếu như đi là mang đến hạnh phúc cho
em Anh Chấp Nhận nhưng nếu đi là mang đến đau đớn cho em anh thà để mình anh
chịu còn hơn ..
.
.
.
Tiếng bước chân ngày một nhiều . Nắng ngoài kia vẫn đang đùa
giỡn cùng gió với mây nhưng sao trong phòng này mưa lại nhiều đến vậy , lại lạnh
đến vậy . Tiếng gõ cửa phòng hắn . Quản gia bước vào , trên tay là hộp quà . Một
hộp quà đặc biệt .
.
.
.
Miu nước mắt đầm đìa chạy từ ngoài vào , Bảo chạy phía sau cố ngăn cản cô lại
nhưng chẳng được gì bởi sự tức giận , nỗi đau đã lên đến cực điểm thì không cách
nào ngăn cản được . Bà quản gia từ phòng hắn đi ra chỉ biết lắc đầu . Chưa bao
giờ bà thấy hắn khóc từ khi bà chăm sóc hắn đến nay . Chưa khi nào hắn thảm đến
mức đó . Thật sự cô gái đó quan trong đến thế sao . Đạp tung cánh cửa . MIu chạy
vào . Nước mắt ngắn nước mắt dài túm lấy cổ hắn mà đánh mà cào cấu . Miệng nhỏ
không ngừng rít lên những từ thăm độc .
- Đồ khốn trả Nguyệt Anh lại cho tôi
. Anh là đồ khốn là đồ ******** , vô liêm sĩ , đồ giả dối , đồ quỷ dữ sao anh
không chết đi . Trả Nguyệt Anh lại cho tôi .
- Tôi xin lỗi
- Anh xin lỗi
thì Nguyệt Anh có sống lại được không ? Cậu ấy có thể cười với tôi được không ?-
Nhỏ nói rồi gục mặt vào lòng ngực của Bảo mà khóc .
- Không sống , cô ấy làm
sao . Cô ấy bị gì vậy . Tại sao tôi lại không biết gì hết ? – Hắn gầm lên như
con thú dữ . Guong8 mặt thống khổ tột cùng
-Cô ấy mất rồi . Ca phẫu thuật
không thành công . Tất cả là tại cậu , trước đây tôi đã từng khuyên cậu nhưng
chính cậu là người cố chấp , là người không muốn nghe , không muốn hiểu lời
khuyên ấy . Tất cả mọi chuyện là do câu , do cậu mà ra . – Bảo nói xong thì dẫn
Miu đi .
Hắn lao ra khoi phòng khi Bảo và Miu vừa đi , Gương mặt lấm tấm nước
mắt . Hàn khí lạnh toát ra từ người hắn . Sinh nhật còn ý nghĩa gì nữa khi nó
mất rồi . Nó bỏ hắn thật sao . Mất rồi thật sao . Chiếc xe lao nhanh trên đường
lớn chạy nhanh đến mức cảnh sát cũng phải né vào mà không dám rượt theo . Chiếc
xe vẫn chạy , chạy mãi không có điểm dừng .
Không khí biển thật thích , càm
giác thoải mái hơn rất nhiều . Trên tay hắn lấp lanh thứ gì đó phản chiếu dưới
ánh nắng . Chiếc nhẫn đẹp như chủ nhân nó không biết trân trong . Đau khổ đủ rồi
mối nuối tiếc . Lấy trong túi ra lá thứ chưa đọc từ hộp khăn . Sóng biển vỗ vào
bờ , vang tung tóe dính lên mảnh giấy ấy vài giọt nước hay do nước mắt người rơi
.
”
Anh này sao này khi em chết đi hay đại loại gì đấy thì anh đừng khóc
nhé .! ”
- ừ anh không khóc nhưng sao nước mắt vẫn cứ rơi hoài vậy em .
”
Anh hãy cười khi không có em nhé ”
- ừ anh sẽ cười nhưng sao nước mắt lại che
lắp đi mất nụ cười của anh rồi
” Không được vì em mà buồn nhé , hãy tự lo cho
mình ”
- Anh tự lo cho mình mà nhưng tim anh bị em lấy rồi thì sao anh khỏe
được chứ
” Em muốn đi nhiều nơi lắm ấy ”
- Anh sẽ đi cùng em mà , em muốn
đi đâu
” Em muốn đi ngắm thác cầu vồng cùng anh ở châu Phi , muốn đi chơi vào
ngày noel . Muốn nghe anh mắng em khi em nấu thức ăn dở ”
- ừ anh sẽ mắng em
, sẽ cùng em đi ngắm thác cầu vồng . Cùng em đi chơi vào ngày noel. Cùng em mặt
áo cưới , cùng em đi đến cuối con đường này . Nhưng sao em không quay lại .
-
Không cùng anh đi biển nữa sao . , không cười với anh nữa hả . Anh muốn em làm
cô dâu thật đẹp đi vào lễ đường cùng anh mà . Tại sao , tại sao em không trã lời
, em không yêu anh nữa sao . Em muốn thấy anh khóc lắm hả . Anh bắt đến em đó ,
bắt đền tiền nước mắt cho anh . Bắt anh phải khóc khi không có em . Bắt anh cười
khi em đi rồi vậy sao em không nói anh đi chết đi .
- AAAAAAA , tại saoooooooooo
Biển thật yên bình , nhưng lòng người lại dậy sóng . Lại đau đến khó chiụ .
Mưa rơi tí tách từng hạt , từng hạt rồi ào ào như thác đổ. Hắn vẫn đứng đó mắc
cho mưa tạc vào người ướt sạch . Ướt như ngày em dùng nước tạt vào người anh ,
ướt như ngay hai chúng ta còn đùa dưới biển .
[ Mưa rồi ...
Mưa vẫn rơi , rơi thật nhiều
..
Như nước mắt em từng rơi vì anh ...
Tạnh rồi .....
Lòng em vẫn thấy
lạnh .....
Lạnh thật lạnh , lạnh đến run lên .....
Nước mắt em cũng không
còn nữa ........
Nắng lên .............
Nắng ấm áp sưởi ấm trái
tim anh ....
Nhưng lại làm tim em lạnh ....
Nắng làm tan chảy trái tim anh
..........
Nhưng anh lại đau.........
* *
* *
* *
Để rồi ngày mai khi mưa tạnh , nắng lại lên . Trời vẫn xanh mây vẫn trong .
Gió vẫn thổi . Sóng vẫn vỗ vào bờ . Nhưng trái tim anh băng lại nhiều hơn , lạnh
hơn , chảy máu nhiều hơn .]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT