Vì có cô, được gặp cô, những việc anh phải chịu đựng không hề khó khăn như tưởng tượng.

Trên chiếc giường màu hồng vô cùng ấm áp, khuôn mặt tinh nghịch thường ngày trở nên thật dịu dàng. Hơi thở phập phồng đều đặn, hàng mi đen nhánh khép chặt.

Nắm lấy bàn tay bé nhỏ mềm mại, chàng trai nhận ra khoảng trống trong tim ngày càng lan rộng , ăn mòn từng tế bào xúc cảm của cơ thể.

Gạt đi mớ tóc lòa xòa trước trán cô gái, đôi mắt nâu khẽ khàng gợn lên lớp sóng nước khó tả.

-Này Nhóc, sự ngoan ngoãn của em làm tôi rất khó chịu!

Chưa bao giờ Rain nhớ cô Nhóc hay ồn ào, đanh đá ấy như hiện tại, Nhã Nhi mà anh biết, cô gái làm tim Rain tan chảy không yên lặng thế này.

Cô thích xoắn xít làm Vân Linh cười, trợn to mắt khi bị anh trêu chọc, luôn tự hào vỗ ngực sẽ bảo vệ bạn mình. Rất lâu trước đây, Rain cảm thấy cô Nhóc ấy thật buồn cười, cho rằng cô ngây thơ và rất trẻ con.

Nhưng hiện tại, người buồn cười nhất có lẽ là bản thân anh. Trong đoạn kí ức anh từng trải qua, cái tên Cao Nhã Nhi hiện diện rất bất ngờ.

Không biết từ khi nào, bên cạnh em gái mình xuất hiện một cô bé hay cười nói, bất cứ lúc nào nhìn thấy cô tiếng cười lại trong trẻo vang lên.

Rồi một vẻ mặt cực kì giận giữ hiện lên, Nhã Nhi xông đến tát thật mạnh vào má Rain, lời nói đay nghiến vọng về vô cùng chân thật. “Hạ Anh Du, cô ấy là do anh hại, tôi ghét anh!”.

Rain có lẽ nên cảm ơn sự việc “đáng tiếc” kia, nếu bạn cô không “mê mẫn” anh, không tự mình “suy tâm vọng tưởng” thì họ mãi mãi là những người xa lạ lướt qua nhau. Không có những trận “đầu võ mồm” kịch liệt, không thấy được vẻ mặt chán ghét của cô Nhóc đáng yêu và anh cũng không bao giờ chạm đến khuôn má nóng hổi đầy nước mắt lúc ấy.

Ba mẹ cô bỏ đi, Nhã Nhi không hề khóc, bị bạn bè bắt nạt, cô cũng lạnh nhạt mỉm cười. Vậy mà khi nhìn thấy Vân Linh bị hại, vô lực trước nỗi đau của bạn mình, Nhã Nhi lại bật khóc. Tiếng gào thét ấy chưa bao giờ dừng lại, ngày nào cô chưa tỉnh giấc, Rain vẫn còn nghe thấy chúng, thảm thiết, tuyệt vọng.

Nhắm mắt lại, bộ dáng điên dại của cô lại hiện ra, cô khi ấy đã mất hết ý thức, cơn uất hận như chiếc máy khoan, cô cứ vậy mà lao đầu vào Diệp Khanh, trút hết sức lực để nghiền nát tên cặn bã Diệp Đông Dương.

Lúc Nhã Nhi ngã khụy, cô lại cười, một nụ cười yên bình, mãn nguyện.

Dòng hồi tưởng trở nên mờ nhạt, Rain một lần nữa thất thần. Cô Nhóc ấy đã bước vào cuộc đời anh như thế, mạnh mẽ và kiên cường đá phăng thứ đau khổ cản đường mình.

Nhìn Nhã Nhi, Rain chua xót mỉm cười. Anh cũng muốn như cô, muốn thong dong và vô tâm với mọi thứ trước mắt, vậy mà lòng anh lại đớn đau, trống trãi đến vô lực.

Vì có cô, được gặp cô, những việc anh phải chịu đựng không hề khó khăn như tưởng tượng.

Anh muốn cô hạnh phúc, muốn mang đến những gì đẹp đẽ nhất trên thế gian này cho cô gái bé nhỏ ấy.

Rain biết, tình yêu là một trong số đó. Nó sẽ bảo vệ, yêu thương và che chở cho cô, cô Nhóc của anh!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play