Đã một ngày một đêm họ vẫn nắm chặt tay nhau, mọi thứ máy móc, thiết bị đều phải gắn chung cùng một chỗ. Mỗi khi bác sĩ và y tá đến kiểm tra, nhìn vào đôi bàn tay siết chặt của hai người trẻ, tất cả lại bất giác mỉm cười.

Cái rét buốt của mùa đông cuối cùng cũng đi qua. Bầu trời màu lam nhạt trong veo, từng áng mây bồng bềnh vươn mình theo nắng.

Đã rất lâu rồi, sau bao nhiêu mảng màu u ám, tối tăm, ánh sáng ấm áp lại trở về, rực rỡ giữa mùa xuân.

Trong phòng bệnh yên ắng, người đàn ông bất động nhìn vào gương mặt bình yên của cô gái, chút xót xa, thương đau hiện lên nơi đáy mắt nhưng nhanh chóng bị khuất lấp bởi một nụ cười.

Đó là nụ cười an tâm nhất từ lúc biết tin Vân Linh bị bắt cóc đến nay. Nhìn thấy bàn tay to lớn của chàng trai bên cạnh nắm chặt lấy tay con gái, nhịp thở cả hai đều đặn phả vào không gian, ông nhớ đến sự tình bất ngờ tối qua.

Người đàn ông mặt áo Blouse trắng đưa tay gỡ khẩu trang, ánh mắt phức tạp nhìn vào những người trước mặt rồi lặng lẽ thở dài.

-Việc các vị cần làm bây giờ là bình tĩnh chứ không phải ồn ào thế này!

Giọng nói chậm rãi vang lên khiến mọi người nhất thời biến sắc. Rain siết chặt bàn tay đang run run của Hạ Vĩnh, Jonh cũng lẳng lặng nhìn vào gương mặt tái nhợt của Ken.

Họ muốn hỏi, rất muốn biết tình trạng hiện giờ của hai người nằm bên trong nhưng vẫn không dám. Đơn giản vì tất cả sợ câu trả lời tàn nhẫn kia, sợ người đàn ông có khuôn mặt điềm đạm này nói rằng “tôi đã cố hết sức”.

Thấy đám người áo đen cùng hai người trước mặt vô cùng căng thẳng, bác sĩ cúi đầu nhìn tư liệu bệnh án, một hồi lâu lại ngước lên, giải thích.

-Vốn trường hợp của cô Hạ rất nguy cấp, não và các cơ quan gần như tê liệt, chúng tôi còn gọi là “trạng thái ngủ vùi vô định” nhưng hiện giờ... đang có những biến chuyển rất đặc biệt. Chúng tôi không dám chắc là biểu hiện tốt hay xấu.

-Đặc biệt ? Vậy còn Tổng Giám đốc, cậu ấy thế nào?

Ken đứng một bên vừa nóng lòng, lo lắng lại thêm mấy thuật ngữ chuyên ngành nghe “không lọt tai” kia, không kiềm được phải xen ngang.

Đã quá quen với thái độ của anh bạn, Jonh đành quay sang trấn tĩnh mọi người.

-Sẽ không sao đâu! Bác sĩ, ông có thể tiếp tục….

Đôi mắt sâu nheo lại, bác sĩ có vẻ khó khăn.

-Tổng Giám đốc Đình….cậu ấy gần như kiệt sức vì cơ thể sử dụng năng lượng quá mức, một phần vì dạ dày chứa toàn cà phê….. lúc các vị đưa cậu ấy đến đây, hô hấp, tim mạch đều bình thường nhưng….có vẻ sau khi nhìn thấy cô gái kia trên giường bệnh, trạng thái cơ thể cuả cậu ta chuyển biến rất bất thường……gần giống như….

-Bác sĩ, ông vào xem….

Trong phòng bệnh, tiếng y tá hớt hãi vọng ra cắt ngang lời giải thích của bác sĩ. Ông ta ngay lập tức chạy vào phòng bệnh, bỏ lại đám người mặt mũi đã bắt đầu tái nhợt ngoài kia.

Hạ Vĩnh dường như không còn sức lực, cả người dựa vào Rain, từng đường nét khắc khổ hiện rõ mồn một trên khuôn mặt. Rain đau lòng siết chặt tay ông, nhẹ giọng trấn an ba cũng như chính bản thân mình.

- Ba à , mẹ nhất định sẽ phù hộ cho Vân Linh!Con bé sẽ không sao…Vân Linh sẽ trở về với chúng ta!

Cánh cửa phòng bệnh đột ngột bật mở, chiếc áo blouse dưới ánh đèn, trắng đến nhức mắt khiến những hàng mi nặng nề cụp xuống.

-Mọi người có thể vào!

Hít một hơi thật sâu, Jonh và Ken quay đầu, Rain vội vàng đỡ Hạ Vĩnh, từng người lần lượt bước qua cánh cửa lạnh lẽo trước mặt.

Đập vào những đôi mắt đang ngập đầy lo lắng là chiếc giường trắng tinh tươm, cũng dưới chùm đèn pha lê sáng lóa, Hàn Phong và Vân Linh trong bộ quần áo bệnh nhân, nắm chặt tay nhau.

Hạ Vĩnh khóc, mắt Rain đỏ hoe, Jonh lặng lẽ quay đầu bắt gặp Ken lúng túng tháo mắt kính, hít hít cái mũi đang bắt đầu hồng lên.

Mọi người không ai nói gì chỉ còn chất giọng trầm trầm của bác sĩ.

-Từ lúc vào đây, Tổng Giám đốc Đình vẫn nắm chặt tay cô Hạ. Tôi và y tá có tách thế nào cậu ta cũng không buông…..mặc dù cả hai lúc đó hoàn toàn trong trạng thái hôn mê.Đây đúng là trường hợp đặc biệt nhất mà tôi từng gặp. Vừa nãy sóng não hai người bắt đầu có tín hiệu, những chuyển biến ban đầu chúng tôi chuẩn đoán ngày một rõ ràng.

Thấy vẻ mặt người nhà bệnh nhân trở nên bình tĩnh hơn, bác sĩ thở phào.

-Đây có lẽ là dấu hiệu tốt!

Đã một ngày một đêm họ vẫn nắm chặt tay nhau, mọi thứ máy móc, thiết bị đều phải gắn chung cùng một chỗ. Mỗi khi bác sĩ và y tá đến kiểm tra, nhìn vào đôi bàn tay siết chặt của hai người trẻ, tất cả lại bất giác mỉm cười.

Câu chuyện kỳ lạ này nhanh chóng truyền đi khắp bệnh viện Y, rất nhiều người vừa ngưỡng mộ ,vừa tò mò muốn biết nhân vật chính là ai nên không ngần ngại tìm đến phòng bệnh.

Nhưng họ cũng mau chóng hối hận vì gặp phải anh chàng mắt kính luôn bày ra bộ mặt hung thần cùng đám người áo đen 24/24 giờ tỏa ra sát khí, ánh mắt trừng trừng kiểu đe dọa “Đừng nhiều chuyện”.

Mối quan tâm về “kì tích kinh điển” lại lắng xuống, mọi người trở về cuộc sống ồn ào thường ngày, cùng cảm nhận không khí trong lành của mùa xuân.

Qua ô cửa kính bằng thủy tinh trong veo, nắng khẽ khàng đậu trên cánh môi đang cong lên.

Thanh âm quen thuộc rơi vào khoảng không ấm áp.

- Vân….Linh…..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play