Có những kế hoạch mà ngay cả người nghĩ ra nó cũng phải đau đầu. Dù mục đích khác nhau nhưng kết quả vẫn như nhau.

Khu ngoại ô thành phố, nơi không khí trong lành và vô cùng yên tĩnh, một ngôi biệt thự với lối kiến trúc độc đáo có một không hai được xây dựng, trở thành điểm chú ý của rất nhiều người mỗi khi vô tình đi qua.

Đó chính là biệt thự Ánh Sáng, bản thiết kế hoàn hảo của Đình Khiêm và cũng là bắt đầu của một câu chuyện.

Cuộc giao dịch nhiều năm trước để biến những gì trên giấy thành sự thật vô tình cuốn Đình Hàn Phong vào thế giới của cô gái bé nhỏ Hạ Vân Linh. Từ đó, một bức vẽ đã được phát họa.

Biệt thự Ánh Sáng lấy màu lam làm chủ đạo, vẻ ngoài hài hòa nhưng không kém phần thanh cao là điểm nổi bật và thu hút.

Nhưng điều đặc biệt nhất của kiến trúc này chính là chất liệu xây dựng, những bức tường làm bằng thủy tinh trong suốt hấp thụ và phản xạ ánh sáng mặt trời, bất cứ lúc nào, ở vị trí nào trong căn biệt thự cũng có thể quan sát bầu trời, thưởng thức bức tranh hoàn toàn tự nhiên của tạo hóa.

Lúc thiết kế biệt thự , Đình Khiêm mong muốn trao nó cho vợ mình khi bà sáng mắt, để bù đắp bao nhiêu năm thiếu thốn ánh sáng quý giá của cuộc đời. Vì vậy, ông đã đặt tên cho biệt thự này là Ánh Sáng.

Biệt thự Ánh Sáng đã mở đầu câu chuyện như thế và cũng kết thúc câu chuyện ấy một cách trọn vẹn.

Nó đã trở thành tổ ấm của một gia đình. Gia đình bé nhỏ chỉ có hai người, mặc dù một trong số hai người ấy luôn mong muốn có thêm thành viên thứ ba.

Hoa viên rộng lớn trồng rất nhiều cây xanh và hoa, mỗi loài mang một màu sắc riêng biệt, dưới mặt trời càng rực rỡ.

Giọng nói trẻ con không hề thay đổi, khác hẳn với vẻ cương quyết trong công việc, cô gái liến thoắng nói với vẻ mặt ngưỡng mộ.

-Ôi, cậu sướng thật nha! Đám cưới chưa được một năm mà mẹ chồng tặng nguyên căn biệt thự, lại đẹp như thế này! Tớ ganh tị chết mất!

Không nhận được phản ứng của người đối diện, cô gái vẫn thản nhiên tiếp tục câu chuyện của mình, tay nhịp nhàng bóc vỏ cam, vừa ăn vừa nói.

-Mà này, hôm trước đi loanh quanh khu này tớ mới nhớ một việc. Khu đất này là cánh đồng có lau lúc đó chúng ta hay tới đấy, đám hướng dương vẫn rất tốt. Thì ra người nhà giàu bỏ tiền trồng cỏ là chồng cậu. Hazz, Đình Hàn Phong rốt cuộc có bao nhiêu tiền vậy?

Nuốt luôn miếng cam cuối cùng, đôi mắt to lóe sáng nhưng người kia vẫn không hề tỏ ra hứng thú với “phát hiện” của mình, tay và mắt đều đặt trên tập văn kiện trong tay. Điển hình cho dạng người cuồng công việc.

Phát chán với cái tính lập dị này, cô gái đưa tay xoa xoa bụng vừa tiêu hóa hết hai đĩa trái cây, lắc đầu ngán ngẫm.

-Bé con à! Con xem cô con có phải nhàm chán quá không, suốt ngày vùi đầu vào công việc, bỏ bê chồng lại chẳng muốn sinh con làm cho cái tên mặt lạnh kia cả ngày mặt mũi u ám, hại mọi người xung quanh lúc nào cũng rét run!

Sức chịu đựng rốt cục cũng quá giới hạn, Vân Linh ngẩng đầu, gương mặt xinh đẹp sáng ngời.

-“Chị dâu”, bởi vì phụ nữ mang thai rất lắm lời nên tớ mới không muốn sinh con. Cậu mà tiếp tục lải nhải là tớ bảo Rain mang cậu về đấy! Anh trai tớ là ông bố tuyệt vời thế nào cậu biết rồi đó, tớ không đảm bảo sau khi sinh xong cậu vẫn giữ được vóc dáng thế này đâu!

Nhã Nhi trợn mắt nhìn Vân Linh, rùng mình xoa xoa chiếc bụng đã nhô cao.

Suốt năm tháng mang thai, Nhã Nhi luôn trong trạng thái được yêu chiều quá mức, không làm việc, suốt ngày chỉ ăn với ngủ. Thỉnh thoảng Rain sẽ mang cô ra ngoài, đến nhà ba chồng hoặc Vân Linh nhưng mắt vẫn không rời khỏi cô một giây phút nào.

Anh tham gia lớp chăm sóc sức khỏe sản phụ thay vì dự họp ở công ty, tự tay nấu ăn thay vì thiết kế công trình. Thậm chí còn lên kế hoạch việc ăn, ngủ, sinh hoạt cá nhân của Nhã Nhi.

Sự chăm sóc hết sức chu đáo của Rain khiến Nhã Nhi khủng hoảng. Có một lần, cô nửa đêm giật mình thức giấc, thấy đôi mắt nâu lấp lánh nhìn chằm chằm bụng mình, Nhã Nhi bị dọa xuýt nữa hét lên.

Lần đầu tiên cô ý thức, bé con trong bụng mình có tầm ảnh hưởng lớn cỡ nào. Nhã Nhi ngốc nghếch nghĩ rằng, nếu đứa bé được sinh ra chắc Rain sẽ vứt cô sang một bên.

Hình dung ra cảnh tưởng hai cha con quấn quýt lấy nhau, còn cô với thân hình béo ú ủ rũ nép vào một góc nào đó, mặt Nhã Nhi đột ngột tái xanh. Cô rất sợ bị bỏ rơi.

Rain cùng Hàn Phong đang nói chuyện cách đó không xa, thấy sắc mặt Nhã Nhi không tốt vội vã chạy lại, vừa nói vừa thở hổn hễn.

-Vợ à, em đau chỗ nào sao?

Nhã Nhi chẳng buồn nhìn mặt Rain, cúi đầu nhìn xuống bàn.

Rain thấy vậy càng thêm lo lắng, sợ vợ đau mà không dám nói, anh hoảng hốt bế lấy Nhã Nhi.

-Đi, chúng ta đến bệnh viện ! Bé con sẽ không sao đâu!

Nhã Nhi cắn mạnh vào tay Rain, hai má đỏ bừng, vừa ngượng vừa tức giận.

-Anh thả em xuống, suốt ngày chỉ biết đến bé con! Hạ Anh Du, có phải em sinh xong anh sẽ không thèm để ý tới em không ?

Rain kéo ghế, nhẹ nhàng đặt Nhã Nhi xuống, khổ sở nói.

-Nhã Nhi, anh làm sao mà không thèm để ý tới em chứ. Em nói xem anh vất vả thế nào em mới đồng ý lấy anh, bé con là tình yêu của hai chúng ta, anh yêu con bao nhiêu thì yêu em bấy nhiêu. Anh vì lo cái tính trẻ con của em sẽ không biết cách tự chăm sóc bản thân nên lúc nào cũng để ý mọi thứ, em phải hiểu chứ!

Những lời ngọt ngào của Rain làm tim Nhã Nhi vui sướng nhảy nhót, bao nhiêu hờn giận phút chốc biến mất sạch sẽ nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ chẳng liên quan tới mình.

-Bé con à, mẹ con đáng thương lắm phải không? Trên tòa thì cãi cho người khác cứng họng còn ở nhà lại chẳng nói được gì, lúc nào cũng bị xem là trẻ con.

Rain phì cười, ghé đầu vào bụng vợ, học cô nói chuyện với đứa bé mới có năm tháng.

-Con xem này, mẹ ganh tị với con đấy! Thế mà bảo không phải trẻ con!

Vân Linh quên luôn tập văn kiện chưa xem xong, lắc đầu hết cách với gia đình sắp sửa chào đón thành viên thứ ba kia, với anh trai và cô bạn đã lên chức “chị dâu” của mình, hạnh phúc đơn giản là nói chuyện với bé con của họ.

Nghĩ vậy, Vân Linh đột nhiên nhìn Hàn Phong đứng trước mặt, anh cũng luôn mong muốn một gia đình trọn vẹn thế này nhưng cô lại vô tâm, vô tính cho qua, dành hết thời gian cho công việc.

Khuôn mặt vốn dĩ lạnh lẽo của Hàn Phong nay đã tối sầm, đáy mắt sâu thẳm chất chứa sự chờ mong xen lẫn thất vọng.

Đối với cô vợ ương bướng của mình, những nguyên tắc và bản chất vốn có trong anh đều bị phá vỡ.

Rain từng nói em gái anh ta rất khó bảo, Hàn Phong một mực tin rằng với anh, cô gái nhỏ này sẽ ngoan ngoãn hơn.

Hạ Vĩnh khi trao quyền điều hành công ty cho con gái , cũng đã hàm ý với anh cô sẽ càng bất trị nhưng anh lại một lần nữa không để tâm.

Đến khi hôn lễ hoàn hảo kết thúc, Hạ Vân Linh bị đóng dấu là người của Đình Hàn Phong, anh mới biết mình đã quá xem nhẹ tính cách ngang ngạnh của cô.

Một buổi sáng đẹp trời sau đêm tân hôn, Vân Linh hoảng hốt mang chăn gối sang phòng khác và tuyên bố hai người sẽ chia phòng ngủ.

Vậy là ngày hôm đó, cả tập đoàn Đình Khiêm tưởng rằng sẽ được Tổng giám đốc ngàn năm băng giá ban tặng nụ cười hạnh phúc thì đùng một cái, công việc của mọi người lại tăng lên gấp đôi.

Nếu họ biết được nguyên nhân thật sự khiến mình ra nông nổi này, những tinh anh ấy chắc chắn sẽ đập đầu vào bàn, để lại nỗi oán hận sâu sắc cho cô vợ mới cưới của Gió Lạnh.

Chính Hàn Phong cũng không hiểu tại sao Vân Linh có thái độ như vậy. Hậm hực suốt một ngày, tối đến, ai đó mặt dày gõ cửa phòng vợ, vẩn vơ bảo thời tiết 350 rất lạnh thì nhận được câu trả lời hết sức ba chấm.

-Không ngủ với anh nữa, đến giờ em vẫn chưa hết đau này!

Từ đó, anh bị vợ phân định ranh giới rõ ràng. Nhiều lần đề cập đến chuyện sinh con, Vân Linh vờ vịt ngó lơ, biến người to lớn, hoàn mĩ như anh thành không khí.

Kế hoạch “tấn công” lập tức được tiến hành nhưng sáu tháng sau, cả Rain và Nhã Nhi đám cưới sau anh một tháng đã có con được năm tháng, vậy mà thái độ của Vân Linh vẫn không hề thay đổi, Hàn Phong vô cùng tức giận.

Một ngày chủ nhật khó chịu. Sau khi hai người cứ chồng chồng, vợ vợ và cả bé con kia rời khỏi, biệt thự Ánh Sáng lại rơi vào trạng thái yên tĩnh.

Vân Linh nhìn Hàn Phong suốt mấy tháng trời bày ra vẻ mặt lạnh nhạt, cũng biết anh đang giận vì chuyện gì nhưng bản thân cô lại rất khó khăn để tiếp nhận mọi thứ.

Mẹ mất sớm, nhà chỉ có ba và anh trai, không ai nói cho cô biết chuyện vợ chồng là như thế nào, không ai dạy cô cách làm vợ, thế nên cô càng không thể trở thành một người mẹ tốt.

Quyết định chia phòng để ngủ nhưng Hàn Phong sớm cho cô biết cô không thể thoát khỏi anh.

Vài lần tỉnh giấc thấy mình nằm trong vòng tay ấm áp của anh, trên chiếc giường ngập mùi cỏ May quen thuộc, Vân Linh thở dài, có lẽ cô đã đi quá giới hạn của Gió Lạnh.

Cô nhìn anh, lòng xót xa khi bắt gặp đôi mắt đen láy thấp thoáng sự chờ mong. Tiếng nói cười của đôi vợ chồng hạnh phúc, vô tư xa dần, cô cũng muốn gia đình bé nhỏ của mình giống như Rain và Nhã Nhi, tràn ngập sự vui vẻ.

Hàn Phong thấy Vân Linh muốn nói gì đó nhưng anh sợ tâm trạng đang cực kì không tốt của mình làm cô tổn thương, khóe môi đẹp khẽ cong lên, miễn cưỡng cất giọng.

-Anh sẽ đến Kate! Tiếp tục làm việc của em, đừng bận tâm đến anh!

Nhìn theo bóng lưng cô độc của Hàn Phong, khóe mắt Vân Linh cay xè.

Chẳng còn tâm trí cho mớ công việc dở dang trước mặt, Vân Linh lửng thửng bước vào nhà, thầm nghĩ đến “bé con” của Rain và Nhã Nhi, điều làm họ hạnh phúc.

XXXXX

Trụ sở Kate. Một ngày u ám.

Hàn Phong đến Tổ thông tin, yêu cầu phó chỉ huy Jonh và quản lý Ken vừa được chuyển đến từ tổng công ty có mặt ngay lập tức.

Lệnh triệu tập ở mức F-mức độ khẩn cấp nhất, khiến Jonh và Ken dừng ngay công việc, vội vã đến Tổ thông tin. Kate đã từng nhận được lệnh triệu tập F, đó là lúc tiêu diệt Rose.

Vội đến mức lao luôn vào phòng mà không gõ cửa, cả hai thiếu chút đổ ầm về phía hàng người đã đứng sẵn ở đó.

Mười phút sau.

Jonh liên lạc đến người thứ hai mươi sáu trong “danh sách mật”, bình tĩnh lắng nghe những “phương pháp” mà họ giải quyết “vấn đề”.

Ken một tay lau mồ hôi, một tay click chuột. Anh không thể bình tĩnh như Jonh, những dòng chữ liên tục nhấp nháy trên màn hình khiến anh hoa mắt, dây thần kinh đã căng như dây đàn.

Bộp. Bàn tay to lớn gõ mạnh xuống bàn, Hàn Phong xoay ghế lại, trầm mặc giây lát.

Sau một hồi thống kê lại kết quả, Jonh báo cáo.

-Hai mươi trong tổng số hai mươi sáu người ngoại tình, bốn người đột ngột bị đồng tính, hai người còn lại có xu hướng bạo lực gia đình.

Thật ra “danh sách mật” mà Jonh liên lạc gồm những người bị vợ mới cưới lãnh cảm hoặc thiếu quan tâm, hoàn cảnh tất cả bọn họ đều vô cùng thê thảm.

Thấy sắc mặc Hàn Phong ngày một khó coi, Ken đánh liều lên tiếng.

-Thông tin vừa tổng hợp từ Tổ thông tin của Kate xác nhận, có năm cách hiệu quả nhất để khuất phục những cô vợ ương bướng. Thứ nhất, chuốc say.

Lời Ken vừa nói ra ,Jonh và những người còn lại đồng loạt cúi đầu nhìn mũi giày, cách này quả thật rất hạ đẳng!

Mắt Hàn Phong đảo một vòng quanh căn phòng, dừng lại trên thân người cúi gập của Jonh, thừa biết mọi người đang nghĩ gì nhưng anh vẫn cất giọng đều đều.

-Tháng trước có thử qua một lần, cô ấy bảo gối ôm hôm nay cứng quá rồi đạp tôi xuống giường.

Những chiếc cằm cúi thấp được dịp tiếp đất, tập thể mọi người bắn ánh nhìn không thể tin được về phía chỉ huy tối cao của họ nhưng đối tượng được chú ý vẫn dửng dưng trưng ra dáng vẻ vô tội vạ.

-Thứ hai, mua quần áo đẹp và dẫn vợ đi ăn tối.

Hàn Phong xoay xoay cây bút trong tay, đuôi mắt dài nheo lại.

-Cô ấy làm việc ngay cả chủ nhật. Không có thời gian!

Ken hít sâu, mắt dán chặt vào màn hình máy tính, không dám nhìn vào mắt Hàn Phong, nơi tín hiệu nguy hiểm đang nhấp nháy.

-Thứ ba, tấn công bất ngờ, hành động ngay lúc vợ đang ngủ.

Vài người lại hít vào, đầu ong ong với những cách thức “độc đáo” mà Kate cập nhật, thì ra chinh phục một người phụ nữ tốn không ít công sức mà người phụ nữ của chỉ huy, lại càng khác người.

-Cách thứ tư.

Hàn Phong cho qua luôn cách thứ ba, lần này mà nói ra thì đúng là mất mặt. Cái cách cũ rích ấy anh đã thực hiện không biết bao nhiêu lần, gì mà tấn công bất ngờ. Mỗi khi tay chân bắt đầu phản bội chủ nhân, chạy loạn lung tung thì người bên cạnh sẽ bắt lấy chúng, vô thức ôm chặt trong lúc ngủ say, miệng còn không ngừng lẫm bẫm.

-Ngoan, đừng nghịch! Sáng mai em phải đi làm!

Vậy là có người cam chịu, mất ngủ cả đêm.

Tuy không nhìn thấy vẻ mặt dọa người của Gió Lạnh nhưng không khí âm u bao trùm căn phòng khiến hô hấp của mọi người bắt đầu khó khăn.

Ken lạc giọng, e dè nói tiếp.

-Thứ tư, lạnh…..lạnh nhạt để thu hút sự chú ý!

Lần này thì tất cả rất đồng lòng, kể cả Hàn Phong cũng thở dài. Cái này mà cũng gọi là cách sao? Lạnh nhạt, bản thân anh cũng là một cách.

Điện thoại vang lên cắt phăng không khí trầm mặc.

Jonh nghe xong, mặt mũi tái xanh. Cứng ngắc đứng một chỗ.

Ken nhìn Jonh, tò mò hỏi.

-Sao vậy? Có chuyện gì à?

Đôi mắt xanh trợn ngược nhìn Ken, tức tối mắng thầm kẻ phá đám này.

-Jonh, báo cáo!

Ầm ầm….Jonh nghe xung quanh vang lên tiếng đổ vỡ, bộ dạng giống y hệt Ken ban nãy, khó khăn mở miệng.

-Điện thoại từ Canada, Dương Thiên Bảo…..vợ cậu ta vừa….vừa sinh xong, là con trai!

Rất chấn động. Tin tức này chẳng khác gì thêm dầu vào lửa. Một người đang đau đầu lên kế hoạch đánh bại cô vợ ương bướng, một người khác lại vui vẻ khoe khoang sinh được con trai. Thật là biết đùa!

Khi mọi người chưa kịp phục hồi tinh thần thì thân người cao lớn đã đứng bật dậy, sẵn sàng càng quét bất kì ai cản đường.

Thấy Hàn Phong giận dữ rời đi, Ken hấp tấp hét lên, niềm hy vọng cuối cùng là đây.

-Chỉ huy, cách thứ năm không cần tốn thời gian, trực tiếp quăng cố ấy lên giường và “ra tay”.

XXXXX

Trở lại biệt thự Ánh Sáng khi trời đã sập tối, Hàn Phong lảo đảo bước vào nhà.

Vân Linh ngồi bó gối nhìn góc trời nhuộm màu hoàng hôn, sắc tím tuy mờ nhạt nhưng rất bình dị, dễ dàng xuyên qua đáy lòng đang ngổn ngang của cô.

Cạch, cánh cửa bật mở, dáng người quen thuộc mò mẫm bước vào, theo ánh sáng le lói ngoài trời tìm đến bóng lưng của cô vợ bé nhỏ.

Anh ôm cô, mùi rựu nồng nặc tỏa ra có chút mê hoặc nhưng ẩn chứa sự đắng chát.

-Sao không bật đèn?

Vân Linh không đẩy anh ra, để yên cho anh tùy ý ôm vào lòng, vùi mặt vào mái tóc xoăn đen mượt của cô.

-Hàn Phong, em làm vợ thật không tốt, em làm anh buồn phải không?

Ánh sáng tím nhạt hắt lên gương mặt trong trẻo của Vân Linh, đôi mắt lấp lánh những tia sáng xinh đẹp.

Men theo vành tai nhỏ nhắn, từng nụ hôn dịu dàng được đặt xuống. Như một bản nhạc tuyệt dịu, sau màn dạo đầu rất êm ái những giai điệu dữ dội, nồng nàng ngân lên, réo rắt hòa vào màn đêm đầy ánh sao.

Vân Linh không biết Hàn Phong mang mình về phòng từ lúc nào, cô vẫn đang chìm đắm trong cơn mưa tình yêu rơi trên da thịt, bỏng rát và đê mê.

Chiếc giường thật ấm, hương cỏ May thật quyến rũ. Vân Linh nghe thấy giọng nói khàn khàn thỏ thẻ bên tai, gợi cảm và ngọt ngào.

-Vợ à, em đúng là không tốt. Nhưng một mình anh tốt là đủ rồi!

Giữa đêm, Kate nhận được tin nhắn khiến mọi người một phen hò hét. Jonh và Ken mừng rỡ ôm nhau nhảy cẩng lên.

“Cách thứ năm thành công, không tốn thời gian. Toàn thể thành viên của Kate được tăng lương trong nửa năm- Người gửi: Chỉ huy”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play