Sau bữa sáng, Nhã Nhi cùng Thanh Hà vui vẻ đến trường, còn Tuấn Nam đi làm – anh mở một công ty game và giờ công ty của anh đang trên đà phát triển. Chiều hôm đó, Lăng Tuấn Nam nhận được một cuộc điện thoại, người gọi đến là em gái của mẹ anh, cũng là dì của anh – Tư Đồ Thuỷ.

“Dì ạ?” Anh vui vẻ bắt máy, phải nói là người dì này của anh tính tình rất cổ quái, tuy xinh đẹp quyến rũ nhưng cái gì cũng không quan tâm, tạm thời nghĩ, để có được 1 cuộc gọi quý giá của dì, không biết bao nhiêu chàng trai phải điên cuồng?

“Tiểu Nam?” Đầu bên kia vọng sang là một giọng nói trầm trầm đầy quyến rũ, người gọi là một phụ nữ có mái tóc đỏ dài xoăn nhẹ, ngũ quan xinh xắn kiệt xuất, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều mang phong đạm mĩ nhân khó gặp.

“Dì Thuỷ, hôm nay dì không đi hẹn hò với bạn trai à??” Tuấn Nam thoải mái gác hai chân lên bàn, trêu chọc.

“Nhóc con, mặc dù dì hẹn hò bận bịu, nhưng vẫn chú ý tới 3 đứa các cháu đấy nhé, làm gì thì cứ cẩn thận!”

“Dì chú ý cái gì chứ? Bọn cháu lớn cả rồi!” Anh cười dịu dàng

“Ừ, dì cũng biết cháu có bạn gái, là một trong những nữ nhân viên công ty cháu chứ gì? Thảm nào, cháu trai tôi lại bỏ công việc ở bộ ngoại giao để tự mở một công ty game, đây thật là hành động bỏ giang sơn chọn mĩ nhân hiếm có đó” Tư Đồ Thuỷ nhếch miệng cười, ánh mắt lấp lánh tựa sao khuê.

“Sao dì biết??” Lăng Tuấn Nam thiếu chút rớt cằm.

“Hừ, dì đã nói cái gì dì cũng biết mà” Tư Đồ Thuỷ lấy 2 ngón tay gõ xuống mặt bàn – 1 hành động mang tính tiềm thức của cô.

“Tiểu Thuỷ theo dõi cháu sao?” Tuấn Nam thoát khỏi sự bất ngờ, nghĩ cũng phải, dì của anh là một nữ doanh nhân thành đạt hiếm hoi, nhà giàu nứt đố đổ vách, bỏ tiền ra thuê thám tử thì tin gì mà chẳng biết.

“Này, Tiểu Nam, nhóc con gan càng ngày càng lớn, dám gọi dì là Tiểu Thủy hả?” Cô giả bộ tức giận

“Tiểu Thuỷ, Tiểu Thuỷ, Tiểu Thuỷ…”

“…”

“Được rồi, dì gọi cháu không chỉ vì việc cháu có bạn gái chứ?”

“Dĩ nhiên là không” Tư Đồ Thuỷ thôi cười, giọng điệu trở nên nghiêm túc hơn “Chuyện này khá rắc rối, chúng ta sẽ gặp nhau nói chuyện nhé?”

“Được, vậy 3 giờ chiều nay gặp dì tại…”

******

3 giờ chiều, tại một quán cà phê nhỏ, quán cà phê này được bao quanh bởi kính thuỷ tinh trong suốt, ánh nắng sớm chiều chiếu vào kính tạo thành những đường sáng lấp lánh hết sức sống động như hàng ngàn chiếc cầu vồng.

Bên cạnh cửa kính, một mĩ nhân áo đỏ dáng người thon thả đang ngồi chờ bạn, nhâm nhi một tách cà phê sữa thơm lừng, đôi đồng tử của cô màu nâu, lanh lợi đảo qua trái, rồi lại qua phải, nước da trắng hồng hào mịn màng như lòng trắng trứng…e hèm, được rồi, ta miêu tả hơi quá, ta thích mĩ nhân mà.

Sau mấy phút đồng hồ, một chàng trai cao ráo, anh tuấn mở cửa quán cà phê bước vào, anh ta mặc một bộ comple cách điệu trông trẻ trung, nước da màu mạch khoẻ khoắn, ngũ quan tinh anh sắc sảo, nhìn vào đã biết là doanh nhân trẻ thành đạt hiếm có.

“Tiểu Nam” Mĩ nhân ngồi gần cửa kính khẽ gọi, ánh mắt mọi người đều tập trung vào đôi trai gái này

Chàng trai hơi mỉm cười, đôi mắt bán nguyệt cùng núm đồng tiền khiến trai tim của bao nhiêu cô gái trong quán đập lỗi một nhịp.

“Dì” Anh chàng đẹp trai nói

Mọi người tròn mắt nhìn, mĩ nhân xinh đẹp xuất chúng kia lại là dì của chàng trai anh tuấn này sao? Haiz…vậy thì bọn họ còn cơ hội rồi??

Lúc chàng trai ngồi vào vị trí đối diện cô gái, xung quanh bọn họ toả ra ánh nắng chói chang khác thường.

Cùng một lúc, một chàng trai và một cô gái ở bàn khác đồng thời tới xin số điện thoại, Tuấn Nam cùng Tư Đồ Thuỷ quay qua, gương mặt không có tí gì gọi là ngượng ngùng hay bất ngờ, lãnh đạm nói một câu:

“Tôi có bạn trai/ bạn gái rồi”

Sau khi toàn bộ trai gái độc thân trong quán mất hi vọng, bọn họ mới bắt đầu chậm rãi vào chuyện chính:

“Dì à, chuyện quan trọng mà dì nói là gì thế?”

Tư Đồ Thuỷ nhấp một ngụm cà phê, nhẹ giọng hỏi:

“Dạo này, theo dì biết thì Tiểu Hà cùng Tiểu Nhi có quan hệ với nhà Đông Phương??”

“Nhà Đông Phương mà dì nói là nhà Showa đấy à?”

“Ừ”

“Vâng, đúng thế đấy ạ, bọn em cháu đi theo tiếng gọi của tình yêu rồi” Tuấn Nam bật cười, tiếng cười trầm trầm của anh rất dễ nghe

“Bảo chúng chia tay đi” Tư Đồ Thuỷ lạnh lùng nói

“CÁI GÌ?” Tuấn Nam suýt chút rống lên “Tại sao ạ??”

“Yêu ai cũng được, trừ người nhà Đông Phương!”

Tuấn Nam nghi ngờ, này, tình tiết này cũng quá giống trong phim Hàn đi?? Kiểu gia đình ngăn cản tình yêu ý? Nhưng mà hình như chuyện này hay xảy ra ở nhà trai không chấp nhận con dâu thôi mà? Hay thực tế chính là nhà gái không thừa nhận con rể?

“????”

“Cháu có thể không biết” Tư Đồ Thuỷ trầm mặt, từ tốn nói “Nhưng cái chết của bố mẹ cháu, dì đảm bảo không chỉ đơn giản như thế!”

“Tai nạn của bố mẹ cháu?” Uẩn khúc sao? Tuấn Nam nghĩ, lại còn liên quan tới bố mẹ anh nữa?

“Phải” Tư Đồ Thuỷ móc trong túi một điếu thuốc, châm lửa “Cái tai nạn chết tiệt đó có dinh líu tới nhà Đông Phương”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play