Một buổi sáng đẹp trời, Lăng Thanh Hà ta đi loăng quăng…….
Ta là Lăng Thanh Hà, hiện tại là 16 tuổi, đang học năm thứ 4 trường trung học cơ sở. Ta không học giỏi nhiều môn lắm, nói trắng ra, ta là học sinh dốt nhất lớp.
Nếu hỏi ta học không giỏi môn nào, thì chi bằng nên hỏi ta học giỏi môn nào
Bởi vì ta chỉ giỏi có mỗi môn Thể dục thôi…
Năm nào ta cũng phải ở lại học hè rồi thi lại, bla bla…Chính ta cũng không biết làm thế nào, nhưng mà ta có cố thế nào cũng không được bằng Nhi Nhi, em gái song sinh của ta.
Ta cũng đau lòng lắm ý!
Hôm ấy, ta đi dạo lung tung, mặc cho sắp thi giữa kì rồi, ta cũng mặc kệ, hôm nay ta ngứa tay ngứa chân lắm rồi, ta muốn kiếm một tên chán sống nào đó, oánh cho nó nhừ tử.
Vừa mới nhắc, tai ta nghe thấy mấy tiếng “hự” “hộc” “rầm” “bụp” “binh”
Đây chắc chắn là tiếng đánh nhau rồi, mắt ta sáng như sao, xông vào con hẻm nhỏ
Đứng giữa một đống thi thể máu me là một người thanh niên cao lớn, mu bàn tay bị thương tới nỗi trầy cả máu
Ta đoán đây là một tên ngốc!
Vì sao ư? Ta đánh nhau, không bao giờ để tay mình bị thương thế kia, bàn tay là tài sản quý giá mà, ta có cách đánh mà bọn chúng bay như rơm mà tay ta không rụng một cọng lông tay nào!
Hắn nhìn tới ta, đôi mắt sắc bén như chim ưng, phải chăng hắn lầm tưởng ta cùng với bè đảng bị hắn dập thê thảm kia ư? Oh no~
“Khoan đã” Trước khi hắn dùng cái tay đầy máu đó đấm vào mặt ta (dơ lắm), ta phải dự liệu trước
“…”
“Xin lỗi, tôi không có ý định làm phiền anh vui đùa với bạn học đâu, tôi là người qua đường thôi, đi nhé” Ta đã nói ta giỏi môn thể dục chưa nhỉ? Nhất là chạy nước rút hơi bị giỏi đấy!
Ta cắm đầu chạy cho tới khi cảm thấy bình yên thì thôi
Ngôi nhà hoa sữa bình yên hiện ra trước mặt ta, ta nghênh ngang bước vào nhà, bây giờ thì kể cả ma cũng không làm gì được ta nữa, nhà ta có một con Tiểu yêu nữ vô địch thiên hạ đấy há!
“Đi đâu vậy, sao không ở nhà mà học?” Anh trai ta cầm một cái muôi đứng trước cửa đón đầu.
“Em đi dạo” Ta đáp
“Phải học tập Nhi Nhi kia kìa” Anh trai chỉ vào bóng người đang ngồi ở ghế sopha làm bài tập
“Thôi mà, em mệt lắm” Ta vật vờ lật hẳn ra cái ghế gần đấy
“Em có định thi vào trường cấp 3 Vincent không đấy?”
“Được mà”
“Em học thế này mà bảo được á?”
“Được” Ta thở dài “Anh tin em đi”
Anh trai ta quay người tiếp tục nghĩa vụ trong bếp.
“Tiểu Hà” Khi ta đang mơ mơ màng màng chìm vào mộng mị, Nhi Nhi gọi ta một tiếng
“Sao vậy?” Đang ngái ngủ, ta cáu gắt
“…” Nhi Nhi lườm ta “Anh trai gọi chị kìa”
“Xin lỗi” Ta xấu hổ ngồi bật dậy “Gì ạ?”
“Lên phòng mà ngủ đi, ngủ ở đây cảm lạnh đấy” Anh trai thân yêu hét từ trong bếp ra
“Vâng vâng” Ta ôm gối trèo lên tầng 3, sau đó ta lăn luôn ra giường
Rồi sau đó, một tiếng nói nữa lại phá vỡ giấc ngủ của ta:
“Lăng Thanh Hà, 16 tuổi, học trường trung học cơ sở Bạch Đằng, thành phố Vincent, lực học:5, IQ: 20, Thể lực: 100”
“Cái quái gì thế?” Ta bật dậy, kẻ nào rống cả lí lịch của ta lên?
Nhưng cái tên đó vẫn bình thản, cất giọng đều đều bóc mẽ ta:
“Chiều cao: 1m60, cân nặng…”
“Stop ngay, đến cân nặng của ta mà người không tha à?” Ta phát hiện tiếng nói phát ra từ ngoài cửa, vội chạy tới mở cửa sổ, mà không thấy ai
“Cân nặng…” Người nào đó nhất quyết không tha ta
“Im ngay, ai cho ngươi điều tra ta hả? Ngươi có biết cân nặng là bí mật của con gái không? Ai cho ngươi rống lên thế hả?”
“…” Bị ta xả cho một trận, hắn không nói gì nữa, bất thình lình xuất hiện lù lù trước mặt ta
“Cái…cái gì đấy? Ngươi là thứ gì đấy?” Ta nheo mắt nhìn hắn, đừng lo, ta không học nhiều, mắt ta rất tốt, còn mắt Nhi Nhi, mỗi khi học phải đeo kính
“Ngươi không nhìn nhầm” Người đó cất tiếng nói, hắn chính là tên ngu ngốc ta gặp ban sáng trong hẻm nhỏ
“Cái con khỉ nhà ngươi, ta rất tin vào mắt ta, ta nhìn ngươi rõ ràng”
“…” Hắn hơi bất ngờ “Ta là ai, ngươi có biết?”
“Ngươi là con khỉ thích đu cột điện” Ta khoanh tay khinh bỉ nhìn hắn
“…” Hắn không hề phật ý, đưa tay xoa má ta “Ta là ác quỷ”
“Phì” Ta suýt chút nữa không để ý hình tượng, lăn ra cười, may là kìm kịp “Ừ, ngươi là ác quỷ”
“…Ngươi năm nay 16 tuổi, thọ tới 70 tuổi mới chết, nghĩa là ngươi còn sống được 54 năm nữa, có muốn ta đưa ngươi đi luôn ở tuổi 16 không?”
“Đi đâu?”
“Đi tới một nơi rất thú vị” Hắn cười gian xảo lưu manh
“Ồ, có khi nào ta sẽ không phải đi thi không?” Ta vui vẻ một cách ngu ngốc
“Phải, ngươi không phải đi thi” Hắn cười
“Được được” Mắt ta sáng lên
“Vậy ta thành toàn cho ngươi” hắn nói, rồi rút ra một thanh trường kiếm, ban đầu ta tưởng cái kiếm đó bằng nhựa, nhưng khi nó đâm vào ngực ta, ta mới nghĩ ra, nó là thật, một thanh trường kiếm thật!
…………………………………………………………………………………………..
………………………………………………………………………….
………………………………………………
Lúc ta tỉnh dậy, trời đã tối, ta hơi bất ngờ, ta vẫn còn sống sao? Không ngờ đường đường là một Lăng Thanh Hà ta, lại bị người ta đâm!
Trời tối, ta chẳng nhìn thấy gì cả, huơ huơ tay, chẳng cảm thấy gì…
“Đây là loài người mà ngươi đã vượt mặt cả bọn tử thần để đưa về đây?” Một giọng nói vang lên, một đường sáng le lói, đủ để ta nhìn thấy bóng người ngồi trên cao
Ta không nhìn rõ khuôn mặt người đó, chỉ thấy người hắn rất cao to, đôi mắt đỏ quạch
“Đúng” Thằng cha đâm ta đứng bên cạnh nói
“Cô gái kia, ngươi tên gì?” Mắt đỏ nhìn ta, tà mị hỏi
“Sao ta phải nói?” Ta vênh mặt lên
“Ồ, thật có chí khí, nữ nhân của nhân gian bây giờ đã thay đổi rồi, đúng là vật đổi sao rời!” Hắn cười, mà ta thì lại cảm thấy sát khí xung quanh nụ cười ấy, ta đúng là ngốc khi đi theo tên khỉ thích đu cột điện kia, giờ ta thà đi thi còn hơn!
“Roẹt” một tiếng, sát khí của tên mắt đỏ tăng lên, một lưỡi kiếm toan ghé vào cổ ta, nhưng đừng quên, ta đã học karate từ hồi 5 tuổi không phải chỉ để cho có
“Làm gì vậy?” Ta lách người, nhanh chóng cướp đại một cây cung của tên lính gần đấy, dí sát vào mặt Mắt đỏ, e hèm, giờ ta mới nhận ra, dí súng vào mặt dễ hơn cung tên nhiều, căng cung đã là cả một vấn đề rồi!
Ta cố gắng không để tay run, cật lực căng cung:
“Nói, đây là đâu? Ngươi là ai?”
“…” Mắt đỏ cười khoé miệng nhếch nhếch
“Nói!” Ta cực kì mất kiên nhẫn, tay ta đã đau rần rần rồi!
“Ngươi là người phàm, nhưng lại biết được hành tung của ác qủy bọn ta, cho nên, ngươi phải ở lại đây” Mắt đỏ chậm rãi nói “Vĩnh viễn”
Ta choáng.
“Các ngươi là ác quỷ thật ư?” Ta bỏ cung xuống
“…” Mắt đỏ cười như không cười
“Lậm Phong” Mắt đỏ gọi thằng cha đu cột điện “Dọn phòng cho vị tiểu thư này”
“Ê, ta còn chưa có đồng ý ở lại nha”
“Hì hì” Hắn lấy tay chống cằm “Không được đâu”
“Đừng vớ vẩn, nhà ta có Tiểu yêu nữ vô địch thiên hạ, đừng có mà bắt ta”
“Để xem tiểu yêu nữ nhà cô có cứu được cô không” Mắt đỏ nói “Ta là Vũ Hạ, sau này chúng ta có lẽ gặp nhau dài dài…”
“…” Ta im lặng không nói gì
Gặp nhau cái XXOO!!!!!
……………………………………………………………………………………………
………………………………………………………………………………………………….
…………………………………………………..
Phòng của ta không tối lắm, có lẽ là nơi sáng sủa nhất chỗ này
“Ngươi là Lậm Phong?” Ta hỏi tên đu cột điện
“…” Gật gật
“Đưa cho ta chỗ lí lịch của ngươi thu thập được lúc nãy”
“Làm gì?” Lậm Phong hỏi
“Tiêu huỷ” Mắt ta sáng quắc, hai tay nắm chặt kêu rắc một tiếng làm Lậm Phong mặt mày xanh mét. Sao ta có thể cho người khác biết cân nặng của ta được chứ?
Khi đưa bản lí lịch cho ta, Lậm Phong tránh không được tay run bần bật, thật mất hình tượng
Ta châm lửa, tờ giấy tan thành tro tàn, ta sẽ không để nó lại, cho dù nó là một mảnh vụn!
“Hắc hắc hắc…Còn ngươi nữa, nếu nói cho ai cân nặng của ta…” Ta cười 3 tiếng, Lậm Phong run 3 cái, giật giật cái đầu, lủi mất!
Ta đường đường là Lăng Thanh Hà, cớ gì lại bị người ta giam ***?
Haiz, ta phải tìm cách đào tẩu nha~
Đúng 12 giờ, bụng ta ọch ạch giục ta phải kiếm bữa trưa cho nó, ta không còn cách nào khác là phải cầu cứu chủ nhà, ta không đến nỗi mặt dày, nhưng mà ta là khách, có quyền đòi hỏi chứ?
Vũ Hạ đại nhân cho người bưng tới một bàn thức ăn được úp lên giống như những bữa ăn ở Pháp ta từng ăn. Một người già lọm khọm, vừa đi xương vừa kêu răng rắc bước tới, xem chừng là quản gia, nhưng già tần này tuổi, vẫn chưa được nghỉ hưu sao?
Ông lão với tay mở chiếc vung bằng sắt ở món đầu tiên cho ta xem, là món gì đây?
Rết độc nướng?
Ồ, thật là hiếu khách thịnh tình nha!
“Ta làm sao ăn nổi cái thứ này?”
“A, tiểu thư, người đợi một chút” Lão quản gia với tay mở đĩa thứ 2:
Gián xào? Nhện luộc?
“Trông buồn nôn quá, ta không ăn nữa đâu!” Ta đứng dậy
“Vị tiểu thư này, có phải kén ăn quá rồi không?” Lão quản gia đứng im nhìn một cô gái xinh đẹp bước vào nhà ăn “Đều là nhưng món ngon nhường này mà bảo buồn nôn?”
“Hừ hừ, món ngon, đúng là món ngon” Ta cười, nhưng so với khóc còn khó coi hơn “Đúng là ngon muốn chết đi được ấy”
“Hà tiểu thư, nếu không ngại, có thể ở lại dùng bữa với Tiểu Thanh không?”
Ta từ chối: “Không cần, Tiểu Thanh tiểu thư cứ tự nhiên, ta sực nhớ ta rất thích ăn món lá cây tươi, bái biệt”
Ta nói rồi đi thẳng, bỏ lại Tiểu Thanh ngồi trên bàn lắc đầu: “Lá cây tươi có gì ngon hả? Con người đúng là khó hiểu”
Mặc dù ta không nhớ là ta đã từng thích ăn lá cây tươi, ông trời ơi, ta phải gặm cái gì bây giờ?
Ta chờ đến tối, cũng chẳng có ai mang cho ta một bát cơm nguội nào, cứ tưởng tên Vũ Hạ kia thiết đãi nồng hậu lắm, ai dè…
“Ta đi đào tẩu đây” Đến trước mặt Vũ Hạ đại nhân, ta nói
“….” Chắc chẳng ai dám công bố dự định của mình trước khi đào tẩu cả, ta thấy hắn thần người mất một lúc “Lí do?”
“Ở đây ta sẽ chết đói”
"Ta đã sai nhà bếp làm những món ngon nhất”
“Rết nướng? Gián xào? Nhện luộc? ôi thật là ngon quá, ngon muốn chết đi được ấy!” Ta dở khóc dở cười “Sáng giờ ta ta chưa được miếng nào vào bụng đâu!”
“…”
Hắn ngồi im một lúc, rồi ngoắc tay: “Lại đây”
“Lại thì ngươi cho cơm ăn à?” Ta hỏi
“Uh”
Thế là ta cả tin lại gần, hắn kéo ta vào lòng hắn, ấn đôi môi của mình lên, ta cũng ngơ ngác lắm chứ bộ!
Trong miệng ta có một nguồn nhiệt lành lạnh, khi hắn nhả môi ta ra, ta mất cảm giác đói
“Wow, thật kì diệu nha” Ta ngu ngốc tới nỗi quên mất mình vừa bị cưỡng hôn “Ngươi làm thế nào vậy?” Ta còn nghĩ, nếu ngày tận thế của trái đất ập tới, chỉ cần có Vũ Hạ hắn ở bên cạnh, loài người không lo chết đói!
“…” Hắn im lặng nhìn ta
“Giấu bí kíp là không tốt đâu, chia sẻ với ta đi?” Ta cũng không muốn lúc nào đói là phải chạy tới hôn hắn, tốt nhất là nên tự mình học!
“Đợi tới khi học được, ngươi đã sớm đói chết” Vũ Hạ nhàn hạ nói
“Chẳng lẽ, cứ khi nào ta đói, là chạy tới hôn ngươi?” Ta nhíu mày, không phải chứ?
“Chắc” Hắn ném vào mặt ta một chữ
“Thế cái cô Tiểu Thanh gì đó có biết cách làm ta no giống ngươi không?”
“Chắc”
“Thế ta nhờ cô ấy cũng không việc gì nha?” Ta lần thứ 2 công nhận mình ngu ngốc
“…” Hắn không còn gì để nói, một lần nữa nghi hoặc, nữ nhân thời đại này không bình thường nha
…………………………………………………………………………………………….
Hai ngày hôm sau, ta cố tìm ở cái nơi chó ăn đá gà ăn sỏi này một thứ có thể ăn được. Chỉ cần nhìn thấy một con gà sống thôi, ta cũng sẽ tự lăn vào bếp nấu, không cần đến lũ đầu bếp quái dị ở đây!
Ta tuy trình độ nấu ăn xếp hạng bét trong nhà, nhưng không sao, có thể nuốt là được rồi, nhưng thứ khác không quan trọng nữa!
Nhưng ta sai lầm, đừng nói đến một con gà, một cọng lông gà còn chẳng có.
Rốt cuộc nơi này là ở đâu chứ?
Ta ngồi xuống đất, ngon lành bật khóc
Ta không mặt dày tới nỗi chạy tới chỗ Vũ Hạ kia bảo hắn cho ta ăn…
Nhưng ta đói, đói, đói quá đi!
Thế là Vũ Hạ như ông bụt xuất hiện hỏi:
“Tại sao ngươi khóc?”
“Ta đói~” Ta đáp ngon ơ
“Không chạy tới chỗ Tiểu Thanh bảo cô ta hôn ngươi cho đỡ đói à?” hắn khinh bỉ nhìn ta
“Không thể, ta mới sực nhớ, cô ta cũng ăn mấy cái món ‘ngon muốn chết’ kia của nhà ngươi, sao có thể hôn cô ta, kinh tởm chết” Ta nức nở
“…”
“Khoan đã, không phải ngươi cũng ăn món ‘ngon muốn chết’ kia đấy chứ?” ta sực tỉnh
“…”
“Ôi ôi ôi, ta đi chết đây” Ta bật dậy, tính tìm một vách núi tự vẫn, nhưng nơi quái quỷ này làm gì có ngọn núi nào? Chỉ có hòn giả sơn bé tí, đừng nói nhảy từ hòn giả sơn này xuống, tới sáng mai cũng không chết~!
“Ta không có ăn” hắn bất đắc dĩ nói
“Thế ngươi uống sữa mẹ để sống à?” ta không suy nghĩ bật ra câu nói làm mặt hắn đen sì “Xin lỗi” ngay lắp tự
“…” Hắn không nghĩ ta trở mặt nhanh như thế, liền không biết phản ứng ra sao
“Ta đói, ta đói”
“thế ngươi muốn ăn gì?” Hắn hỏi, để hắn còn sai người đi mua
“KFC, BBQ…khoai tây chiên, pepsi, chocolate,…bla bla” Ta nói vạn thứ, ở đây đói suốt mấy hôm, có cơ hội đòi hỏi, không đòi hỏi mới là đồ ngu!
“…”
“thịt bò xào, pizza, sanwish, hải sản…”
“Thôi, khi nào đói, tới tìm ta” Hắn phất tay áo bỏ đi
Ta cứ nghĩ rằng mình đòi hỏi nhiều quá, hắn không có đủ tiền mua!
“Giờ ta đang đói” ta nói với theo, nhưng người đã đi mất hút rồi!
Chuyện ăn uống này một lần nữa tiếp cho ta thêm sức mạnh để đào tẩu!
Buổi tối, ta rón rén chạy qua chỗ tường vây quanh dinh thự của hắn – Trèo tường
“Vị cô nương này,thực sự muốn chạy trốn?” Giọng Tiểu Thanh vang lên sau lưng ta
“Phải, ta muốn chạy trốn” ta thở dài “Không biết cô có giúp ta không?”
“Cô nương, ta đang mong ngươi rời đi đây” Tiểu Thanh nhìn nàng hài lòng
“Vậy giúp ta đi” Ta cũng hớn hở chả kém
“Vũ Hạ đại nhân có vẻ thích ngươi” Đột ngột Tiểu Thanh nói
“Ma mới thích hắn, ta không thích, ê ê, không lẽ ngươi…”
“Được rồi, ta đưa ngươi về thế giới của mình, từ nay về sau, dù có gặp lại hắn, tránh xa ra, làm như không quen biết, nghe rõ chưa?” Tiểu Thanh dặn dò
“Được được” Ta nhận lời ngay lắp tự, rời xa hắn, ta sắp rời xa hắn …ta…ta…ta…sướng quá đi, sướng quá đi!!!
Mấy ngày qua ta chứ chốc lại đói, một ngày phải hôn hắn tới mấy lần
Lần đầu tiên hắn cho ta ăn, ta no tới ngày hôm sau, mà từ lần thứ 2, thứ 3 trở đi, không hiểu sao cứ 3, 4 tiếng lại đói, có phải phép thuật bất hiệu nghiệm do bị lạm dụng quá mức không?
Thấy ta nhận lời nhanh như thế, Tiểu Thanh có vẻ không tin lắm
“Được rồi, ta đưa ngươi về!” Tiểu Thanh niệm thần chú, ta thấy người lâng lâng, tầm mắt mờ đi, sau đó ta nghe tiếng gọi, hình như là của hắn, hắn gọi tên ta sao? Chắc ta nghe nhầm mất rồi!
“Tiểu Hà!” Tiếng anh trai, ta mở chừng mắt, ô ô, ta đang nằm ở phòng mình, ta nằm mơ??
“Đi ăn cơm” Anh ta nói
Ngồi vào bàn ăn, ta vẫn nghi hoặc, đó có phải là giấc mơ không? Tại sao lại chân thật như thế? Tại sao ta vẫn còn nhớ y nguyên những gì vừa trải qua?
Vì không tập trung, ta làm rơi tõm miếng thịt vào bát canh của mình, nước canh văng tung toé
Nhi Nhi, em ta thì vẫn im thin thít ăn, còn anh trai ta, mặt chi chít gân xanh gân đỏ:
“Tiểu Hà!!!Tập trung vào đi!!!!!!”
Sáng hôm sau, ta đi học như bình thường, chuyện giấc mơ hôm qua, ta sớm để qua một bên, chắc ta có trí tưởng bở phong phú quá rồi!
Đứng trong con hẻm đối diện nhà ta, có 3 nam thanh nữ tú, cả 3 khuôn mặt ấy, ta đều trông rất quen!
Người đứng đằng sau, hơi cúi đầu, là Lậm Phong, người đứng giữa, khuôn mặt anh tuấn tiêu sái, đôi mắt đỏ, ngũ quan trên mặt vẫn bình thường, nhưng ta lại cảm thấy hắn đang tức giận nhìn chằm chằm ta. Còn cô gái xinh đẹp khoác tay hắn, trừng mắt nhìn ta, ý bảo, ngươi từng hứa với ta khi nhìn thấy hắn làm bộ như không quen, đừng có nuốt lời!
Ta nhìn thấy thế, cũng ngoảnh mặt đi…
Văng vẳng bên tai, ta nghe có tiếng nói
“Vũ Hạ đại nhân, cô ấy không nhớ ngài, theo Tiểu Thanh trở về đi, ngài biết rõ, ác quỷ không thể ở bên con người mà……”
——————-Vũ Hạ phân cách tuyến—————–
Lần đầu gặp cô ấy, ta đã có hảo cảm…
Nói chuyện rất tự nhiên, tuy cô ấy chưa từng nói cho ta biết tên, nhưng thông qua Lậm Phong, ta biết toàn bộ về cô ấy
Khi nói đến đoạn cân nặng, Lậm Phong hơi run run, cuối cùng, nói không nên lời, nói ta tốt nhất nên hỏi thẳng cô ấy.
Trước khi Lậm Phong đưa cô ấy về đây, các Lão Quỷ chỗ ta đã thúc giục ta lấy vợ, ta tất nhiên từ chối, hiện tại không có hứng.
Khi nhìn thấy gương mặt méo mó của cô ấy lúc tìm đến ta, thông báo cho ta cô ấy sẽ đào tẩu, ta nghĩ, có phải cô ấy lợi hại không? Dám thông báo trước khi bỏ trốn. Nhưng nghe Lậm Phong nói, ta cũng yên tâm phần nào
Những ngày sống trong cung điện của ta, cô ấy không hề có ý bỏ trốn, thế mà ta lại nghĩ, cô ấy không thể bỏ trốn, ta sai lầm.
Nụ hôn đầu của ta, là trao cho cô ấy. Tuy chỉ truyền khí, nhưng nó khiến ta nghiện, ta nghĩ thế.
Vì thế, những lần truyền khí sau, ta chỉ truyền có một ít, cứ chốc chốc, cô ấy lại chạy tới chỗ ta kêu đói, ta cũng hài lòng cho ăn.
Tiểu Thanh tới nhắc nhở ta, đừng đem trái tim trao cho con người. Ta khinh bỉ nghĩ, ta sao có thể yêu ai đó dễ đến thế. Ta một lần nữa sai lầm.
Tối hôm ấy, ta cảm thấy vô cùng thấp thỏm, lòng ta nóng như lửa đốt, ta cảm thấy…mình sắp mất đi thứ gì đó...
Ta tới phòng của cô ấy, không thấy, đêm đã khuya lắm rồi, còn đi đâu?
Ta hoảng loạn, chạy ra ngoài tìm cô ấy, nhìn thấy 2 cái nữ nhân đang đứng với nhau, ta nhận ra, đó là Tiểu Thanh và cô ấy.
Ta kinh hoàng khi thấy Tiểu Thanh niệm chú đưa cô ấy về nhà
Ta đã sai lầm nhiều thứ…
Ta sai lầm khi nghĩ cô ấy không thể trốn khỏi bàn tay ta…
Ta sai lầm khi không quan tâm tới cô ấy nhiều hơn mà chỉ nghĩ tới cảm quan của mình…
Ta sai lầm khi nghĩ mình không dễ yêu cô ấy, dễ yêu sâu sắc đến thế…
Ta, sai lầm khi không gọi tên cô ấy nhiều một chút, vì khi ta gọi tên cô ấy lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng, không biết cô ấy có nghe thấy ta không?
Ta đứng im một chỗ, nhìn vào vị trí cô ấy vừa biến mất. Tiểu Thanh phía sau ta cũng đứng im:
“Ngài cảm thấy tiếc nuối sao?”
“…” Ta không nói gì, hiện tại ta đang kìm chế để không xông tới bóp chết Tiểu Thanh
“Chuyện này không phải phận sự của ngài, yêu con người, là điều không thể”
“…” Tiểu Thanh nói không phải không có lí, nhưng sao lòng ta lại cảm thấy không can tâm
Ta quyết đi tới thế giới con người tìm lại cô ấy
Và ta nhìn thấy cô ấy, cô ấy cũng nhìn thấy ta, nhưng rồi quay đi mất
Tiểu Thanh khoác tay ta, ta chẳng còn bận tâm nữa, Tiểu Thanh khuyên ta trở về, nhưng ta lại cảm thấy mình không muốn.
Tên của cô ấy rất ngọt ngào, ta muốn gọi tên cô ấy, gọi thật nhiều, nhưng làm vậy phỏng có ích gì nữa?
2 năm sau, ta vẫn luôn dõi theo cô ấy, chắc cô ấy nghĩ, đoạn kí ức có ta, chỉ là một giấc mơ?
Cô ấy đã có người đàn ông bên cạnh, cô ấy cười, cô ấy sống hạnh phúc, ta đã mãn nguyện.
Tiểu Thanh thích ta, ta hiểu, nhưng ta, không thể đáp lại!
Trái tim ta để ở một nơi khác, một nơi tưởng như gần mà rất xa xôi………
2 năm sau, Vũ Hạ từ bỏ Thanh Hà, hắn quyết định, tình yêu dành cho Thanh Hà đã hết, nhiều tiếc nuối, nhiều ân hận, giờ đã không quan trọng nữa rồi…
Hắn một lần nữa gặp người hắn yêu, oan trái, cô ấy cũng chính là con người, giờ hắn quyết sẽ không thể một lần nữa mất cô ấy, không một lần nữa phạm phải sai lầm khi xưa………..
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT