- Nhi?- Anh trai sau khi nghe tiếng hét tức tốc chạy lên phòng Nhi- sao vậy?
Khuôn mặt Nhi chỉ được miêu tả bằng 2 từ “hoảng loạn”, hoảng loạn cực độ!
- Em không sao chứ?- Anh trai lo lắng, sợ rằng cô sẽ quay trở lại tình trạng 8 năm trước- Nói gì đi chứ?
- Em…mơ…Em…- Nhi lắp bắp, chính cô cũng chẳng biết nói như thế nào, giờ
đây nỗi sợ hãi đang nuốt chửng lấy cô rồi, nước mắt rơi lã chã
- Mơ thôi mà, đó là chỉ là mơ thôi mà, chỉ là mơ!- Anh trai túm chặt vai cô
- Nhưng..ba mẹ…ba mẹ bị…- Nhi ngước nhìn anh trai
- Chẳng sao cả! Nghe đây, ba mẹ giờ đang ở Thiên Đường, một nơi rất hạnh phúc!- Anh trai giờ cũng hoảng loạn theo
- Anh đang lừa con nít đấy hả?- Thanh Hà cũng vừa chạy xuống tới nơi,
nghe ông anh mình luyên tha luyên thuyên gì đó về Thiên đường này nọ mà
không lo an ủi Nhi đâm bực mình
- Ba mẹ…- Nhi cúi đầu, mồ hôi hoà cùng nước mắt
- Nhi, anh xin lỗi- Anh trai nhẹ giọng- Anh không thể gạt những giọt nước mắt yếu đuối kia của em..
- Tại sao?- Thanh Hà giật nảy mình- Anh là đồ sắt đá hả?
- Không phải, Nhi, những giọt nước mắt kia, phải là một người sống bên
em trọn đời này lau khô cho em, anh không thể ở bên em cả đời được! Vì
thế, từ giờ cho tới lúc đó, hãy tự lau nước mắt cho mình…
Nhi cũng từng đọc được câu nói này trong một cuốn sách đầy chất triết lí ở thư viện trường, chưa đọc xong thì nó đã biến mất một cách đầy bí ẩn
- Không! Em không xứng đáng được ai yêu!- Nhi ôm đầu- EM KHÔNG ĐÁNG!
- CÁI GÌ MÀ KHÔNG XỨNG ĐÁNG CHỨ?- Hà hét còn to hơn nữa- EM NÓI LẠI MỘT
LẦN NỮA CHO CHỊ NGHE XEM! CHỊ SẼ TÁT CHO EM MỘT CÁI ĐẤY! ( Nói như thật) CÓ AI TRÊN THẾ GIỚI NÀY LÀ KHÔNG XỨNG ĐÁNG ĐƯỢC YÊU THƯƠNG CHỨ? CHẲNG
QUA LÀ EM QUÁ HÈN NHÁT, QUÁ CỨNG ĐẦU KHÔNG CHỊU CHẤP NHẬN AI MÀ THÔI!-
Hà nói xong thì thở hồng hộc. Không hiểu sao giờ phút này cô lại nhớ tới Kì Phong cơ chứ…- NẾU ANH TRAI KHÔNG THỂ GẠT NƯỚC MẮT CHO EM- Hà đưa
tay đặt lên khoé mắt của Nhi- Chị sẽ là người gạt nó, chị sẽ sống bên em mãi mãi…