- Không cần anh bảo vệ nữa...Mẹ anh sau này...có lẽ cũng không đến tìm em nữa!- Nhi ngước mắt lên, mềm mỏng nhưng chắc như đinh đóng cột

- Sao em có thể biết rõ điều ấy?- Mặt Kì Phong trắng bệch

- Sau này, em sẽ không có quan hệ với anh, với Hàn Thu, cùng lắm chỉ là bạn bè không mấy thân thiết...Em nghĩ mẹ anh cũng không cần lợi dụng em nữa rồi!- Nhi cúi đầu, cô phải trở nên mạnh mẽ, con gái bình thường phải mạnh mẽ để không bị xỏ mũi, cô lại càng phải mạnh mẽ hơn!

- Tại sao chứ? Anh không đồng ý!- Kì Phong bắt đầu hoảng loạn, nắm lấy vai Nhi- Anh không thích!

- Tuỳ anh- Nhi gạt hai tay Phong ra dù biết trái tim anh sẽ đau đớn như thế nào

Cô chạy mất bóng nhanh chóng...Cứ như cô muốn chạy tới khi không thể nhìn mặt anh nữa..Cứ như cô đã chán ghét anh tới tận cùng...cứ như...trái tim cô không còn anh nữa...Cô đã quên anh, và quên anh mãi mãi.................................

Phong thẫn thờ, sau đó cũng đi về phía cổng trường, khác với Hàn Thu, với Kì Phong, vết thương này quá lớn!

***Tối hôm đó, chờ mãi mà không thấy Kì Phong về, Hàn Thu thì như con sâu rượu, suốt ngày nhốt mình tự kỉ trong phòng, hết nốc rượu thì tới hút thuốc, ông Showa thì âu lo không biết vì sao hàn Thu lại như thế thì Kì Phong đỗ xe trước cửa thất thểu bước vào nhà với vô số vết thương đang rỉ máu

- Kì Phong! Con làm gì vậy? lại đi đánh nhau sao? Mẹ đã bảo với con đừng có đánh nhau nữa cơ mà!- Tuy không sinh đứa con này nhưng Bà Thanh Hoà đã sớm coi nó là con đẻ rồi- Coi con kìa! Mau ngồi xuống mẹ băng vết thương cho!

Bà Thanh Hoà chạy vào phòng bếp lấy ra hộp bông băng thuốc đỏ rồi chấm từng vết thương cho Kì Phong mà xót xa:

- Có đau không?

Kì Phong đặt tay phải lên trái tim ở lồng ngực trái và nắm chặt, anh thều thào giọng chua xót:

- Nỗi đau thể xác có tới đâu cũng không thể bằng nỗi đau trong trái tim này được! Tại sao con lại đau thế này chứ?- Anh bóp nghẹt trái tim mình, như muốn lôi nó ra, như muốn làm cho nó ngừng đập đi, ngừng đập để anh không phải đau thế này nữa!

Thanh Hoà lập tức hiểu ra mọi chuyện, xua ông chồng ra ngoài phòng khách, nhẹ nhàng vỗ vai con, từ bao giờ tấm lưng Phong đã rộng thế này? Từ bao giờ Phong đã trưởng thành thế này?

Nó đã biết yêu rồi!

Bà không nói gì, bởi bà hiểu, nói gì bây giờ cũng vô ích................................

***Trở lại tám năm trước, trên một đường quốc lộ rộng lớn, có một chiếc ôtô chầm chậm đi bon bon trên đường, trong chiếc xe có ba người, một người chồng, một người vợ và một cô bé rất dễ thương, rất bụ bẫm đang nói cười ríu tít:

- Ba ơi ba, chị Thanh Hà chắc sẽ thích con búp bê babie này lắm ha ba!- Cô bé dễ thương với giọng nói trong trẻo

- Haizz...Thật là lo quá, nếu thanh Hà không phải bận đi học thêm thì ba đã cho nó đi chơi cùng chúng ta rồi!- Người đàn ông tầm 38, 39 tuổi nhưng vẫn giữ được vẻ thiếu niên

- Đi học thêm gì chứ? Nó đi đánh nhau thì có- Người phụ nữ xinh đẹp ngồi kế bên lè lưỡi

- Đúng đúng...Chị hà đi học võ đó mẹ!

- Nhi, con ngồi xuống đi!- Bà mẹ lầm bầm lườm con một cái

- Vận động tăng sức khoẻ mà!- Ông bố cười

- Tăng sức khoẻ? Anh có vẻ tự hào về thành tích của con gái anh quá nhỉ? Anh có biết tháng này mời phụ huynh bao nhiêu lần rồi không hả?

Đang nói chuyện, Nhi bỗng nảy ra một trò chơi, cô bịt mắt ba cô lại:

- Ba! Đố ba biết, ai đây?

Ba cô đột ngột bị bịt mắt, tay lái loạng choạng...

"Rầm..................."

Khói nghi ngút bay lên, chiếc ôtô ấm cúng lộn ngược, hai người bị kẹt trong chiếc xe, có mình Nhi với thân hình bé nhỏ lách ra được. Mọi người xúm vào cứu giúp, cô chỉ nghe loáng thoáng tiếng mẹ cô gọi tên cô, cô bò vào gần chiếc xe, tiếng mọi người lao xao to quá, át cả tiếng thầm thì cuối cùng của mẹ cô, cô chỉ dựa vào cái mấp máy môi của mẹ:

"Mày không đáng có ai yêu"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play