Nếu có người hỏi ta, một cuộc hẹn lãng mạn cần có những gì? Thì chắc chắn bạn sẽ phải tưởng tượng tới một khung cảnh yên tĩnh, bốn bề tối đen, chỉ có chập chờn những ánh nến, người con trai mặc comple, hay đồ trẻ trung gì cũng được nhưng chắc chắn phải hợp thời, người con gái thẹn thùng ngồi đối diện, không khí ngượng ngập bao trùm xung quanh....
Nhưng, tại sao cuộc hẹn của Kì Phong lại khác một trời một vực vậy???
Vừa bước vào căn phòng sặc mùi lãng mạn ấy, Nhi ngay lập tức kêu lên:"Tối quá, mau mở đèn". Tiếp, mấy bản nhạc nhẹ nhưng tràn ngập tình cảm vang lên thì cô kêu không thích, cô thích youth music, lively music và rock hơn
Ai đời đi ăn tối lãng mạn lại nghe rock?
Nhưng thế nào mà anh lại chấp nhận
Đổi lại, cả một buổi tối, anh nhận được...một nụ cười hiếm hoi của cô, có thể coi là không bị lỗ (thật sao trời? )
- Em nên cười nhiều, bởi vì nụ cười của em rất đẹp- Anh thề rằng, đây là lời nói tận đáy lòng của anh, nhưng đáng tiếc rằng, mọi khi anh đóng kịch quá đạt, đạt đến nỗi, không ai có thể phân biệt được, đâu là thật đâu là giả nữa...Trong trường hợp này, Nhi sẽ cho là giả, đúng, là giả...Ai~Thật khổ tâm...
- Ồ, cảm ơn...- Cô nói, cố gắng song không giấu được sự lạnh lùng
Sáng hôm sau, khi mọi thứ đã trở lại vị trí vốn có của nó, Nhi đang lăn trên giường, Phong thì thức trong một đêm hạnh phúc, Hà thì nằm sợ hãi, trằn trọc vì hãi ai đó sắp "làm thịt" mình, Hàn Thu thì khỏi nói, anh mơ thấy ác mộng: anh đi tỏ tình với con nhỏ Tiểu Yêu Nữ ấy bằng một bó hoa có 1000 bông (có nghĩa là hơn kì Phong 1 bông, sao mà chẳng thấy ý nghĩa gì hết) thì bị cô nhỏ vứt thẳng toẹt, anh bật dậy, ở ngoài đời đã đành, tại sao mà lại chui hẳn vào trong giấc mơ làm phiền anh nữa? Đúng là Tiểu Yêu Nữ, anh nên tránh xa mới được, nói sao thì nói, còn lâu anh mới thích một người như cô ta!!
Ngồi trong bữa sáng của Nhà Showa có thêm một con người khó chịu, đó là bà Bạch Liên, mẹ Kì Phong
- Tại sao cô ta lại có mặt ở đây? Tôi tưởng cô ta phải ở ngôi biệt thự ở Bellivel chứ?- Bà Thanh Hoà bất mãn nói
- À, anh có việc muốn nói với cả nhà- ông Showa đưa đồng hồ đeo ở cổ tay lên nhìn- Chắc là sắp tới rồi
- Sắp tới? Ai sắp tới hả Ba?- kì Phong cười vui vẻ
- Con sắp sái quai hàm rồi đấy- Bà Thanh Hoà lườm
- Rồi mà...Chỉ tại con...vui quá..- Phong lắp bắp gãi đầu
Kính koong....
- À, tới rồi- ông Showa liếc sang hai thằng con trai- Bạn của ba, các con cư xử cho lễ phép đấy
Không ai nói gì
Tiếp theo, bước vào phòng có 3 người, có một người đàn ông trung niên, 2 đứa con gái, đầu tóc nhuộm một đứa vàng một đứa đỏ
- Chào ông Showa, thật ngại quá, ông mời chúng tôi tới ăn bữa sáng thế này...- người đàn ông nói, theo phép lịch sự chào hỏi
- ăn sáng ư? Hôm nay con phải đến trường- Kì Phong thì thầm với 2 bà mẹ, phải đến chứ, đến để tận hưởng hạnh phúc của một con người đang yêu, không thể cách xa bạn gái một giây phút nào nữa
- Đến cái gì mà đến, mọi khi con bỏ học hoài, giờ cũng vậy có sao đâu- bà Thanh Hoà Khó chịu nói vì đang ngứa mắt ai đó đang ngồi ung dung đằng kia
- mẹ chẳng hiểu tâm lí của một người con trai đang yêu gì cả- Anh thở dài, tí nữa sẽ lén chuồn đi
- à...đây là hai đứa con gái của tôi- ông chỉ vào một cô gái tóc vàng, ăn mặc theo phong cách lolita- Con giới thiệu bản thân đi
Cô gái cúi người một góc 45 độ, dịu dàng trả lời:
- Em là Tiểu Hương, sau này xin nhờ mọi người giúp đỡ
- Tiểu Tiểu?- Kì Phong đang gật gù, nghe thấy thế thì phá lên cười- Đi tiểu á?
- Kì...Phong- ông Bố lườm, anh vờ ngồi im re
- Còn em là Tiểu Hằng- Cô gái tóc đỏ cũng cúi người theo- Tiểu Hương là chị gái em
- Lại Tiểu...- Phong cố nén cười, vai run bần bật
- Phong...- ông bồ nguýt một cái
Bữa sáng cứ thế kéo dài, bình yên lắm, cho đến khi...
- ĐÍNH ƯỚC?- Hàn Thu nhảy dựng lên
- đúng vậy, con xem, Tiểu Hương dễ thương lại lễ phép như vậy, sao lại không tâm đầu ý hợp?- "Ông Bố" cố vớt vát, trong lòng không khỏi thấp thỏm sợ thằng con hổ báo của mình đạp đổ mâm cơm vừa mới được dọn ra, đáng lẽ phải nói sau khi ăn cơm mới phải
-Không thích- Hàn thu đáp gọn lỏn, mặt hầm hầm
- Đúng, con cũng không muốn, con có bạn gái rồi, tâm đầu ý hợp rồi- Phong chen ngang
- Ai biết bao giờ con đá nó? - "ông bố" nhắm mắt lại- Quyết định vậy đi, Tiểu Hương với Hàn Thu, Tiểu Hằng với Kì Phong- Nói rồi chạy biến
- Sau này xin các anh giúp đỡ nhiều- Tiểu Hương cúi đầu
Giúp đỡ cái khỉ ấy, lòng tôi chỉ có một mình Tiểu Nhi thôi!!! Kì Phong muốn hét câu ấy lên lắm, nhưng chỉ có thể giữ trong lòng, nghĩ thầm: Ông bố kia, hãy cứ đợi đấy! (Anh hùng trả thù 1 tỷ năm chưa muộn mà )
Trùng hợp rằng, cả Hàn Thu và Thanh Hoà đều nghĩ y như vậy, Bạch Liên thì không nói gì từ đầu chí cuối, chỉ cười mỉm, e rằng bà ta lại sắp có âm mưu gì đây
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT