Tác giả rất muốn nói về tâm trạng Hàn Thu vào giờ phút này, nhưng mà tiếc rằng, chúng ta phải "soi" vào cặp đôi Kì Phong-Thanh Hà ở nhà đã...
- Bao giờ Nhi về?- Phong nói, dường như không hề quan tâm đến Thanh hà nhưng thực tâm thì đang dò xét xem cô định làm cái gì.
- Không biết- Hà đáp, rót nước đẩy tới trước mặt Kì Phong, thực ra cô muốn hắt cả cốc nước vào mặt anh cơ!!! (Chị này được đấy )
- Sao lại cầm điện thoại của Nhi?- Anh lại tiếp tục hỏi
- Của tôi giống của Nhi nên cầm nhầm- Hà chối bỏ không thương tiếc, lí
do hoàn hảo, có điều mặt cô không giống nổi tâm trạng vui mừng hứng khởi (đóng kịch phải đóng cho đạt chứ )
- Tôi về- Phong không chịu nổi nhà chỉ có hai người, đành đứng dậy,
trong thâm tâm lo sợ Nhi sẽ bị ai đó bắt cóc đe doạ, ví dụ như kẻ thù
của anh chẳng hạn. Nhưng mà nãy giờ chưa có cuộc gọi nào cả...
- Tốt- Nhi nói, ít ra ngươi đã phí hoài cả một ngày, kakaka....
Nhưng mà, tiếc thay cho Hà, khi Phong đi đến cổng thì cũng vừa gặp Nhi
về [Hà: tác giả!!!!Tại sao lại cho tên sở khanh ấy gặp em gái tôi????Tôi đã mất công bày kế hoạch!!!Đồ phá đám!!! ]
- ơ...- Cả hai đều ngơ ngác
- Này, tên khốn kiếp kia, ai cho ngươi cho ta leo cây hả?????- Nhi nhìn Kì Phong, ánh mắt phẫn nộ, trên đầu bốc lên một đám khói
- Em? Em leo cây ư??- Kì Phong cũng ngơ ngác không kém
(P/S: Ngay lúc này thì Hà đang rón rén bước vào nhà, một bước lên phòng khoá cửa tự kỉ ^^)
- Phải, tôi chờ anh một tiếng đồng hồ anh có biết không hả?
- Nhưng anh đã hẹn em lúc 9h rồi mà?Anh cũng chờ em mà không thấy..
- Không phải anh bảo bận đổi xuống 3h chiều sao?
- Không, anh đâu có...Ai bảo em vậy?
- Thì...Hà...
Cả hai nhất loạt quay về phía Hà, nhưng chỉ nhìn thấy khoảng không trống vắng, còn người thì đã đi xa rồi ( chị ấy chuồn nhanh dữ)
Kì Phong sau khi hết ngơ ngác mới phì cười
- Anh có thể hẹn lại em bù vào tối nay không?- Anh cười, nụ cười sát gái
- Không- Cô từ chối thẳng toẹt, trong cuộc đời anh cua không biết bao
nhiêu gái, lần nào hẹn hò thì chỉ có "bạn gái" anh gọi điện hẹn, lần này thì một cơ hội hẹn hò anh cầu xin mà đối thủ cũng không cho, thật đau
khổ!!!!
- Thì cứ coi như em nể mặt anh đã chờ em 4 tiếng ngoài trời đi, cộng thêm 3 tiếng ở nhà em nữa, đi chơi với anh đi
Cô cũng hơi do dự...Có nên đi hay không?
-------------------------------------------
Chập tối, ông bà nhà Showa đang ăn cơm thì thấy Hàn Thu về, thất thểu,
không phải gương mặt của người thất tình thì là gì???? mà giờ cũng chưa
thấy Kì Phong về
- Con sao vậy?- Bà Thanh Hoà đi tới chỗ con trai, trìu mến nhìn anh
- Con nghĩ con bị bệnh, nhưng bác sĩ lại bảo không phải
- Con bị bệnh???- bà thanh Hoà hoảng hốt, đưa tay lên sờ trán anh, không sốt, nhưng mà hơi lạ,bình thường, anh đi đánh nhau về, vết thương nặng
thế nào cũng không chịu đi gặp bác sĩ, chỉ đồng ý băng bó ở nhà, giờ
không hiểu vì sao lại tự mình đi gặp bác sĩ mới chết- Con bị bệnh gì?
- Con không biết- mặt anh tối sầm, hối hận vì nói cho mẹ quá nhiều
chuyện, anh thầm cầu nguyện cho mẹ anh đừng hỏi anh câu tiếp theo, đừng
hỏi anh cái "câu ấy"
- bác sĩ bảo con bị bệnh gì?- Quả nhiên, mẹ anh hỏi đúng tim đen rồi,
anh trả lời mẹ sao đây? Nói với mẹ là anh mắc bệnh...Không đời nào!!!!
Con trai đi rồi, bà Thanh Hoà mới dám nói với chồng:
- Em lo cho chúng quá. Vốn quan hệ đã không tốt, giờ cùng yêu mến một
người con gái lại càng tệ cho xem, mà mình xem, có phải Kì Phong đã thay đổi rồi không? Thằng bé vui vẻ cởi mở với chúng ta hơn, thế mà anh bảo, có trời mới thay đổi chúng được- bà nguýt chồng một cái dài cả thế kỉ
- Gì???Anh đâu có biết Kì Phong dễ thay đổi thế đâu? Có lẽ Hàn Thu sẽ
không như Kì Phong đâu, sẽ không thay đổi dễ như Kì Phong đâu- ông chủ
tịch tập đoàn Showa vừa gặm đùi gà vừa nói (nhầm rồi cụ ạ )
- Rồi anh xem
- Mà này, nếu em lo chúng sẽ có quan hệ tệ hơn, vậy anh có phương án B rồi
- Phương án B?- Bà nhíu mày, dự cảm có chuyêẹ không hay
- Phải...- cắn một miếng- Anh đã tìm cho Hàn Thu một vị hôn phu
- Hả?- Cằm của bà suýt tí nữa rơi xuống đất- Anh nói cái gì? Vị hôn
phu?haha...Anh nghĩ con của anh là ai? gấu chắc? hay là hổ được thuần
hoá????Haha...Anh ép nó được, em cho anh cưới bà vợ thứ 3- Bà tiếp tục
lăn ra cười
- Đừng có đùa- Ông đặt miếng thịt gà xuống đĩa- Anh tin vào con mắt
nhìn người của anh mà. Cô gái này là con gái của đối tác, vô cùng sắc
sảo kiêu ngạo, tất nhiên là xin đẹp chẳng kém ai, chắc chắn níu chân
được thằng Hàn Thu nhà mình- ông cười ha hả...
Bà Thanh Hoà thở dài, hơn ai hết, bà hiểu được thằng con mình, tuy giờ
nó chưa nhận ra, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ nhận ra thôi, tại sao chồng
bà không hiểu nhỉ? Thôi thì bà cứ buông xuôi vậy
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT