Dì đi lên gọi người, Địch Lâm Thâm đối phó làm xong rồi mới xuống, trong lòng nghĩ Viên Tâm Nhụy đi nhanh lên đi!

Dì xuống dưới nói Địch Lâm Thâm còn đang làm bài, trễ chút mới xuống. Mẹ Viên cũng không nói được gì, dù sao hai người bất ngờ sang đây, người ta không để ý họ cũng là chuyện bình thường. Vì con gái, quấy rầy Địch Lâm Thâm học, bà sẵn lòng đấy, người nhà họ Địch cũng đâu có muốn.

Viên Tâm Nhụy mặt mày không vui, nhưng có mẹ đè ép, cô cũng không thể trực tiếp lên lầu.

Suy nghĩ một lát, hỏi: “Ngu Đào và Lâm Thâm về chung à?”

Trong lòng Du Mỹ Hề xoay chuyển 180 độ, mới trả lời: “Đúng đó, Lâm Thâm học hành tiến bộ, cũng nhờ có Ngu Đào. Trong nhà muốn cảm ơn cậu ấy, bảo Lâm Thâm đưa cậu ấy về ăn cơm.”

Viên Tâm Nhụy cười, không nói gì nữa.

Du Mỹ Hề xoay một vòng trong lòng, cứ cảm thấy Viên Tâm Nhụy cười hơi quái lạ.

Viên Tâm Nhụy hiển nhiên định ở lại ăn cơm, Du Mỹ Hề lại không thể đuổi người, nên Viên Tâm Nhụy vẫn toại nguyện gặp được Địch Lâm Thâm.

Địch Lâm Thâm nhìn cô ta một cái, không nói chuyện, thậm chí còn không chào hỏi mẹ Viên, thái độ không nhìn thấy. Hắn còn chưa quên cái luận điệu của Viên Tâm Nhụy hồi trước đâu đấy.

Mà mẹ Viên không có ý quan tâm tới Ngu Đào, Ngu Đào tự nhiên cũng sẽ không tiến tới.

Bầu không khí có phần lúng túng, nhưng Du Mỹ Hề tựa như người không liên quan, cười nói: “Trong bếp có điểm tâm, đói bụng thì đi ăn chút đi, chờ ba và anh con về là có thể ăn cơm rồi.”

Việc này trở thành lý do để Địch Lâm Thâm kéo Ngu Đào trốn vào bếp, Địch Vu Tư như cái đuôi nhỏ, vội vàng đi theo.

Viên Tâm Nhụy ngồi một lát, không nhịn được, cũng vào nhà bếp.

Du Mỹ Hề lắc đầu một cái trong lòng. Cái thứ tình yêu này, nếu là lưỡng tình tương duyệt (*), thì trong mắt của nhau, làm gì cũng đúng cả, nếu không phải, thì sẽ luôn có một bên cảm thấy phiền chán.

(*): Hai bên tình nguyện

Vào nhà bếp, Viên Tâm Nhụy nháy mắt lạnh xuống, Địch Lâm Thâm không hề ăn gì cả, mà là đang dựa bên cửa sổ trò chuyện với Ngu Đào. Địch Vu Tư ôm ly nước uống nước, hơn nữa còn sáp ở trước mặt Địch Lâm Thâm, Địch Lâm Thâm lại không có bất kỳ sự thiếu kiên nhẫn nào.

Viên Tâm Nhụy có phần ngờ vực trong bụng —— Địch Lâm Thâm không phải rất phiền Địch Vu Tư à? Giờ là chuyện gì? Nào có vẻ nửa phần chán ghét chứ?

Thấy cô ta vào, Địch Lâm Thâm chỉ liếc một cái, chẳng hề có ý nói chuyện với cô.

Viên Tâm Nhụy thu lại nghi ngờ, nhìn Địch Lâm Thâm và Ngu Đào đứng gần như vậy, đôi mắt híp lại một cái.

Cô có thể khẳng định suy đoán của mình, chỉ là bây giờ còn chưa phải thời cơ tốt để công khai, với Địch Lâm Thâm, cô là tình thế bắt buộc.

Bước tới, Viên Tâm Nhụy giả vờ vô sự cười hỏi: “Mai mấy giờ hai người về trường?”

Địch Lâm Thâm nhìn cô ta một cái, hỏi: “Làm gì?” Chuyện này hình như không liên quan tới cô đi?

“Đúng lúc mai tớ muốn đến trường một chuyến, xem khi nào hai người đi, tiện đường để xe nhà đưa hai người đi luôn.” Viên Tâm Nhụy mỉm cười nói.

Từ sau khi qua lại nhiều với Giả San San và Trì Linh, Ngu Đào cũng hiểu nữ sinh được chút đỉnh, Giả San San và Trì Linh một người hoạt bát một người điềm đạm, lòng dạ đều rất tốt, người cũng hiền hoà. Nhưng lại nhìn Viên Tâm Nhụy, tự cao tự đại, tự cho là đúng, làm người ta phản cảm còn không tự biết, ngay cả cậu cũng nhìn ra được, chắc không ai là không biết đi?

“Không cần.” Địch Lâm Thâm từ chối.

“Dù sao cũng tiện đường, nói đi, khi nào thì đi.” Viên Tâm Nhụy dáng vẻ không bỏ qua cho.

“Anh tôi sẽ đưa chúng tôi đi.” Địch Lâm Thâm lấy anh mình ra cho đủ số.

“Nếu cậu không nói, sáng mai tớ sẽ đến chờ cậu đó.” Viên Tâm Nhụy nói giọng nũng nịu chẳng hề làm người ta cảm thấy dễ chịu, trái lại có hơi bực mình.

Địch Lâm Thâm thở dài một hơi, hắn tin Viên Tâm Nhụy tuyệt đối sẽ làm ra được.

“Mai mọi người ba giờ đi, không cần cô đón.” Địch Lâm Thâm lạnh lùng nói.

Lúc này Viên Tâm Nhụy thế mà không dây dưa nữa, chỉ nói: “À, thế thì trễ quá rồi, tớ không tới vậy.”

Địch Lâm Thâm mặc kệ cô ta, không nói gì cả.

Địch Vu Tư nhìn Viên Tâm Nhụy, làm mặt nghiêm túc nói: “Chị, chị như vậy là không tốt. Con gái thì nên dè dặt một chút xíu.”

Ngu Đào “Phụt” cười ra tiếng.

Vẻ mặt Viên Tâm Nhụy bỗng chốc khó coi, trước giờ cô ta hay sĩ diện, sao có thể bị thằng con của bà vợ kế nói vậy được chứ?!

“Ranh con, liên quan gì tới mày? Đầu óc dốt nát, chả biết nói chuyện, mẹ mày dạy mày thế nào hả?!” Viên Tâm Nhụy cả giận nói.

Địch Lâm Thâm nổi giận, Địch Vu Tư là nói chuyện bênh hắn, Viên Tâm Nhụy ở nhà hắn cư nhiên dám chửi người nhà hắn?

“Trẻ con nhà tôi dạy thế nào, liên quan cái lông gì tới cô. Cô không đi nhìn cái giáo dưỡng của cô đi, ai mẹ nó cho cô mặt mũi lớn vậy hả?”

Lời nói vừa nãy của Viên Tâm Nhụy, bị Du Mỹ Hề và mẹ Viên vào xem họ đang làm gì nghe rõ rành mạch.

Mẹ Viên bỗng xấu hổ không dứt, con gái càn quấy ở nhà thì thôi, sao ở nhà người ta, mà có thể nói con nhà người ta như vậy chứ?

Cô không đoái hoài Địch Lâm Thâm chửi Viên Tâm Nhụy gì nữa, mặt mày khó coi nói: “Nhụy Nhụy, con đang nói gì đấy?”

Lúc này Viên Tâm Nhụy mới chú ý Du Mỹ Hề vào đây. Nhưng cô ta vốn đã xem thường Du Mỹ Hề, nên cũng chẳng coi chuyện này ra gì.

Con trai mình bị nói thế, trong lòng Du Mỹ Hề rất tức giận, nhưng không tiện trở mặt, dù sao chuyện giữa trẻ con, không nói có lý hay không có lý, một khi người lớn tham dự, cũng sẽ bị nói là không đúng.

Vì thế cô chỉ có thể giả vờ không nghe thấy, nhưng trên mặt cũng mất đi ý cười, “Ở trong bếp hết làm gì, khói hun lửa cháy. Tâm Nhụy, con là khách, vẫn nên đến phòng khách ngồi đi. Vu Tư, con bỏ đồ ăn vặt giấu cho anh Ngu Đào ở đâu? Lấy ra cho anh Ngu Đào của con thử đi. Lâm Thâm, con cũng đi xem cùng đi, hôm đó dẫn nó đi siêu thị, cứ nhất định muốn mua về cho Ngu Đào.”

Viên Tâm Nhụy nghĩ Địch Lâm Thâm sẽ không thèm để ý tới Du Mỹ Hề, còn trông có chút hả hê chờ Du Mỹ Hề bị mất mặt.

Kết quả vì chán ghét Viên Tâm Nhụy, Địch Lâm Thâm trái lại cho Du Mỹ Hề mặt mũi, dẫn Ngu Đào và Địch Vu Tư lên lầu.

Địch Vu Tư thật sự có để lại đồ ăn ngon cho Ngu Đào, nhưng quên, đúng lúc Du Mỹ Hề nhớ tới, coi như có sẵn lý do.

Mẹ Viên hận không thể dẫn Viên Tâm Nhụy đi ngay lập tức, nhưng giờ mà đi, mối quan hệ của hai nhà chỉ sợ cũng sẽ kết thúc. Thế nên chỉ có thể mặt dày ở lại.

Về phòng khách, mẹ Viên hòa giải nói: “Nhụy Nhụy còn nhỏ, không hiểu chuyện. Bình thường tôi nuông chiều, nói năng không biết đúng mực, nhưng cũng không có ý xấu, chị đừng để ý nhé.”

Du Mỹ Hề cười nói: “Đồng ngôn vô kỵ (*), sao có thể để ý chứ.”

(*): Lời trẻ con không cố kỵ.

Lời này của Du Mỹ Hề cũng là biến tướng châm chọc chữ ‘nhỏ’ trong miệng mẹ Viên. Một học sinh lớp 12, có lẽ cách xử sự làm người ta tức giận, thì cũng không có gì, nhưng nói chuyện thì vẫn biết cái nào không nên nói, thực sự không thể kết luận vô chuyện còn nhỏ tuổi này đi? Không nói được lời hay, liền muốn nói lời ác à?

Mẹ Viên biết mình đuối lý, nghĩ về mua chút gì đó tặng cho Du Mỹ Hề, để cô bớt nóng lại.

Sau khi Địch Sĩ Nghĩa về, nhà họ Địch liền chuẩn bị ăn cơm.

Du Mỹ Hề giả vờ lên lầu gọi người.

Ba người đều đang ở trong phòng Địch Vu Tư, sau khi Du Mỹ Hề vào cửa, thì cười nói: “Tụi con muốn xuống ăn hay là đem lên cho tụi con?”

Địch Vu Tư là người tỏ thái độ đầu tiên, “Mẹ, con ăn ở phòng! Con không muốn ăn cơm với chị Viên đâu!”

Du Mỹ Hề gật đầu, nhìn về phía Địch Lâm Thâm và Ngu Đào.

Vừa nãy Địch Lâm Thâm đứng về phía Du Mỹ Hề, thấy cũng không xấu, vì vậy để ý Du Mỹ Hề một lần, nói: “Tôi và Ngu Đào ăn ở trong phòng Vu Tư.”

Với sự đáp lại của Địch Lâm Thâm, Du Mỹ Hề rất ngạc nhiên mừng rỡ, lập tức nói: “Được, dì bảo họ bưng lên cho tụi con.”

Nói xong, liền xuống lầu.

Nếu là bình thường, mặc kệ mối quan hệ của người trong nhà như thế nào, cũng phải ăn cơm chung với nhau.

Sau khi Du Mỹ Hề xuống lầu, cười híp mắt nói: “Ngu Đào đang phụ đạo bài tập cho Vu Tư, em thấy Vu Tư học rất nghiêm túc, lát nữa để dì bưng cơm lên cho tụi nó ăn vậy.”

Sau đó, không biến sắc cho Địch Sĩ Nghĩa một ánh mắt.

Vợ chồng nhiều năm, Địch Sĩ Nghĩa tất nhiên biết rõ ánh mắt này là có ý khác, nên vô cùng tự nhiên nói: “Thế cũng được, để tụi nó ăn ở trên đó vậy.”

Ngay sau đấy liền đi tiếp đãi mẹ Viên và Viên Tâm Nhụy, “Tới tới tới, mình ăn của mình, không cần để ý tụi nó. Lâm Chiêu còn chưa về à? Gọi điện hỏi chút xem.”

Vừa dứt lời, Địch Lâm Chiêu đã trở về. Vừa lúc tiểu bối có một người ở đây, cũng không coi như thất lễ.

Mẹ Viên ăn cơm xong, liền vội vàng dẫn Viên Tâm Nhụy đi.

Địch Sĩ Nghĩa về phòng, mới hỏi Du Mỹ Hề đã xảy ra chuyện gì. Nghe xong cũng rất không vui.

Ông không nghĩ Địch Vu Tư dốt nát, có đứa trẻ hiểu biết sớm, có đứa sẽ muộn một chút. Địch Vu Tư tuy không phải loại thông minh cực đỉnh, nhưng thành tích không quá kém, nên ông vẫn rất hài lòng. Viên Tâm Nhụy ở nhà ông nói con trai ông dốt nát, đổi thành bất kỳ cha mẹ nào thì cũng không thể nhịn được.

“Sau này ít qua lại với nhà họ Viên đi.” Địch Sĩ Nghĩa nói. Ở tuổi này của Địch Vu Tư thì việc bồi dưỡng sự tự tin là rất quan trọng, Viên Tâm Nhụy nếu không hiểu chuyện như vậy, vẫn đừng nên quấy rầy con trai ông thì tốt hơn. Lại nói, Địch Lâm Thâm không thích Viên Tâm Nhụy, bớt qua lại thì Địch Lâm Thâm cũng có thể vui vẻ hơn chút.

“Biết rồi.” Du Mỹ Hề đáp.

Chiều chủ nhật, Ngu Đào và Địch Lâm Thâm cùng nhau về trường, Hướng Tân Kiệt cũng đi chung với họ, ba người hẹn nhau gặp ở tàu điện ngầm, tiện thể đi phố ăn vặt mua ít đồ rồi về.

Trong túi bọc đơn sơ, thức ăn tỏa mùi hương mê người, Địch Lâm Thâm và Hướng Tân Kiệt mỗi người ôm mấy cái túi, Ngu Đào thì hai tay trống trơn, chỉ đeo cặp sách là được.

Lúc sắp gần đến cổng trường, thì có sáu, bảy nam sinh cà lơ phất phơ đi ra, trông khoảng hai mươi, dáng vẻ như xã hội đen, chặn họ ở đó.

Địch Lâm Thâm nhướn đuôi mày lên một cái, “Thế nào? Mấy người muốn gì?”

Ngu Đào bước một bước đến cạnh Địch Lâm Thâm, giữa mày nhíu lại, mấy tên này vừa nhìn đã biết là tới gây phiền phức, muốn thoát thân sợ rằng có hơi khó khăn.

Nam sinh tóc xám tro cầm đầu cười khẩy một cái, nhìn về phía Ngu Đào, “Mày là Ngu Đào đúng không? Chậc chậc, lớn lên còn rất đẹp đấy.”

Ngu Đào không hề quen biết họ, cũng không biết vì sao họ lại biết mình.

“Tụi bây có ý gì?” Địch Lâm Thâm nắm tay, chuẩn bị lên bất cứ lúc nào.

“Có người bảo tụi tao đi dạy dỗ Ngu Đào một chút. Ban đầu chỉ có một người, tụi tao còn không quá muốn nhận. Nhưng có hai người cùng tới tìm tụi tao, cho tiền hai phần, ai mà có thể băn khoăn với tiền bạc chứ, đúng không?” Xám tro cười nói.

Dáng vẻ này của gã ta, thật ra có hơi buồn cười, chưa đủ lông đủ cánh, đã học người ta đi làm xã hội đen, quả thực buồn cười.

“Chúng ta người mắt sáng không nói chuyện mờ ám, ai tìm chúng bây?” Địch Lâm Thâm hỏi.

“Tụi tao dầu gì cũng có phẩm hạnh nghề nghiệp, sao có thể tùy tiện nói cho mày biết chứ?” Xám tro nói.

“Vậy con mẹ mày ở đây nói cái lol gì với tao nữa hả!” Nói xong, Địch Lâm Thâm đã cho một đấm lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play