Trước mặt bằng chứng, Trác Hứa Châu cuối cùng cũng thừa nhận hành vi xé sách của mình. Nói là có chút ân oán cá nhân với Ngu Đào, trong lúc tức giận, mới làm việc xúc động. Không ngờ, liên lụy phải Hướng Tân Kiệt. Lúc đó cậu ta cũng không chú ý sách của ai, đã trực tiếp xé.

Chủ nhiệm Thường hỏi cậu ta rốt cuộc có ân oán gì, Trác Hứa Châu không trả lời nữa.

Chủ nhiệm Thường rất giận, nghĩ thầm giữa trẻ con thì có thể có ân oán gì lớn chứ, còn như vậy?

Chẳng qua nghĩ cho thành tích của Trác Hứa Châu, không thể xử phạt cậu ta được. Dù sao nếu không có chuyện này, Trác Hứa Châu vẫn có một phần sức để tranh giành vị trí được cử đi học. Hơn nữa Trác Hứa Châu nói bản thân mình chỉ là một chốc kích động, tuy hành vi rất khiến người ta khinh thường, nhưng cũng không tạo thành thương tổn thể xác, chỉ là tổn thất vật chất và tổn thất tinh thần thôi.

Vì thế qua các lãnh đạo cùng thảo luận, quyết định tạm thời không xử phạt Trác Hứa Châu, nếu có lần sau, thì sẽ cùng phạt nặng. Ngoài ra, Trác Hứa Châu phải bồi thường sách vở bài thi cho Hướng Tân Kiệt, cũng chịu trách nhiệm chép lại toàn bộ kiến thức vào trong sách.

Cách xử phạt nhẹ này với bọn Ngu Đào mà nói, hoàn toàn nằm trong dự đoán, dù sao người ta là lão nhị vạn năm, trường học thế nào cũng phải nhìn trên phần thành tích, mở ra một bên lưới.

Sau khi biết được kết quả, Hướng Tân Kiệt quả quyết từ chối để Trác Hứa Châu chép kiến thức bồi thường cho cậu ta, cậu ta không tin Trác Hứa Châu, đừng có mà xấu xa chép sai cho cậu ta. Hơn nữa Địch Lâm Thâm nói là có thể chép phụ cậu ta, cậu ta mới không cần dùng tâm cơ điểu đó đâu!

Buổi tối tự học được một nửa trong phòng tự học, Địch Lâm Thâm mượn cớ ra ngoài mua đồ uống, cùng Hướng Tân Kiệt đập cho Trác Hứa Châu một trận. Làm giáo bá, tất nhiên hắn biết đánh người ở đâu để không bị camera quay được.

Nhìn Trác Hứa Châu nằm trên đất thở dốc, Địch Lâm Thâm từ trên cao nhìn xuống hừ lạnh một tiếng, “Chính mày đi làm mấy chuyện không minh bạch, làm phiền Ngu Đào. Mẹ nó mày nghĩ học giỏi là ghê gớm lắm hả? Nếu mày mà làm mấy chuyện chó má làm phiền Ngu Đào nữa, lần sau liền cho mày bài học của ông nội đó.”

Hướng Tân Kiệt phủi tay chẳng hề có bụi, xì một tiếng, “Lão nhị, sau này mày tốt nhất đi vòng qua lớp A6 cho tao, không thì gặp một lần đánh một lần!”

Địch Lâm Thâm không để ý Trác Hứa Châu nữa, Ngu Đào còn đang ở phòng tự học chờ hắn đấy.

Sau khi hai người rời đi, Trác Hứa Châu chậm rãi bò dậy, nhìn chằm chằm hướng họ rời đi, trong mắt đều là thâm độc.

Địch Lâm Thâm cầm hai hộp sữa về phòng tự học như chẳng có gì xảy ra.

Ngu Đào nhận sữa, không nói gì. Cậu biết Địch Lâm Thâm đi đánh nhau, chỉ nhìn đốt ngón tay ửng đỏ của Địch Lâm Thâm là biết. Đánh nhau tất nhiên không tốt, nhưng thấy Địch Lâm Thâm không bị gì, cậu cũng yên lòng.

Chuyện bị đánh, Trác Hứa Châu không hề nói ra. Cậu ta vẫn quan tâm vị trí được cử đi học, dù cho có lẽ không dùng được, nhưng có vị trí này, cậu ta có thể thoải mái được hơn chút. Quan trọng hơn, đây là vấn đề mặt mũi, có vị trí, thì có nghĩa cậu ta mạnh hơn những người khác, vả lại còn là mạnh hơn nhiều, bởi thế cậu ta không thể mất đi vị trí này.

Nếu nói chuyện bị đánh ra ngoài, vậy Địch Lâm Thâm và Hướng Tân Kiệt chắc chắn sẽ bị xử phạt, nhưng Địch Lâm Thâm và Hướng Tân Kiệt làm thế cũng có nguyên nhân. Nếu vì chuyện này mà phạt họ, thế thì chuyện của cậu ta chắc chắn sẽ bị nâng lên lần nữa, trường muốn để cho công bằng, thì không thể không truy cứu cậu ta. Chuyện lỗ vốn như thế, cậu ta sẽ không làm.

Hơn nữa nói đi nói lại, quân tử báo thù, mười năm chưa muộn. Chờ xem đi!

Địch Lâm Chiêu gọi điện tới, nói trong nhà có chuẩn bị món Ngu Đào thích, bảo họ cuối tuần về nhà ăn cơm.

Vì thế thứ sáu tan học, hai người vác cặp đầy sách về nhà họ Địch.

“Anh Ngu Đào, anh tới rồi?!” Nghe thấy tiếng động, Địch Vu Tư chạy ra.

“Ừm.” Ngu Đào cười đáp, rồi chào hỏi người nhà họ Địch.

“Mau vào đi, rửa tay trước là có thể ăn cơm.” Du Mỹ Hề cười nói.

Địch Lâm Thâm vẫn không để ý đến cô.

Ngu Đào đáp một tiếng, không khiến Du Mỹ Hề quá lúng túng.

Trên bàn cơm, Địch Lâm Thâm không ngừng gắp đồ ăn cho Ngu Đào. Ngu Đào cũng sẽ chia một ít tôm và sườn lợn, cho Địch Vu Tư đặc biệt ngồi cạnh cậu.

“Lần này con thi không tệ, có muốn gì không đây?” Địch Sĩ Nghĩa cười hỏi. Trước giờ ông chưa từng là một người cha keo kiệt, nhưng vì trước đây Địch Lâm Thâm biểu hiện quá kém, thế nên trên phương diện tiền tiêu vặt, ông cũng khống chế rất chặt.

Địch Lâm Thâm không để ý nói: “Không phải đã cho con tiền tiêu vặt rồi à?”

“Đó là cho con mua đồ cho Ngu Đào.” Địch Sĩ Nghĩa dịch món cà tím xào mà Địch Lâm Thâm thích qua chỗ Địch Lâm Thâm.

Ngu Đào hơi xấu hổ, “Cảm ơn chú.”

“Nghìn vạn lần đừng khách sáo, với cái thành tích này của Lâm Thâm, tìm giáo viên dạy nó học bù cũng không chỉ có số tiền này.” Địch Sĩ Nghĩa cười nói, rồi nói với Địch Lâm Thâm: “Cứ từ từ suy nghĩ, nghĩ xong nói cho ba.”

“Ừm.” Địch Lâm Thâm tùy tiện đáp một tiếng, tiếp tục ăn cơm.

“Anh Ngu Đào, tối có thể giảng bài cho em không?” Địch Vu Tư ngước mặt lên, vẻ mặt mong đợi nhìn Ngu Đào. Bé cảm thấy Ngu Đào giảng còn dễ hiểu hơn giáo viên nữa.

Địch Lâm Thâm lạnh mặt —— mày là gì? Dựa vào gì mà chiếm dụng thời gian của tao và Đào Đào của tao?! Qua một bên đứng đi!

Nhưng chưa chờ Địch Lâm Thâm mở miệng, Ngu Đào đã mỉm cười nói: “Buổi tối hiệu suất học không cao. Vậy đi, sáng mai anh giảng cho em, nhé?”

Địch Vu Tư vui vẻ gật đầu, “Dạ được!”

Địch Lâm Thâm giật giật miệng, rốt cuộc vẫn không nói gì.

Cơm nước xong, hai người bưng trái cây về phòng.

Địch Lâm Thâm kéo Ngu Đào ngồi trên ghế sa lon, nhéo nhéo mặt cậu, “Quan tâm nó làm gì chứ?”

Ngu Đào cười một tiếng, nắm chặt tay Địch Lâm Thâm, “Nhóc ấy cùng tuổi với Mai Nhĩ, nhìn thấy nó, luôn sẽ nhớ tới Mai Nhĩ. Có thể cậu cảm thấy tớ không hiểu được cảm xúc của cậu, nhưng với cái nhìn của tớ, Địch Vu Tư không làm gì sai cả, hơn nữa cũng rất muốn thân thiết với cậu. Đổi góc độ mà nói, nếu hồi cậu còn nhỏ, anh trai cũng không để ý cậu như cậu không để ý Địch Vu Tư, cậu cũng sẽ buồn mà đúng không?”

Địch Lâm Thâm sửng sốt chút, quả thật, nếu không có anh, tuổi thơ của hắn sẽ không vui vẻ đến thế, cũng sẽ không nhanh chóng chấp nhận hoãn lại cảm xúc, sau khi mẹ ngoại tình bỏ đi.

Nghĩ kỹ lại, mẹ mình đối với anh trai thì cũng là mẹ kế, tình cảnh của hắn thật sự giống với anh hồi trước. Nhưng anh đối xử tử tế với hắn, hắn lại không muốn đối xử tử tế với Địch Vu Tư.

Sở dĩ như vậy, ngoại trừ không thân được với Du Mỹ Hề, cũng vì trước đây bị thảo luận. Dù sao Địch Vu Tư là con ruột của cha, mà lúc đó hắn lại không xác định, nên mới càng không muốn gần gũi.

Mình như này, không biết anh trai sẽ nghĩ thế nào nhỉ. Chắc chắn anh có thể hiểu được hắn, nhưng với cách làm của hắn, có lẽ có thể hiểu được đấy nhưng lại không hề ủng hộ. Chẳng qua nói đi nói lại, anh trai đối xử với Địch Vu Tư hoàn toàn khác với khi đối xử với hắn hồi nhỏ, không biết vì sao. Anh trai nhìn thế nào cũng chín chắn hơn hắn, xa lánh Địch Vu Tư, hẳn có nguyên nhân đặc biệt.

“Được rồi, cậu vui là được.” Địch Lâm Thâm không xác định mình có thể thân thiết với Địch Vu Tư thêm một ít không, nhưng nếu Ngu Đào đã bằng lòng gần gũi, hắn cũng sẽ không phản đối.

Ngu Đào cắm một trái dâu cho Địch Lâm Thâm.

Địch Lâm Thâm rất hưởng thụ, ngậm một bên quả dâu bảo Ngu Đào cắn, bị Ngu Đào lấy tay che, Địch Lâm Thâm liền trực tiếp ăn vào trong miệng.

Ở nhà không tiện bằng ở phòng ngủ, nên hai người vẫn khá chú ý. Địch Lâm Thâm tạm thời không định come out, vì hiện tại hắn còn chưa có vốn liếng để xích mích với gia đình, đừng đến lúc đó rồi liên lụy Ngu Đào.

Tối chút, Địch Lâm Thâm xuống lầu hâm sữa, liền thấy Địch Vu Tư đang nằm nhoài trên bàn cơm làm bài tập.

Địch Vu Tư có một tật xấu, nếu không ai ở phòng sách với bé, bé liền muốn ra ngoài học và làm bài.

Thấy hắn xuống lầu, Địch Vu Tư nhỏ giọng gọi “Anh hai”.

Địch Lâm Thâm nhớ lời Ngu Đào nói, hít một hơi thật sâu, hỏi: “Uống sữa không?”

Địch Vu Tư ngạc nhiên, anh hai của nó cư nhiên để ý đến nó!

“Uống!”

Địch Lâm Thâm không nói gì, vào bếp hâm nóng sữa.

Địch Vu Tư không làm bài tiếp nữa, mà là xoay người nhìn Địch Lâm Thâm, ánh mắt luôn không rời khỏi.

Lò vi sóng “Ting” một tiếng, sữa đã nóng. Địch Lâm Thâm rót sữa ra ba ly, đặt một ly trong đó lên bàn cơm, nói: “Giờ không còn sớm, nghỉ sớm chút đi.”

“Dạ, em đi ngủ ngay đây.” Địch Vu Tư ngoan ngoãn nói.

Địch Lâm Thâm không nói gì thêm, bưng hai ly khác lên lầu.

Địch Vu Tư ôm ly cười khúc khích, như bây giờ, thiệt tốt quá.

Chiều hôm sau, mẹ Viên dắt theo Viên Tâm Nhụy tới làm khách.

Địch Lâm Chiêu có công việc, không ở nhà. Địch Vu Tư theo lễ phép, lên tiếng chào hỏi mẹ Viên xong rồi lên lầu.

Du Mỹ Hề là người thông minh, không nói chuyện Địch Lâm Thâm có ở nhà, càng không sai người lên lầu gọi, chỉ cười nói: “Sao tới mà không gọi điện sớm chứ, để tôi bảo nhà bếp chuẩn bị món hai người thích.”

Mẹ Viên ngồi xuống cười nói: “Ai, chỉ là lâu quá không sang, tới thăm chị chút thôi. Đúng lúc Nhụy Nhụy ở nhà nhiều khó chịu, nên dẫn nó ra ngoài hóng mát tí.”

Du Mỹ Hề bảo dì dâng trà và điểm tâm lên, “Giờ Tâm Nhụy cũng bận lắm nhỉ? Lớp 12, kiên trì thêm một năm là xong rồi.”

Viên Tâm Nhụy cười, không tiếp lời.

Mẹ Viên cười nói: “Ai nói chẳng phải chứ. Sao? Chỉ có mình chị ở nhà thôi à?”

Du Mỹ Hề nói: “Bận hết rồi, chỉ có mình tôi rảnh rỗi, tiếp đãi không chu đáo.”

Cô nói lời này rất khéo, không hề nói ở nhà không có người khác, hơn nữa Địch Lâm Thâm thật sự đang bận, vì thế lời này cũng không chọn ra được lỗi sai nào.

Mẹ Viên không để ý, tán gẫu với Du Mỹ Hề về chuyện làm đẹp.

Bên kia, Địch Vu Tư lên lầu trước tiên liền tới phòng Địch Lâm Thâm, nói với họ Viên Tâm Nhụy đến.

Ngu Đào cũng không để ý, gọi Địch Vu Tư vào, lấy cái ghế cho bé, ba người học chung.

Hôm qua chủ động nói chuyện với Địch Vu Tư, Địch Lâm Thâm phát hiện Địch Vu Tư rất hiểu chuyện, cũng không quấn người, nên không đuổi bé đi.

Ngồi một lúc, không thấy Địch Lâm Thâm đâu, Viên Tâm Nhụy trực tiếp chen vào hỏi: “Lâm Thâm đâu? Chắc ở nhà nhỉ? Con biết cậu ấy đã về rồi.”

Trong lòng Du Mỹ Hề lung lay, bên ngoài vẫn giữ nụ cười, nói: “Ở nhà. Nhưng đang học ở trên lầu, học xong sẽ xuống.”

Cô biết Địch Lâm Thâm rất không thích Viên Tâm Nhụy, nên theo lý mà nói, hẳn sẽ không biết Địch Lâm Thâm đang ở nhà.

Nghĩ tới đây, Du Mỹ Hề giả bộ lơ đãng hỏi: “Gần đây gặp Lâm Thâm nhiều lắm à? Nó nói với con cuối tuần này về?”

Viên Tâm Nhụy hiển nhiên không hiểu ý của Du Mỹ Hề, chỉ nói: “Con nghe bạn học của cậu ấy nói.”

Bạn học? Du Mỹ Hề đánh một dấu chấm hỏi trong lòng, nhưng cũng không hỏi lại.

Viên Tâm Nhụy đứng lên, “Con lên lầu tìm cậu ấy vậy.”

“Ai, sao có thể để khách đi tìm người chứ?” Du Mỹ Hề kéo cô ta một cái, nói với dì bên cạnh: “Lên hỏi xem Lâm Thâm học xong chưa? Học xong thì xuống với Tâm Nhụy đi.”

Một cô con gái, cũng chẳng thân với Địch Lâm Thâm bao nhiêu, sao có thể trực tiếp xông vào phòng người ta?

Nhưng lời nói của Du Mỹ Hề cũng để lại đường lui cho Địch Lâm Thâm, không học xong thì đương nhiên có thể không xuống lâu, thời kỳ này, tự nhiên lấy việc học là chính. Nếu Địch Lâm Thâm coi trọng Viên Tâm Nhụy, thì xuống cũng đã xuống rồi, nếu không coi trọng, không xuống đối phương cũng chả nói được gì.

Mẹ Viên kéo Viên Tâm Nhụy một cái, cũng nghĩ con gái con lứa, sao có thể chủ động thế chứ. Nhưng dù sao vẫn cưng chiều, chỉ làm dáng chút thôi. Song song trong lòng cũng hơi bất mãn với Du Mỹ Hề —— đâu phải con ruột cô đâu, cô che chở như thế người ta cũng chẳng nhận tình của cô, cần gì chứ? Còn không bằng tác thành cho Tâm Nhụy thì tốt hơn, ít nhất sau này còn có thể có một cô con dâu một lòng với cô không phải à?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play