Địch Lâm Thâm vừa ra tay, những người khác cũng nhào tới.

Hướng Tân Kiệt quăng đồ trên tay một cái, gia nhập cuộc chiến.

Trong lòng Ngu Đào rất hoảng loạn, rất sợ Địch Lâm Thâm chịu thiệt, nhìn thấy người ta đấm vào người Địch Lâm Thâm, cũng đau lòng đỏ mắt. Mà Địch Lâm Thâm lại bảo vệ cậu ở phía sau, không cho ai đến gần cậu.

Ngu Đào bỗng dưng cảm thấy mọi thứ dường như đều đang chậm lại, đầu cậu không hiểu sao lại đau một trận.

Lúc này, Địch Lâm Thâm đã giải quyết được một người. Cây gậy gỗ to bằng cổ tay ‘cốp’ một tiếng rơi trên mặt đất, lăn nửa vòng, rơi cạnh Ngu Đào.

Ngu Đào ôm đầu, cau mi tâm, trong đầu một mảnh hỗn loạn. Nhưng trong hỗn loạn lại có một ý nghĩ rõ ràng, bảo cậu hãy cầm gậy phản kích.

Vì thế, Ngu Đào hiếm khi có một tia rõ ràng, cầm gậy trên mặt đất lên, lén cho thằng xám tro đang đánh nhau với Địch Lâm Thâm một gậy, trực tiếp đánh người ta ngất xỉu.

Lúc bấy giờ, tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người.

Vừa nãy Ngu Đào vẫn đứng ở đó, Địch Lâm Thâm cho rằng Ngu Đào đã quên đánh nhau như thế nào rồi, nên cũng không để ý, chỉ một lòng muốn bảo vệ Ngu Đào.

Nhưng một gậy này, không chỉ đánh thằng xám tro ngất xỉu, càng như đang đánh thức một dây thần kinh trong đầu Địch Lâm Thâm, hắn chợt nhìn về phía Ngu Đào.

Lúc này Ngu Đào mặt không biểu cảm, người khác đều sửng sốt, cậu lại chẳng hề sững sờ, vung mạnh cây gậy về phía mấy thằng đó.

Hướng Tân Kiệt run một cái, Ngu Đào bắt đầu đánh nhau, sao cứ như quay về lúc ban đầu thế chứ.

Có câu, ngang sợ liều mạng.

Do Ngu Đào bùng nổ khí thế, mấy tên đó liền sợ hãi. Lại thấy thằng xám tro đã xỉu, họ liền muốn chạy.

Ngu Đào đâu chịu cho họ cơ hội, cầm cây gậy đánh một người tới một người.

Bây giờ Địch Lâm Thâm không lo được nhiều đến thế, chỉ nghĩ đừng để Ngu Đào bị thương, nên cũng xông lên theo.

Chờ khi mấy thằng tới gây sự đều nằm trên đất, Ngu Đào cũng bị chảy máu đôi chút. Địch Lâm Thâm và Hướng Tân Kiệt bị thương nặng hơn cậu một chút, nhưng so sánh với mấy thằng nằm trên đất, cũng chẳng đáng là bao.

Chủ nhiệm Thường quay về trường, đúng lúc bắt gặp cảnh này ở cổng trường, tức thì dừng xe đi tới, “Chuyện gì vậy?!”

Mấy đứa trên mặt đất vừa nhìn đã biết không phải mấy đứa trẻ đứng đắn, nên chủ nhiệm Thường quan tâm học sinh trường mình hơn. Ngu Đào là học sinh mũi nhọn, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện. Địch Lâm Thâm và Hướng Tân Kiệt đều đang trong thời kỳ tiến bộ, cũng không thể bị thương chậm trễ chương trình học.

Địch Lâm Thâm thở hổn hển mấy cái, nhìn về phía Ngu Đào, thay vì giải thích với chủ nhiệm Thường, hắn lo cho Ngu Đào hơn.

Chỉ thấy cây gậy trên tay Ngu Đào bỗng nhiên rơi xuống, sau đó, cả người mềm oặt ngã xuống.

Địch Lâm Thâm vội đón lấy người, mới phát hiện Ngu Đào đã ngất xỉu.

Chủ nhiệm Thường vừa nhìn thấy tình huống này, ngay lập tức nói với Địch Lâm Thâm: “Đưa Ngu Đào lên xe cô, mình đi bệnh viện.”

Nói xong, còn gọi điện cho phòng bảo vệ trường, bảo họ lập tức báo cảnh sát, rồi tới xử lý chuyện này. Hướng Tân Kiệt bị giữa lại, chờ cảnh sát tới để dễ nói rõ tình huống.

Hướng Tân Kiệt nghe lời chủ nhiệm Thường bảo cậu ta ở lại chờ, đã bắt đầu chuẩn bị khóc lóc rơi lệ nói với chú cảnh sát cảnh ngộ của họ như thế nào, thực sự là quá thê thảm, quá đáng thương, quá vô tội, chú cảnh sát phải làm chủ cho những học sinh tay không tấc sắt như họ đấy!

Càng nghĩ càng vào diễn, Hướng Tân Kiệt đỏ mắt lên.

Chủ nhiệm Thường trước khi lên xe trông thấy Hướng Tân Kiệt như vậy, càng xác định bọn Ngu Đào bị người ta bắt nạt. Ở cổng trường Bác Minh bắt nạt học sinh Bác Minh, trường học chắc chắn phải lấy lại công đạo thay cho học sinh, truy cứu trách nhiệm, yêu cầu bồi thường.

Lần này Ngu Đào vẫn đến cái bệnh viện hồi bị bóng rổ đập trúng, kiểm tra cho Ngu Đào cũng là bác sĩ phán cậu mất trí nhớ lúc trước. Vì biết rõ tình huống, nên kiểm tra đánh giá càng chắc chắn hơn.

Nhưng kiểm tra xong một lần, ngoại trừ bị thương ngoài da, thì không có chỗ nào không ổn. Để tiện cho kiểm tra, bác sĩ cho Ngu Đào nằm viện.

Sau khi cha mẹ Ngu Đào tới, chủ nhiệm Thường liền về trường trước. Cô còn phải giám sát vấn đề tiếp sau, tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra nữa.

Ngu Đào ngủ mê man suốt, Mai Mãn Chi và Ngu Sổ đều mặt mày đau lòng. Vì sợ Mai Nhĩ nhìn thấy Ngu Đào bị như vậy sẽ khóc, nên không dám nói cho con bé biết, càng không dám dẫn con bé tới.

Ngu Sổ vỗ vỗ vai Địch Lâm Thâm, “Mai con còn phải đi học, về nghỉ sớm chút đi. Đêm nay chú ở đây là được.”

Địch Lâm Thâm sao có thể không ở bên Ngu Đào chứ, trả lời: “Chú, dì, mai hai người đều phải đi làm, hơn nữa cũng không tiện xin nghỉ, tối nay vẫn nên để con ở lại đây đi. Dù sao bây giờ tụi con đang trong giai đoạn ôn tập, con ở đây ôn tập cũng thế thôi, không để lỡ đâu.”

“Như vậy sao được.” Ngu Sổ biết áp lực lớp 12 lớn bao nhiêu, nên không muốn Địch Lâm Thâm làm lỡ việc học.

Địch Lâm Thâm cười, “Không sao đâu chú, bình thường Ngu Đào giúp con nhiều như vậy, con chăm sóc cậu ấy cũng phải.”

Huống chi đây là bạn trai chính quy của hắn đó!

Ngu Sổ và Mai Mãn Chi thật sự không tiện xin nghỉ, nhưng để Địch Lâm Thâm ở đây, họ vẫn có phần do dự.

Địch Lâm Thâm nói: “Mai Nhĩ còn đang ở nhà, nếu đêm nay hai người không về, con bé chắc chắn sẽ nghĩ nhiều. Ngu Đào có chuyện gì, con sẽ gọi điện cho hai người đầu tiên.”

Ngu Đào và Mai Mãn Chi suy nghĩ chút, cuối cùng vẫn thỏa hiệp.

Mai Mãn Chi nói: “Vậy thì làm phiền con rồi. Sáng mai dì sẽ tới đưa bữa sáng cho tụi con.”

Thức ăn của bệnh viện chỉ có bấy nhiêu, vẫn là đồ nhà làm hợp miệng hơn.

“Dạ, thế làm phiền dì ạ.” Địch Lâm Thâm nói.

“Không phiền không phiền.”

Hơn tám giờ tối, Ngu Đào vẫn chưa tỉnh. Ngu Sổ và Mai Mãn Chi về trước.

Địch Lâm Thâm sờ mặt Ngu Đào, khẽ thở dài, ra ngoài gọi điện thoại.

Không gọi cho ai khác, mà là Địch Lâm Chiêu. Nói đơn giản chuyện hôm nay cho anh, muốn anh chào hỏi với bên cục cảnh sát, chắc chắn phải hỏi ra là ai đã ra tiền tìm những thằng côn đồ đó.

Bây giờ Địch Lâm Chiêu dù đang làm bên mảng game, nghĩ rằng chắc không thể giúp Địch Lâm Thâm được gì. Nhưng nhân mạch của nhà họ Địch là không thể khinh thường, Địch Lâm Thâm không hay tiếp xúc, nhưng Địch Lâm Chiêu có thể là hoàn toàn bắt được mối giao thiệp của nhà họ Địch, nên tìm Địch Lâm Chiêu, chính xác không sai.

Địch Lâm Chiêu vừa nghe tình huống này, cũng tức giận. Sau khi biết Ngu Đào nằm viện chưa tỉnh, hỏi có cần liên hệ bệnh viện khác cho Ngu Đào hay không.

Địch Lâm Thâm bảo mai xem tình hình rồi nói.

Địch Lâm Chiêu không phản đối, nói với Địch Lâm Thâm lát nữa sẽ đặt thức ăn ngoài cho họ, thế thì Ngu Đào tỉnh dậy bất cứ lúc nào cũng có thể ăn, Địch Lâm Thâm còn có thể ăn khuya được chút.

Địch Lâm Thâm nói cảm ơn, nói chuyện với Địch Lâm Chiêu chậm rãi không còn mới lạ nữa.

Địch Lâm Chiêu không nói gì nữa, sau khi cúp điện thoại đặt thức ăn xong, thì bắt đầu liên hệ nhân mạch liên lạc với cục cảnh sát phụ trách chuyện này.

Địch Lâm Thâm mới cúp điện thoại, Hướng Tân Kiệt đã gọi tới, nói chuyện đi cục cảnh sát hôm nay cho Địch Lâm Thâm một lần. Cũng nói mai sẽ để Địch Lâm Thâm và Ngu Đào đi làm ghi chép, những tên gây phiền phức đó nên đưa đi bệnh viện thì đều đưa đi bệnh viện, nên tạm giữ thì tạm giữ.

“Cậu thế nào? Không cần đến bệnh viện à?” Địch Lâm Thâm hỏi.

“Không sao, chỉ bị thương ngoài da. Thầy Khuất đã đưa tớ đi phòng y tế băng bó rồi.”

“Vậy thì tốt. Tối nay tôi ở bệnh viện với Ngu Đào, nếu thầy có hỏi, thì nói giùm tôi một tiếng.”

“Được. Ngu Đào thế nào rồi?”

“Bác sĩ nói là không sao, nhưng còn chưa tỉnh, chờ tỉnh rồi xem sao.”

“Được, có chuyện gì thì cứ gọi cho tớ.”

“Ừm.”

Về phòng bệnh, Địch Lâm Thâm ngồi ở mép giường, nắm tay Ngu Đào.

Tay Ngu Đào có hơi lạnh, Địch Lâm Thâm đặt tay cậu vào trong chăn, sợ cậu lạnh.

Nhìn khoảng mười phút, liền thấy mí mắt Ngu Đào giật giật, sau đó mở mắt ra.

Địch Lâm Thâm vui vẻ, lập tức cúi người nói: “Đào Đào, cậu tỉnh rồi? Có khó chịu chỗ nào không?” Nói, nhấn chuông ở đầu giường, thông báo cho bệnh viện Ngu Đào đã tỉnh.

Ngu Đào cau mày, một tay che tay, hình như hơi khó chịu. Trên mặt cũng không còn ôn hòa mà Địch Lâm Thâm nhìn thấy trước đây.

Ngu Đào cảm thấy trong phút chốc cậu tỉnh lại, có một quả cầu vỡ vụn tên là “Ký ức” trực tiếp đập vào đầu cậu, khiến cậu từng chút nhớ lại rất nhiều người, rất nhiều chuyện, với đủ thứ xảy ra gần đây. Cảm giác này làm cậu rất khó chịu, đau đầu, rồi buồn nôn.

Không qua một lát, người bệnh viện chạy tới, hỏi tình hình của Ngu Đào.

Ngu Đào đè đầu nằm ở trên giường, khẽ nói: “Tôi nhớ ra rồi.”

Địch Lâm Thâm bỗng như bị sét đánh, hắn không biết mình có phải cứ như thế mà kết thúc với Ngu Đào hay không. Tuy Ngu Đào đã đáp ứng cậu sẽ không hối hận, nhưng thật sự đi đến con đường này, ai nói được chính xác đây?

Bác sĩ hỏi cậu mấy chuyện khác nữa, làm kiểm tra giúp cậu, “Không có vấn đề lớn, cơ thể không khỏe vì tự nhiên nhớ được quá nhiều thứ, đại não kích thích phản ứng. Mai ở lại quan sát thêm một ngày nữa, không có vấn đề thì hôm sau là có thể xuất viện.”

Ngu Đào còn đang khó chịu, không muốn nói chuyện.

Địch Lâm Thâm gật đầu nói: “Dạ, cảm ơn bác sĩ.”

Sau khi bác sĩ rời đi, Ngu Đào dựa vào đầu giường, Địch Lâm Thâm đứng ở bên giường. Tựa như một người ngồi một người đúng, cũng đã cách ra một con đường có thể thấy giữa hai người.

Địch Lâm Thâm nhìn Ngu Đào, giọng hơi khàn hỏi: “Cậu… hối hận?”

Ngu Đào ngẩng đầu nhìn Địch Lâm Thâm.

Trong lúc ngất xong rồi tỉnh này, đã nhớ lại rất nhiều chuyện trước đây, chợt phát hiện mình đã lâu rồi không vui vẻ như hồi mất trí nhớ. Cậu mất trí nhớ, cũng khiến cho cậu và cha mẹ gần gũi được hơn chút.

Mà khoảng thời gian ấy cậu rất vui vẻ, thật sự không thể tách khỏi Địch Lâm Thâm. Dù cho hiện giờ cậu đã nhớ lại hết, Địch Lâm Thâm vẫn cho cậu cảm giác an toàn như trước. Trước đây có lẽ ngoại trừ đánh nhau, không tiếp xúc gì khác, nên cũng không có cảm giác này.

Cậu và Địch Lâm Thâm ở bên nhau, ôm đã ôm, hôn đã hôn nói sao cũng phải chịu trách nhiệm, không thể vì khôi phục trí nhớ mà đổi ý, huống chi Địch Lâm Thâm thật sự tốt với cậu, hai người hẹn hò cũng rất vui vẻ, chưa từng cãi nhau một câu nào.

Nghĩ tới đây, Ngu Đào lắc đầu một cái, “Không hối hận, chỉ là nhớ ra quá nhiều chuyện, có chút không thích ứng.”

Địch Lâm Thâm suy nghĩ chút, cũng có thể hiểu được. Với chuyện phiền lòng của Ngu Đào trước đây, nếu hắn là Ngu Đào, sau khi nhớ thì tỉnh dậy cũng sẽ có đề phòng.

Địch Lâm Thâm hơi thả lỏng một ít, “Không hối hận là được.”

Ngu Đào không tiếp lời, thật ra cậu thực sự không biết phải ở chung với Địch Lâm Thâm như thế nào. Trước đây có thể ở chung, là vì cậu không còn gai trên người, nhưng bây giờ, gai mọc trở lại, phải làm sao đây?

“Xin lỗi…” Ngu Đào nói.

“Hửm?” Địch Lâm Thâm không rõ.

“Sau này, có lẽ mình sẽ không còn thoải mái vui vẻ như trước nữa. Nếu cậu thấy không thích hợp, bất cứ lúc nào cũng có thể chia tay.” Ngu Đào nghĩ vẫn nên lấy dự tính xấu nhất ra để so sánh.

Địch Lâm Thâm nhìn Ngu Đào, hiểu rõ suy nghĩ và bất an của cậu, cười bắn lên trán cậu một cái, “Tớ không chia tay, nên cậu chỉ có thể tự cậu thích ứng mà thôi.” Nói xong, còn hôn một cái lên miệng Ngu Đào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play