Sau mấy ngày vật vã với căn bệnh quái ác,hôm nay Trang đã đi làm lại,
mọi người trong công ty ai cũng xúm xít hỏi han đủ chuyện, cả phòng còn
đãi cô một bữa ăn trưa ra trò, Trang thấy mình thật hạnh phúc vì được
làm việc bên cạnh những người bạn biết quan tâm chia sẻ như vậy,lúc sáng Văn có gọi điện hỏi thăm nhưng thấy số của anh cô không bắt máy,chuyện
cho Trang leo cây lần trước đừng hòng cô bỏ qua.Bộ sưu tập thu đông đang chuẩn bị bước vào những khâu cuối cùng, trong những ngày cô ốm một phần công việc đã được các đồng nghiệp giúp đỡ đôi chút nên cũng bớt đi phần nào,chỉ còn chờ chọn được sân khấu và diễn tập nữa là xong,mấy ngày nay không qua “Vân Trang” không biết bên ấy thế nào nữa, hên là trong thời
gian cô ốm không có hợp đồng nào quan trọng chớ nếu không cô chẳng biết
ăn nói thế nào với khách hàng,tiếng cô bạn đồng nghiệp cắt ngang dòng
suy nghĩ của Trang
-Chị Trang sướng nha, xong việc này được nghỉ hai tháng luôn, chị đã định đi du lịch ở đâu chưa?
-Trời, chưa tới mà lo nghĩ sớm vậy bà,chắc tui ở nhà ngủ bù cho mấy ngày mất ngủ vừa qua thôi
-Ngủ cùng lắm một tháng,tháng còn lại lo hí hoáy du lịch với người yêu đi,nghe nói mùa này ở châu âu lãn mạn lắn đó
-Chọc tui quài, thừa biết tui chưa có người yêu mà,tiếng cười lại vang lên
khắp căn phòng làm việc,các chị ở đây rất vui tính lại biết san sẻ công
việc nên làm việc chung gần hai năm nay mà chẳng ai có xích mích gì cả
ngược lại còn thân nhau như chị em nữa,làm việc trong môi trường thế này biểu sao Trang không đam mê công việc là phải
Mưa ,lại mưa,
không hiểu sao cứ đến giờ tan tầm lại mưa,cũng như bao lần trước Trang
không đem áo mưa, cô quyết định không gọi cho Văn nữa mà tự đi mua áo
mưa về, vừa chạy ra tới cổng một chiếc ô tô đen từ đâu phóng qua làm
giăng hết đống bùn đất do nước mưa đọng lại lên người cô,tức nhưng chẳng làm gì được cô chỉ biết **** với theo chiếc xe đã đi khuất, lại một
chiếc ô nữa che lên đầu Trang ,lần này là Văn anh đang cầm trong tay
chiếc ô hồng che mưa cho Trang,liếc thấy anh cô nguýt dài
-Đến đây làm gì? Đến để nhìn thấy cảnh ngốc của tôi à
-Biết ngay cô lại quên mà, con gái gì mà như thế hả
-Con gái thì sao, tôi thích đi mưa đó, liên quan gì tới anh
-cô bướng bỉnh quá, thôi lên xe đi tôi đưa cô về
-tôi không đi,anh tự mà đi lấy
-Giờ tôi hỏi lại cô lần nữ ,có lên xe không
-Không, trang hất cây dù ra khỏi người mình ,cố dậm chân thật mạnh cô bước đi
Văn tức điên lên, vứt ngay cây dù xuống đất, chạy theo, nắm lấy tay cô kéo
mạnh lại khiến cô mất thằng bằng ngã chúi vào người anh,bất ngờ ,cô la
lên
-anh làm cái quái gì vậy hả?,
Chư kịp nói hết câu môi
Trang đã bị Văn khóa chặt,một nụ hôn trong màn mưa,thật lãng mạn như
trong phim hàn quốc vậy,thông thường thì hai người đang rất hạnh phúc
nhưng Trang coi đó là một sự sỉ nhục,nụ hôn đầu tiên của Trang đã không
được như cô mong muốn,nó không ngọt ngào ,không có dư vị của tình yêu mà là một nụ hôn cưỡng ép,tức giận cô đẩy Văn ra và văng thẳng một cái tát vào mặt anh
-đồ tồi,,từ nay về sau hãy tránh xa tôi ra
Trang cố chạy thật nhanh trong mưa,cô chẳng còn biết gì nữa, vẫy một chiếc taxi cô đi thẳng về nhà
Văn vẫn còn đứng đó, anh không đuổi theo ,chỉ thấy lạnh từ nơi sống cổ,lần
đầu tiên anh bị từ chối bởi một người con gái, cũng là lần đầu tiên anh
hành động bộc phát thiếu suy nghĩ như lúc này, tự hỏi lòng tại sao mà
không có câu trả lời,nhìn Trang chạy đi mà anh nghe tim mình nhói đau
nơi lòng ngực……,”Vân Trang cô đợi đó, cô dám từ chối tôi,để xem tôi sẽ
làm gì cô”.
Sau chuyến công tác dài ngày ở Vũng Tàu cuối cùng Nam Khánh cũng trở về thành phố, khệ nệ ôm đống quà cáp, cho mọi người, anh ngán ngẩm đặt hết nó lên phòng,tắm rửa xong anh lái xe đến “Vân Trang”
để xem cô em gái làm việc thế nào tiện thể gặp Vy luôn,từ khi gặp cô ở
sân bay đến giờ anh thấy có ấn tượng rất lạ đối với cô gái này,khuôn mặt xinh xắn, tôi mắt biết cười với giọng nói dịu dàng đã để lại một ấn
tượng sâu sắc trong lòng Nam Khánh
Tới nơi anh tự nhiên bước vào,Vy đang ở quầy lễ tân theo phản xạ cô cúi đầu lễ phép chào khách
-Xin lỗi tôi có thể giúp gì cho quý khách ạ
-Tôi muốn đặt 10 cái áo cưới cho mười cô dâu của tôi,Khánh cười tinh nghịch
Gì cơ, anh nói ….trời ơi anh Khánh, anh chọc em quài,Vy cười e thẹn
-Sao ,cửa hàng này không đáp ứng được hả, vậy tôi đi chỗ khác nha,Khánh vẫn cố pha trò
-Mệt anh quá hà, chị Trang chưa tới đâu, anh ngồi ghế đợi chút xíu di, anh uống trà nha
-anh đến đây đâu phải để gặp Trang đâu
-Chứ gặp ai,ngoài chi Trang ra…
-Gặp em không được sao, Khánh cướp lời
-Mặt Vy càng đỏ hơn,đã nói là em không có giỡn rồi mà
-thồi được rồi,đùa chút xíu thôi mà
Vy mang trà ra cho Khánh ,anh chăm chú quan sát cửa hàng, đúng là một
không gian ấm cúng, ngay cả anh lần đầu đến đây cũng muốn quay lại huống chi là khách,thảo nào bảo bỏ mà con em nó không chịu,hớp lấy ngụm trà
nóng hổi anh lại quan sát Vy, cô đang giới thiệu mấy mẫu áo cưới hiện
đại cho khách hàng, thỉnh thoảng lại cười lên trông rất đáng yêu,ngồi
được một lúc thì Trang tới,
-Ủa, anh tới đây chi vậy,nói trước em không có ý định dẹp tiệm đâu ,đừng nói nhiều mất công
-Thấy anh chưa chào hỏi đã la oai oái, con gái gì mà lạ vậy hả, hèn gì giờ chưa có người yêu
-Nói người ta sao anh không xem lại mình đi,30 tuổi đầu, gì sắp có tóc bạc rồi mà còn
-Thì bảo em giới thiệu cho mà em có đồng ý đâu, vừa nói khách vừa nháy mắt với vy khiến cô càng thêm đỏ mặt
-Đã bảo không mà lại, hạnh phúc của mình thì tự mà đi tìm chứ nhờ bảo ai
-hai anh chị thôi giùm em có được không,Vy can ngăn
-Có chuyện gì mà vui vẻ vậy ta, thấy khách vô sao không ra nghênh đón hả, Thục Uyên cùng chồng sắp cưới của cô tiến vào
-Trời đất, mày tới đây chị vậy đã bảo để tao mang đến cho mà
-thôi khỏi, tao đến đây để mày khỏi mất thời gian,đâu ,mà ai đây, trông quen quá ta,anh Khánh phải không
-em còn nhớ anh luôn hả,Khánh cười ngọt ngào
-Sao mà không nhớ chứ, chà chà ,đi nước ngoài về có khác, sao chị dâu đâu
-Có thì cưới rồi ở bên cho xong chứ về đây làm gì?
-cái anh này, Thục Uyên cười khanh khách ,rồi quay sang hỏi Trang
-Áo cưới tao đâu, đừng nói là chưa xong đó nghen, ba ngày nữa tao cưới rồi đó
-xong rồi, ớn mày ghê đó, tao đã lỗi hẹn với mày bao giờ chưa, thôi hai người vào mặc thử đi để tao xem có gì còn chỉnh xửa
Đẩy nhẹ Uyên vào phòng thay đồ, Trang cẩn thận giúp Uyên mặc áo cưới, đây
là chiếc áo cô đã giày công chuẩn bị cả tháng trời cho con bạn thân,từ
chất liệu vải đến tận tay đính từng hạt cườm lên thân áo,đang lúi cúi
thắt nơ cho Uyên thì Trang giật mình với câu hỏi của Uyên
-Mày với Tùng Văn dạo này thế nào rồi
-Thế nào là thế nào, thôi đừng nhắc đến anh ta nữa, mệt lắm
-Sao vậy ,hắn làm gì mày à
Nhớ lại cái hôn hôm nọ, Trang cố giấu
-Không ,hắn chẳng làm gì tao cả, chỉ là tao không thích hắn thôi
-Tao thấy Tùng Văn là người tốt, hiếm có đấy nếu có cơi hội thì lo mà giữ lấy đi
-Thôi lo chi chuyện của tao, lo chuyện của mày đi đã nè
-Tao thì có gì mà phải lo
-Thì đám cưới đó
Tấm màng được vén lên, bên kía chú rể cũng được trang hoàng cho một bộ vest lịch lãm, phong cách,ai cũng trầm trồ khen đẹp,Uyên cười hãnh diện vì
cô rất hài lòng ,đúng là bộ đồ cưới tuyệt đẹp có một không hai, mọi
người vỗ tay ào ào, các vị khách gần đó cũng tò mò tiến lại xem thử, một chị còn lân la hỏi Trang
-Chị ơi, bộ đồ này chừng nào thì trả lại hở chị, em cũng muốn thuê nó
-Trang cười cười: bộ này là chị đặc biệt tặng riêng cho họ, không có bộ thứ hai ,nếu em
muốn thì chị có thể thiết kế bộ khác cho em đảm bảo sẽ không thua kém gì nó đâu
-Vậy hả, vậy chị thiết kế cho vợ chồng em đi,
-vâng, mời em ra quầy nói ý tưởng và cho địa chỉ, ở đó có người sẽ hướng dẫn thêm cho em
-Vâng, cám ơn chị
Gói lại cẩn thận chiếc áo cưới, vợ chồng Uyên mang về ,ra đến cổng mà uyên
còn với theo, “nhớ tới dự đám cưới tao nghe chưa,cả anh Khánh và Vy
nữa,nếu không để xem Uyên này xử các người thế nào”Mọi người cười ồ lên
thay cho lời tạm biệt,xong đâu đó mọi người ra về, Khánh được Trang giao cho nhiệm vụ đưa Vy về,còn Trang cô lại tất bật với những mẫu thiết kế
mới, bận biệu quá nên cũng không còn thời gian nghĩ đến Văn nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT