Văn chu đáo đưa Trang về tận nhà,vẫy tay chào anh Trang mở cổng vào nhà, mới bước qua cửa thì Nam Khánh ở đâu nhảy bật ra chặn đầu cô em gái
-Mày đi với thằng nào mà quên luôn anh vậy hả,đồ mê trai
Trang mừng rỡ ôm chầm lấy ông anh
-Trời ơi,em nhớ anh quá,em đi công việc không phải đi với trai đâu,
-Xạo quài,vẫy tay tình tứ thế mà lại
-Anh ta là đối tác làm ăn của công ty em,mà thôi anh em mình vô ăn cơm đi, em đói quá rồi
-Trời đất thằng anh mày ngồi máy bay mười mấy tiếng chưa được ăn đây còn không kêu đói,mà mày lại…
Trang lè lưỡi trêu : “kệ em”.Bà Lan và Vy cũng bước lên giảng hòa
-Hai đứa thôi đi, Trang vào rửa tay rửa mặt rồi ăn cơm con
-Vâng ạ
Bữa cơm hôm đó thật vui vẻ và ấm áp,đã năm năm rồi Trang mới thấy Bà Lan
cười nhiều như vậy,sau khi rửa bát và dọn dẹp nhà cửa xong Vy cũng ra về lúc này Trang và Khánh mới ra ngoài lan can tâm sự,hai anh em kể cho
nhau nghe rất nhiều chuyện,Khánh kể chuyện công việc,con người trên đất
Mỹ, còn Trang cô cũng về chuyện công ty,cửa hàng áo cưới,Khánh chăm chú
lắng nghe rồi nhăn mặt
-Xong dự án lần này em sang lại “Vân Trang” đi thấy em vất vả thế này anh thật không nỡ chút nào
-Từ từ rồi em tính anh à,có thể em sẽ để lại cửa hàng cho Vy,mà cũng không
biết nữa,thôi anh em mình nói chuyện khác đi,người yêu anh đâu,chừng nào mới cho em thấy mặt chị dâu đây hả
-Chia tay hai năm rồi,giờ anh đang độc thân,em có cô nào giới thiệu cho anh đi, Khánh cười giòn giã
-Mệt anh quá,anh không biết trong ba cái ngu nhất đời thì làm mai là đứng
thứ 3 không hả, em không muốn phải gặp rắc rối đâu,anh tự mà tìm đi
-Nhờ có mỗi một việc cỏn con mà mày đã, thôi nghỉ chơi
-Anh dám…
Hai anh em cười đùa vui vẻ,ánh nắng của buổi hoàng hôn đang phản chiếu
những tia nắng yếu ớt của chiều tà,ngả người đón lấy những cơn gió đầu
thu đang nhè nhẹ thổi vào,lại một ngày nữa qua đi có thể ngày mai sẽ
không yên bình như lúc này nhưng đó là vòng quay của thời gian hãy tin
rằng ông trời không lấy của ai bất cứ thứ gì,có thể chúng ta mất đi
những thứ quan trọng nhưng biết đây một ngày không xa sẽ mang lại nhiều
niềm vui mới trong cuộc đời.
Tháng tám,đất trời đang chuyển mình
sang thu.Mùa thu ở Sài Gòn không giống như Hà Nội, không mùi hương của
cơm,cơm nguội vàng,cũng không có tiết trời xe lạnh chớm đầu thu nhưng ở
đây vẫn có những cái rất riêng mà người dân luôn cảm nhận được không khí của thu về,xoay người ra cửa sổ,một cơn mưa nhẹ thoảng qua tuy nhỏ
nhưng cũng đủ làm ướt áo những ai đang đi trên đường,nhìn những dòng
nước nhẹ tuôn trên ô cửa kính,Trang thấy lòng buồn rười rượi,thế là cũng sắp bước qua cái tuổi 24, Trang không còn trẻ nữa,Nhắm mắt cô thầm ước
cho thời gian quay lại, có thể cô sẽ không chọn con đường này,không đam
mê công việc đến nỗi quên cuộc sống của mình.Nhìn xung quanh mọi người
đã về gần hết,Trang chậm rãi xếp lại đống giấy tờ,xong đâu đó cô ra về
Mưa mỗi lúc một nặng hạt,những cơn gió cũng theo đó mà mạnh hơn, nép dưới
mái hiên của công ty thỉnh thoảng Trang lại run lên vì lạnh, nhìn từng
dòng ngừoi hối hả mặc áo mưa ra về Trang chán nản vô cùng,cũng vì cái
tội hay quên không mang áo mưa nên mới không về được,nếu giờ đi mưa về
thì thế nào cũng bị ốm,công việc hiện nay thì còn rất nhiều,Trang không
thể ốm vào lúc này,còn đứng đây thì biết bao giờ mưa mới tạnh,hay là gọi cho anh Khánh,mà anh Khánh hiện giờ đang công tác ở Vũng Tàu, sao đến
đón mình được.Bất giác Trang chợt nhớ đến Văn,đã nửa tháng nay hai người không gặp nhau, chỉ là những cuộc điện thoại ngắn ngủi trao đổi về công việc ,Trang bắt đầu có những suy nghĩ về Văn,có phải mình đang nhớ
hắn,chắc là không phải đâu, mình ghét hắn còn không hết lấy đâu ra nhớ
nhung chứ,một ý nghĩ lóe lên trong đầu Trang cầm điện thoại cô bấm số
của Văn
Văn cũng vậy,anh băt đầu thấy Nhớ Trang, hình ảnh cô gái
chăm chú làm việc,ánh mắt đăm chiêu suy nghĩ trong cửa hàng lần trước cứ in hằng trong tâm trí anh,nhiều lần định gọi điện cho cô nhưng lại
chẳng có lý do gì chính đáng,công việc thì cũng sắp hoàn tất rồi,nhìn ra ô cửa,mưa vẫn còn đang rơi,Văn nhủ thầm” không biết cô ta có ngu ngốc
đến nỗi đi mưa về nhà không nữa” ,đang suy nghĩ vẩn vơ thì điện thoại
Văn rung lên nhè nhẹ,là số của Trang,anh mững rỡ nhấc máy
-Alo, Tùng Văn nghe
-Biết là anh rồi, cần gì phải xưng tên ghê thế,Trang đùa
-Sao ,có chuyện gì mà gọi cho tôi,Văn giả bộ lạnh lùng
-Anh xong việc chưa,tại vì trời mưa…..
-Trời mưa không về đựoc chứ gì?,biết ngay mà cô đang ở đâu,tôi đến đem áo mưa cho
Trang chưng hửng,trời đất tưởng đâu hắn đến đón mình chứ,ai dè chỉ đem áo mưa ,thôi kệ cũng được
-Tôi đang đứng trước cửa IC
-Rồi chờ đó
Vớ lấy cái áo khoác Văn vội vã rời công ty,chiếc ô tô đen bóng lướt nhanh
trong màn mưa,điệm thoại Văn lại rung lên lần này là một số điện thoại
lạ
-Alo
-Có phải số của anh Tùng Văn không ạ
-Vâng là tôi đây,cô là
-Anh Văn ơi,Quỳnh Thư bị ngất xỉu rồi,hiện tại tụi em không liên lạc được
với gia đình cô ấy,anh có thể đến đưa cô ấy đi bện viện được không?
-Văn hốt hoảng: cô ấy đang ở đâu,?
-Tụi em đang trên sàn tập Âu Cơ
-Được ,tôi đến ngay
Thắng nhanh quay xe gấp lại Văn cho xe đến thẳng Âu Cơ.Vào đến nơi thấy Quỳnh Thư đang vẫn còn đang nằm trên sàn,sắc mặt nhợt nhạt,cơ thể run lên mồ
hôi tuôn ra đầm đìa,Văn hốt hoảng bế xốc Thư lên và đưa cô đến bệnh
viện.Trong lúc chờ đợi cấp cứu anh đứng ngồi không yên, chỉ khi nghe bác sĩ báo Thư đã qua cơn nguy kịch anh mới thở phào nhẹ nhõm,nhẹ nhàng bón cho Thư từng muỗng sữa,Văn ân cần
-Sao em khờ vậy Thư,tập đến nỗi không ăn không uống gì từ sáng đến giờ,lỡ em có mệnh hệ gì thì ai lo cho gia đình em hả
-Thư cười héo hắc: cảm ơn anh,lần sau em sẽ chú ý hơn
Vỗ nhẹ vai Thư, Văn ra lệnh:
-Lần sau mà còn để xảy ra tình trạng như thế này nữa là chết với anh đó biết chưa,thôi em nằm nghỉ đi
Kéo nhẹ tấm chăn đặp cho Thư,Văn khép cửa bước ra ngoài,bây giờ cũng đã 8h
tối,ngoài trời vẫn còn mưa,văng vẳng tiếng ti vi phát ra chương trình dự báo thời tiết
-Hiện nay một khối không khía lạnh được hình thành từ vùng biển Thái Bình Dương đang dịch chuyển dần về khu vực Nam bộ của nước ta,trong những này tới ở khu vực duyên hải nam trung bộ và nam bộ
sẽ có mưa vừa ,mưa to đến rất to,đề nghị bà con chú ý để phòng tránh sạt lở đát, và tình trạng triều cường, cám ơn quý vị đã lắng nghe chương
trình của chúng tôi, xin chào và hẹn gặp lại trong các bản tin tiếp
theo.
Văn giật nảy mình khi chợt nhớ đến cuộc hẹn với Trang lúc
chiều,anh chỉ định đùa cô cho vui chứ ai lại cất công đến đó chỉ để đưa
áo mưa, Văn định sẽ đến chở Trang về rồi mời cơm tối cô luôn, ai dè Thư
lại xảy ra chuyện,lật đật gọi lại cho Trang nhưng đầu dây bên kia chỉ
đáp trả bằng những tiếng tút tút khô khan,cúp máy Văn nghĩ thầm ” chăc
cô ta không ngốc đến nỗi chờ mình đến giờ đâu”.
Còn Trang sau khi nói chuyện với Văn xong,cô vẫn đứng dưới mái hiên đợi anh
10p-30p-90V- không thấy bóng Văn đâu,mưa mỗi lúc một to,đã 6h tối cả người Trang ướt nhẹp vì gió tạt,vừa lạnh vừa tủi Trang quyết định dầm mưa ra về,loạng
choạng bước đi trong màn mưa băng giá đột nhiên một chiếc ô từ đâu đến
che lên đầu Trang,quay người lại cô thoáng ngỡ ngàng
-Anh Lâm, anh làm gì ở đây?
-tôi đến tìm cô Nga thì thấy cô,sao cô không mua áo mưa
-tôi quên đem rồi, định giờ chạy đến cửa hàng tạp hóa mua nè,vậy anh với chị Nga là
-Cô ấy là cô ruột của tôi, thôi cô lên xe đi tôi đưa cô về,cũng đã tối rồi
Trang đành lên xe của phúc Lâm,nhìn ra màn mưa trắng xòa lòng cô vừa buồn vừa lo cho Văn,”hay là anh ấy có chuyện gì,”,mà không làm sao xảy ra chuyện được có thể anh ta chỉ xem mình như một con hề cho nên mới giả vờ hứa
với mình thế thôi.thở dài lặng lẽ Trang lại nhìn Lâm, mới có một tháng
không gặp mà trông anh tìu tụy đi hẳn,sự ra đi của Diệp chắc hẳn là một
cú sốc lớn đối với anh,sau một thoáng ngập ngừng Trang hỏi Lâm
-Anh dạo này thế nào?
-Thì vẫn như trước thôi, đi làm ngày 8 tiếng,rồi tối về ăn cơm, tắm rửa chỉ
là không còn có có thói quen chăm sóc diệp thôi ,Diệp ra đi là một sự
mất mát lớn đối với tôi nhưng điều này đã được tôi chuẩn bị tâm lý rồi
và tôi nghĩ là Diệp ở trên thiên đường sẽ không muốnn nhìn thấy tôi đau
khổ, bóp nát cuộc sống của mình vì cô ấy,nên tôi vẫn cố mà sống cho qua
ngày tháng
Trang im lặng, bởi cô cũng không biết nói gì thêm,định hỏi thêm vài câu về đời tư nhưng nghĩ lại thấy không nên ,nên cô đành
thôi.
Hôm nay Khánh đi công tác ở Vũng tàu nên căn nhà chỉ còn
lại hai mẹ con,thay bộ quần áo ướt nhẹp vì nước mưa,Trang leo thẳng lên
giường chẳng buồn ăn cơm tối,đắp chăn kín đầu cô lại nghĩ đến Văn,tại
sao anh ta lại làm vậy với mình chứ,đúng, mình chẳng là gì quan trọng mà anh ta phải đến đem áo mưa cho mình, mình đúng là con ngốc mới đi tin
rằng anh ta có thành ý,thở dài lên thành tiếng, Trang hát vu vơ thêm mấy câu rồi chìm vào giấc ngủ
Đêm đó,Trang lên cơn sốt rất cao,công
việc vất vả lại làm quá sức cộng với cơn mưa chiều qua đã vật cô trên
giường lúc 4h sáng,bà Lan lo lắng chạy đi chạy lại lo cho Trang hết lấy
thuốc, rồi chườm mát thỉnh thoảng lại xót xa cho con gái.Đúng lai ai đã
bị cảm cúm thì biết ,cái cảm giác không dễ chiệu chút nào,con virus ấy
không nhẹ tay với bất cứ ai, hết nóng rồi lạnh, Trang như không còn sức
lực,đầu óc quay cuồng, chân tay rã rời, không còn cảm giác, miệng khô
khốc và đắng ghét,run run húp mấy muỗng cháo,miếng sữa mà nước mắt Trang cứ trào ra vì tủi,bà Lan thì ngồi bên cố ép Trang ăn, vỗ về an ủi,sau
khi Trang đã ngủ yên thì bà mới dám xuống nhà đi chợ mua thêm thức ăn về tẩm bổ cho cô và không quên dặn dì tám canh chừng cô dùm
Sáng
nay Văn đến bệnh viện sớm để đưa Thư xuất viện, chở Thư về nhà xong Văn
lái xe đến công ty nhìn tấm phích quảng cáo IC to tướng trên đường Văn
lại nghĩ đến cái hẹn hôm qua với Trang,hơi áy náy và khó chiệu anh lại
bật máy gọi cho Trang,lần này là không có tín hiệu liên lạc,đoán chắc là cô xảy ra chuyện gì anh quay xe lại về hướng nhà cô
Cánh cổng
cao ráo đang sừng sững hiện ra trước mắt Văn anh đưa tay bấm chuông.1
tiếng ….2 tiếng ….3 tiếng ,một bà giúp việc già chạy ra mở cổng,anh hỏi
dồn
-Thưa bà, cô Trang có nhà không ạ
Bà giúp việc ngờ ngợ nhìn Văn hỏi lại
-Cậu là…
-Cháu là bạn của Trang
-À cô Trang đang bị ốm, chắc không thể típ cậu được đâu, tội nghiệp cô ấy
đi làm quên đem áo mưa nên bị mắc mưa ướt hết, gần sáng hôn nay lại lên
cơn sốt, vậy cậu có nhắn gì không để tôi nói lại với cô ấy
-Văn sững người, bà cho con vào thăm cô ấy đi
Bà giúp việc chậm chạp mở cổng,theo hướng chỉ của bà văn lên phòng Trang,
đẩy nhẹ cánh cửa anh bước vào trong.Trang đang nằm trên giường,hơi thở
khó nhọc đang phát ra nhè nhẹ,thỉnh thoảng lại ho lên mấy tiếng,Văn tiến đến gần xót xa nhìn cô,đưa tay vén mấy cọng tóc lòa xoa trên má cô anh
lẩm bẩm
-cô đúng thật là cô gái ngốc nhất mà tôi từng gặp,thấy tôi không đến thì lo mà về đi chứ
Trang bất ngờ hất tay Văn ra cố gượng chút hơi còn lại cô hét lên
-Ai cho anh vào đây,đi ra cho tôi,Dì tám ,dì Tám ơi
Văn lật đật lấy tay bịt miếng cô lại,cô ú ớ thêm mấy câu thì hết sức nên cũng im lặng đến lượt Văn lên tiếng
-Đúng là không biết lượng sức mình,cố mà dưỡng bệnh đi đừng phí sức với tôi
-Trang đưa ánh mắt căm ghét nhìn Văn, nhưng cô chẳng làm gì được anh ta cả,
giờ đây đến cốc sữa bưng còn không nỗi huống chi là đôi co với anh ta
Văn còn cố nói thêm khiến Trang bực mình ,cô tự hứa với lòng sẽ cố gắng uống thuốc cho hết bệnh rồi xử hắn sau
Một lúc sau khi quá mệt Trang thíp đi thì Văn cũng ra về, vừa ra đến cổng văn gặp bà Lan,có vẻ ngạc nhiên bà hỏi dồn,
-Cậu là…
-Dạ thưa cô, cháu là bạn của Vân Trang nghe tin cô ấy bị ốm cháu đến thăm ạ, mà cô sách gì nặng thế ,để cháu phụ cho,
-Thôi, cô sách được mà, thay mặt con Trang cô cám ơn cháu nhiều,con bé này nó
hư quá chỉ biết có công việc chẳng lo quan tâm gì đến sức khoe cả,thật
hết chịu nổi với nó
Văn và bà Lan trò chuyện thêm ít câu nữa thì
văn cũng ra về vì sáng nay anh có cuộc họp cổ đông nên không thể chậm
trễ,,Bà Lan đứng nhìn theo cho đến khi chiếc ô tô đã đi khuất ,bà cũng
mừng thầm trong bụng vì từ trước đến giờ ngoài Nguyên ra thì đây là
người đàn ôngi thứ hai tới nhà tìm Trang, hi vọng đây không ngoài suy
đoán của bà,ước gì Trang tìm được một tấm chồng cho đàng hoàng chứ cứ
thế này thì bà vẫn không thể yên tâm một chút nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT