Trang bực mình quay trở lại bàn làm việc,vừa đi vừa lảm nhảm **** Văn
khiến nhiều đồng nghiệp đi qua phải che miệng cười,điện thoại Trang lại
vang lên bài hát quen thuộc
-Em nghe nè chị Nga
-Em không giận chị đấy chứ?
-Giận gì cơ ạ..
-Thì việc chị ép em ký hợp đồng với Hanshin đó
-À,cũng hơi giận đó, Trang cười đùa
-Hợp đồng lần này rất có lợi cho công ty mình,ngoài một lợi nhuận khá hấp
dẫn do Hanshin mang lại,chúng ta còn có cơ hội quảng bá sản phẩm của
mình khắp đông nam á vì tập đoàn của họ phủ khắp khu vực,nên em cứ chiệu khó ,xong việc chị sẽ thưởng hậu hĩnh cho em
-Em không ham tiền
thưởng gì, chỉ sợ danh tiếng của công ty thôi chị ạ,em sợ mình làm không được tốt nhưng thôi em sẽ cố gắng cảm ơn chị đã quan tâm
-Em biết vậy thì tốt, thôi em làm việc đi
Trang khẽ thở dài,lại một tháng vất vả rồi đây,chuyện này chưa xong chuyện
khác đã tới,mà 9h sáng mai chẳng phải mình đi đón anh Khánh sao,thôi kệ
nhờ Vy vậy,anh em còn nhiều thời gian gặp nhau mà,không thể lỗi hẹn với
hắn được vì liên quan đến cả công ty lỡ nổi khùng hắn chấm dứt hợp đồng
thì chết
Hôn nay Trang xin phép về sớm cũng không đến “Vân Trang ” vì có một việc quan trọng hơn rất nhiều đó là dự đám cưới của Lâm và
Diệp.Thay cho mình bộ váy hồng nhạt,búi tóc cao cô rời khỏi nhà đến nhà
thờ địa điểm tổ chức hôn lễ
Đặc chân vào lễ đường,khung cảnh hiện ra trước mắt Trang là một lễ cưới đơn giản nhưng ấm áp tình người,không nhiều khách khứa chỉ có hai bên gia đình và một số bạn bè thân thiết
của cô dâu và chú rể.Trang chọn cho mình một chỗ ngồi khá kín trong góc
khuất của lễ đường lặng lẽ theo dõi hôn lễ,tiếng cha sứ vang lên dõng
dạc dứt khoác nhưng cũng không kém phần tình cảm
-Mời cô dâu chú rể tiếng vào lễ đường
Tất cả quan khách đều quay lại nhìn,hôm nay Diệp rất xinh,chiếc áo cưới màu tím đã tôn lên sự trong trắng thuần khiết thờ ngây của Diệp,khuôn mặt
được trang điểm nhẹ nhàng,Diệp khoác tay Lâm,đôi mắt ánh lên nhũng tia
nhìn hạnh phúc dạt dào, Lâm cũng vậy anh nắm tay Diệp,ánh mắt sâu thẳm
luôn nhìn cô như thầm trao những yêu thương nồng nàn say đắm,dù biết
rằng thời gian bên nhau không còn dài,xin ông trời hãy cho những phút
giây này ngưng lại đây mãi mãi để mỗi khoảnh khắc đẹp đẽ luôn tồn tại
vĩnh viễn không phai nhòa
Từng ánh nến lấp lánh 2 bên lễ đường nó heo hắt như chính cuộc sống của Diệp vậy,tuy không thể sáng mãi như những
vì sao trên trời nhưng khoảng thời gian ngắn ngủi ấy lại là khoảnh khắc
huy hoàng nhất trong cuộc đời
-Ngọc Diệp con có đồng ý lấy Phúc Lâm,trọn đời trọn kiếp sống bên Phúc Lâm cho dù bao khó khăn giang khổ không
-Còn Phúc Lâm con có đồng ý trọn đời trọn kiếp sống bên Ngọc Diệp cho dù có xảy ra bao khó khăn giang khổ không?
Lâm cũng khóc ,anh khóc cho tình yêu khóc cho số phận của anh và Diệp
-Con đồng ý
tiếng nhạc vang lên những giai điệu du dương nhẹ nhàng sâu lắng hòa chung
niềm hạnh phúc của đôi vợ chồng trẻ,đâu đó vang lên những tiếng sụt sùi
,họ khóc vì cảm động,khóc vì nể phục tình cảm Lâm danh cho Diệp ,họ đã
vượt qua rào cản của bệnh tật để đến với nhau.Trang cũng vậy,hai hàng
nước mắt đã lăn dài trên má Trang tự khi nào,nhẹ nhàng dùng khăn lau
sạch,cô ngước lên tiếp rục theo dõi lễ cưới,tiếng cha sứ lại vang lên:
-Cám ơn hai con, bây giờ là đến phần trao nhẫn cưới,xin mời hai con
Diệp run run trao chiếc nhẫn cưới cho Lâm,một làn gió nhẹ thoảng qua làm,
bay lên những lớp voan mỏng trên tà váy tím,Lâm cũng nhẹ nhàng đặc chiếc nhẫn cưới vào tay Diệp,cả hai cười trong nước mắt,Diệp khẽ khàng khép
mi mắt lại,đặt tay lên ngực Lâm,trước khi ngã quỵ vào lòng anh,Diệp đã
kịp nói ra câu cuối cùng
-”Hẹn anh kíp sau,vĩnh biệt Phúc Lâm tình yêu của em”
Tất cả mọi người có mặt trong lễ đường đều ngỡ ngàng,họ òa khóc lên thành
tiếng,còn Lâm anh vẫn đứng đó ôm Diệp vào lòng,anh không khóc bởi nước
mắt anh đã cạn từ lâu rồi,lặng lẽ bế Diệp lên Lâm bước đi ra khỏi lễ
đường,mọi quan khách lặng nhìn theo khóc thương cho một mối tình đẹp đã
trôi qua trong hối tiếc.
9h ,như đã hẹn trước Văn đến đón Trang,
,sau một đêm dài ngủ ngon giấc hôm nau tinh thần cô khá lên trông
thấy,với com mắt thẩm mỹ của một nhà thiết kế Trang kết hợp chiếc váy đỏ xòe với sơmi trắng thông thật đẹp mắt và tràn đầy sức sống,vuốt nhẹ
những lọn tóc đang bay bay trong gió ,Trang mở cửa xe bước vào,vẻ yêu
kiều của cô đã cuốn hút Văn anh chăm chú nhìn trang không chớp mắt ngạc
nhiên, cô hỏi
-Mới sáng sớm ra, làm gì mà nhìn tôi dữ vây?
-Thấy em đẹp nên anh nhìn thôi, sao, không được à
Trang ghét cay ghét đắng cái loại đàn ông dẻo miệng, đụng một chút là khen
người này đẹp người kia đẹp, người xưa có câu”|mật ngọt chết ruồi “quả
là không sai,mà bực mình Trang gắt lên
-thôi đi, anh chở tôi đi lẹ lên, trưa nay tôi còn có công việc quan trọng phải làm đó
-
Văn cũng chẳng kém gì
-Việc gì quan trọng em nên gác sang một bên đi,hôm nay chúng ta còn phải đi cho hết các cửa hàng trong thành phố của Hanshin đó
Thật trớ trêu là Trang càng hung hăng cau có thì Văn cành nhẹ nhàng từ tốn
điều đó làm cô tức điên lên, cố trấn an bảng thân mfình phải cố nhịn chứ nếu không hắn cho cô đi cả ngày chắc cô chết héo mất
Cùng lúc đó tại sân bay Tân Sơn Nhất,Vy và bà Lan đang hồi hộp mong ngóng Nam Khánh ,theo kế hoạch thì Trang sẻ đón anh nhưng cô có việc đột xuất nên đành
nhờ đến Vy.Từ phòng cách ly bước ra Nam Khánh dáo dác tìm mẹ và em
gái,nhìn mãi mà không thấy bóng dáng Trang đâu anh nhủ thầm “quái ,cái
con này đã bảo 9h hạ cánh mà lại”,chợt anh thấy có một cô gái tóc dài
xinh xắn trong tay đang cầm cái bảng viết tên anh, Khánh ngờ ngợ nhưng
vẫn bước lại
-Có phaỉ em…
Chưa kịp nói hết cau bà Lan đã lao ra ôm chầm ngay lấy anh
-Con đã về thật rồi, mẹ nhớ con quá
Anh cũng mừng rỡ ôm lại bà Lan,được một lúc anh hỏi
-ủa ,ai đây mẹ
-À, đây là Vy bạn con Trang hôm nay có bận nên nhờ Vy đưa mẹ ra đón con đó
-Trời đất, cái con này bận gì mà đến nỗi anh trai về cũng không thèm ra
đón,dù sao cũng cảm ơn em rất nhiều, vậy chúng ta về thôi
Trên
suốt đoạn đường về nhà ,bà Lan và Nam Khánh rôm rả trò chuyện cũng phải
thôi đã 5 năm rồi còn gì, ngồi trong xe Vy chỉ biết im lặng lắng nghe
thỉnh thoảng hòa chung tiếng cười cùng gia đình Trang
Về đến nhà
,Vy được bà Lan mời ở lại ăn cơm, cô vui vẻ nhận lời, Vy rất đảm đang vì từ nhỏ đã phải lăn lôn với đời,cô phụ bà Lan nấu hết món này đến món
khác mà món nào cũng rất ngon khiến bà rất hài lòng, Còn Khánh sau khi
cất hành lý lên phòng anh cũng xuống bếp xem mọi người chuẩn bị thế nào
rồi, thỉnh thoảng lại vụng khiến bà Lan và Vy phải mắng cho, tiếng cười
đùa vang lên khắp căn nhà nhỏ, bà Lan mỉm cười hạnh phúc, đã lâu rồi nhà ta mới có được ngày vui như hôm nay
Lại nói về Trang và văn,Văn
đưa Trang đi đến cửa hàng lớn nhất của Hanshin, đang cư ngụ trên đường
Nguyễn Thị Minh Khai Q1, cửa hàng gồm có 4 tầng được bày trí gọn gàng và đẹp mắt,Văn dẫn Trang đi tham quan hết một vòng cửa hàng cô vừa nhìn
ngắm vừa ghi chép lại cẩn thận những chi tiết mà cô cho là có lợi trong
việc thiết kế lần này.Văn ngạc nhiên vì cách làm việc nghiêm túc của
Trang,đây là lần đầu tiên anh thấy cô làm việc có vẻ như khi cô tập
trong vào vấn đề nào đó thì cô khác hẳn, mạnh mẽ cá tính, và quyết
đoán,Trang đã để lại trong Văn một ấn tượng khó phai,thoáng chốc anh lại mỉm cười một mình
-Tôi không giỡn, việc nào ra việc đấy,bay giờ là giờ làm việc
-Thì anh đang nói chuyện công việc với em mà,sao em đã có ý tưởng chưa
Trang tỏ vẻ đăm chiêu
-Ý tưởng thì có rồi nhưng a cho tôi biết ý đồ của anh trong việc đổi trang phục lần này đi
-Anh thấy khách hàng hiện nay rất chú trọng hình thức,đương nhiên là sản
phẩm của công ty anh rất đẹp lại chất lượng nhưng hình như nhân viên thì có vẻ không ổn,đã có nhiều khách hàng than phiền về đội ngũ bán hàng
của Hanshin không được tốt lắm, trang phục lượm thượm,rườm rà,thế nên
anh muốn…
Trang cắt lời
-Em hiểu rồi,anh nói đúng rõ ràng
là đồng phục của Hanshin có vấn đề,với tư cách là người mua hàng,em cũng thấy như anh nói còn nếu em là người trực tiếp mặc nó thì em sẽ cảm
thấy rất mệt.Thứ nhất chiếc váy quá ngắn và ôm sát khiến cho việc di
chuyển và sắp xếp sản phẩm rất khó khăn,màu đen mang lại cảm giác rất u
tối không nổi bật,thứ 2 chiếc áo dài tay nhìn không năng động lại nóng
nực,chiếc nơ được thắt ngang eo trông rất vô duyên nó chẳng làm được gì
ngoài việc làm to lên trông thấy vòng 2 của chị em phụ nữ.Còn trang phục của nam cũng như vậy, chiếc áo trống cổ tạo cảm giác thiếu lịch sự cho
khách hàng.Tóm lại tất cả đều không mang lại hiệu quả như ý
Văn gật gù tỏ vẻ am hiểu
-Những gì em nói anh thấy cũng có lý nhưng liệu em có thể đưa ra những mẫu thiết kế tốt hơn họ không
-Một khi Vân Trang này đã làm thì sẽ thành công,anh cứ tin ở tôi, vậy chúng ta về được chưa
-ừ, anh đưa em về.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT