An Lâm đứng lặng hồi lâu. Hiện
trường nơi đây khiến anh không khỏi bàng hoàng. An Lâm không còn
nhớ rõ ý định vào đây để làm gì của mình nữa. Anh chỉ biết
đầu óc anh bây giờ hoàn toàn rối bời.
An Lâm bước ra ngoài. Vừa bước được ra, anh đã khựng người lại.
- Nam Lâm! Sao em lại đến đây?
Trúc Diệp và Nam Lâm đứng đối diện nhau. Dường như hai người
đang có điều gì muốn nói. Ánh mắt rất trân trối. Chỉ riêng An
Lâm là vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra cả.
Trúc Diệp sợ hãi đưa mắt nhìn An Lâm. Cô không biết nên mở lời
thế nào để ngụy biện với anh. Chỉ là một việc hết sức nhỏ
nhưng chân tay cô lại lóng ngóng. Giống như người ta nói "có
thật thì giật mình".
Nam Lâm thấy không khí có hơi kì dị nên mở một nụ cười tươi.
Anh thản nhiên như không có chuyện gì rồi bước đến chỗ An Lâm,
khoác vai anh trai và nói:
- Trúc Diệp gọi em đến đây. Thấy bảo làm một bữa cơm ba người. Em sao có thể bỏ lỡ cơ chứ?
An Lâm nhìn Trúc Diệp không khỏi hoài nghi:
- Sao em bảo không cần gọi Nam Lâm?
Phút giây ấy, ánh mắt của Nam Lâm có cái gì đấy vụt tắt. Như
nén lại ngọn tình cảm u buồn đang không ngừng trào dâng.
Trúc Diệp lại lắp bắp không thành câu:
- À...Em nhớ ra là mình mua thừa mấy thứ nên quyết định gọi anh ấy đến. Đủ cho 3 người ăn mà.
Nụ cười hơi gượng gạo của Trúc Diệp khiến An Lâm và Nam Lâm
đều như rơi vào một tâm trạng thất vọng, u buồn, hoài nghi.
An Lâm vẫn chưa thoát khỏi cái ý nghĩ kia. Rốt cục cảnh tượng
trong phòng, là do cô ấy đã cùng với ai? Anh hoàn toàn không bao giờ tin Trúc Diệp là một người dễ dãi. Cô ấy anh hiểu hơn ai
hết. Là người rất coi trọng thanh danh của bản thân, là người
thanh cao và có lòng tự trọng. Nhưng...vệt máu kia như không
ngừng cuốn lấy tâm trí anh. Bắt buộc anh phải hồ nghi về những gì anh tự cho là hiểu cô ấy trong suốt bao nhiêu năm qua. Rồi
còn cả chuyện tại sao Nam Lâm lại ở đây? Anh hiểu chứ, Trúc
Diệp không bao giờ mời Nam Lâm đến đây cho dù có thừa thức ăn.
Nam Lâm khẽ liếc Trúc Diệp một cái, ánh mắt cô đang không ngừng chạy trốn. Rốt cục tình cảm của cô ấy là thế nào? Hôm qua
vẫn còn ân ái với anh tại sao hôm nay lại có thể cùng An Lâm
về nhà như vậy được? Dẫu biết rằng mình chẳng là gì trong tâm trí cô ấy, nhưng chí ít cô ấy cũng phải nghĩ đến vấn đề đó
chứ? Rằng cô ấy đã không còn có thể theo đuổi An Lâm được nữa. Vì cô ấy đã thuộc về anh rồi.
Bữa cơm này cứ diễn ra trong sự im lặng của ba người. Ngoài
tiếng bát đũa va vào nhau ra thì chẳng còn âm thanh nào khác.
Cứ im lặng, cứ trầm mặc như vậy...khiến trái tim cảu cả ba
người đều như bị dồn nén. Dồn nén đến không thể bùng nổ.
Bữa cơm kết thúc.
Đợi cho Nam Lâm ra ghế ngồi. An Lâm mới dọn bát đũa cùng Trúc Diệp. Khi đã vào trong bếp, An Lâm mới khẽ nói:
An Lâm hít một hơi dài. Lời nói đã định nói ra mà sao quá
khó. Anh biết mình không nên hỏi thẳng cô ấy. Nếu làm như vậy
sẽ khiến cô ấy không những ngại mà còn có thể không trả lời
thành thật với anh. Nghĩ thế, An Lâm mới mỉm cười:
- Chúng ta quen nhau bao nhiêu năm rồi nhỉ?
Trúc Diệp thấy An Lâm hơi lạ nên có quay ra nhìn anh dò xét.
Kết quả là chỉ nhận được một nụ cười ấm áp của anh. Trái
tim cô lại thổn thức, lại đập nhanh hơn một nhịp sau khi nhìn
thấy nó. Cô vội vàng cúi xuống che đi cảm xúc của mình rồi
trả lời anh:
- 17 năm anh ạ!.
An Lâm đưa chiếc đĩa dính đầy bọt xà phòng vào tráng. Nước
đang chảy mạnh gặp vật cản vội vàng bắn ra theo nhiều tia. Bắn luôn cả vào người anh. Nhưng anh lại không để ý, chỉ tiếp tục
với sự hoài nghi đeo bám bản thân nãy giờ:
- Anh An Lâm. Có chuyện gì vậy? Hôm nay anh lạ lắm.
An Lâm không đả động gì đến câu hỏi của Trúc Diệp. Anh lại mỉm cười, hiền hòa mà ấm áp, tĩnh lặng và nhẹ nhàng. Như một
dòng nước vào thu.
- Anh không biết mình hỏi điều này có đúng không, nhưng...Anh đã nhìn thấy vệt máu trên giường của em...Và cả những tàn thuốc của ai kia nữa...Em hút thuốc sao?
Câu hỏi cuối, Trúc Diệp biết đó không phải là một câu hỏi. Đó chỉ là một suy nghĩ phủ định về những điều mà An Lâm đang
nghi ngờ. Anh đang hi vọng là cô không phải như những gì anh đang
nghĩ.
Khi nghe An Lâm nói thế, chiếc đĩa trong tay Trúc Diệp bỗng chốc trở lên trơn tuột.
Choang.
Tiếng kêu khi đĩa chạm xuống mặt đất. Vỡ tan tành!!!.
An Lâm vẫn điềm nhiên theo dõi từng cử chỉ của Trúc Diệp. Anh
là một người thông minh. Anh biết đó là câu trả lời của cô.
Nhưng anh lại vẫn tiếp tục giả vờ làm một con đà điểu lừa
bản thân, muốn nghe một câu trả lời khác từ phía cô ấy, để anh không phải thất vọng. Để anh lại tiếp tục hi vọng và để anh
không thấy hối hận.
Nhưng, cô ấy lại không trả lời. Hoặc có thể là cô ấy đang định trả lời thì...Nam Lâm đi vào:
- Có chuyện gì thế?
Ánh mắt Nam Lâm lo lắng. Anh hết nhìn Trúc Diệp lại nhìn An
Lâm, hai người đó, đã nói chuyện gì? Mà sao Trúc Diệp lại có
một nỗi sợ hãi tột cùng trong ánh mắt như vậy?
An Lâm thờ dài. Chầm chậm bước đến chỗ Trúc Diệp, đẩy nhẹ người cô ra ngoài cửa bếp nói giọng mệt mỏi:
- Em nghỉ đi, để anh làm hết được rồi.
Trúc Diệp như một người mất hồn, bước thẫn thờ ra ghế. Cô
không thể nghĩ được gì nữa, là do cô quá sợ hãi. Cô không ngờ
là An Lâm lại biết được việc đó, đúng là cô có hơi đoảng. Cô
biết những gì mà An Lâm đang nghĩ. Và cô cũng hiểu vì sao anh
ấy nói "nên hiểu mà thành thật với nhau".
Cô không thể, không thể thành thật được. Làm sao mà cô có thể
nói người đó là Nam Lâm? Làm sao mà cô có thể nói rằng cô
không còn theo đuổi An Lâm được nữa vì cô đã thấy hổ thẹn.
Nước mắt Trúc Diệp rớt rơi xuống gò má, lăn dài song song theo
hai đường thẳng. Giống như cô và An Lâm, mãi mãi không thể gặp
nhau trên một con đường.
Nam Lâm nhìn An Lâm lo lắng hỏi:
- Anh đã nói gì với cô ấy?
An Lâm sớm đã nghi người cùng Trúc Diệp chính là Nam Lâm. Đơn
giản vì anh hiểu, cô ấy không thể gần gũi cùng người con trai
nào khác. Anh hiểu...
An Lâm nheo mắt nói lạnh lùng, anh chưa bao giờ phải dùng giọng điệu này để nói với em trai mình.
Nhưng giờ đây anh lại thấy tức giận không thể tả, anh đang ghen ư?
- Anh phải hỏi em mới đúng. Em đã thấy hài lòng chưa? Thấy hạnh phúc chưa?
Nam Lâm nhíu mày, cơ hồ không vừa lòng với thái độ của anh trai:
- Anh đang nói cái quái gì thế? Tại sao lại phải vừa lòng và hạnh phúc?
- Không phải ý định từ năm 20 tuổi của em đã hoàn thành rồi
hay sao? Tại sao bao nhiêu năm em vẫn không hề thay đổi hả Nam Lâm? Anh rất thương em, vì em là em trai anh...nhưng Trúc Diệp, cô ấy
cũng là em gái của hai chúng ta, em cứ nhất quyết đối xử với
cô ấy như vậy thì em mới vừa lòng hay sao?
Nam Lâm đã loáng thoáng hiểu những gì mà An Lâm nói. Hóa ra anh đã bị hiểu nhầm. Anh đâu có cưỡng đoạt. Là do cô ấy tự
nguyện. hoàn toàn tự nguyện. Nhưng nói ra thì ai tin anh cơ chứ? Sẽ chẳng có ai tin, kể cả anh trai anh. Nam Lâm nhếch môi cười
nhạt rôi nhìn xoáy sâu vào mắt của An Lâm gằn giọng nói:
- Phải, em đã hạnh phúc, đã hài lòng đấy. Cô ấy đã thuộc về em rồi, anh có chấp nhận cô ấy nữa không?
An Lâm tròng mắt đỏ hoe không kìm được mà giáng một cú đấm
vào mặt Nam Lâm. Khiến Nam Lâm theo lực đó mà ngã nhào ra đất.
Khóe môi của anh bắt đầu gỉ máu, nhưng anh lại không đánh trả.
Chỉ đứng dậy, khóe môi nhếch lên một chút lạnh lùng. Cười mà
như không phải cười.
An Lâm cảm thấy cơn giận đã dịu xuống sau cú đấm vừa rồi. Vội vàng thở dài. Anh mệt mỏi hơn bao giờ hết, chỉ muốn đổ gục
bản thân xuống. Nhưng không thể, ai cho anh đổ gục đây?
- Anh xin lỗi!.
Nói rồi An Lâm chạy ra ngoài và hướng ra phái cửa. Khi mở cửa, anh có quay ra nhìn Trúc Diệp. Cô ấy cũng nhìn anh với ánh
mắt trân trối. Nhưng biết nói gì? Với anh tất cả đã sụp đổ.
Cô ấy đã thuộc về người khác rồi, anh không thể quay đầu lại
được nữa. Anh hối hận vì mình đã quá mập mờ, đã quá ngốc
nghếch mà chậm trễ.
Dương Thùy bước vào bar.
Cô đã chán ngán cái cuộc sống vô vị ngoài kia rồi. Cô muốn
uống rượu. Dạo gần đây cô thấy tâm tư tình cảm của mình rất
lạ. Không thể kiểm soát nổi lại còn hay ghen tuông vô cớ nữa
chứ. Thật là...
Rồi Dương thùy lại nhớ ra anh chàng bác sĩ giống hệt Nam Lâm
mà cô gặp trong bệnh viện. Theo lời anh ấy nói thì anh và Nam
Lâm là anh em. Nhưng cô lại thấy hết sức mâu thuẫn, rõ ràng
Trúc Diệp đã nói chị ấy chỉ có một người anh thôi. Vậy ở đâu ra một người anh thứ hai này nữa? Cô càng nghĩ càng không
hiểu.