Trúc Diệp nghe thấy tiếng Nam Lâm
phả vào sau gáy mình thì chợt thấy tim đập mạnh và nhanh hơn
một nhịp. Dường như hơi thở của cô cũng nóng bừng theo anh. Cô
thấy chân mình mềm nhũn ra, anh nặng quá! Nhưng cô lại không nỡ
đẩy anh ra. Sợ rằng anh sẽ buồn, cô cũng không biết tại sao
mình lại sợ.
- Anh Nam Lâm. Anh sao vậy? - Trúc Diệp cố giữ cho giọng nói mình thật là bình tĩnh.
Nam Lâm gục mặt xuống bờ vai Trúc Diệp. Mái tóc cô xõa ra tỏa
hương thơm của dầu gội. Anh tham lam hít một hơi thật sâu, như để ghi nhớ nó rồi mới nói:
- Trúc Diệp! Em có biết...em có biết anh yêu em nhiều như thế nào không?
Trúc Diệp như bàng hoàng, chân tay bải hoải sau khi nghe câu nói
này. Tâm hồn của cô cũng như đờ đẫn theo người say kia rồi.
Phải, cô không tin là Nam Lâm sẽ yêu cô. Mãi mãi anh ấy sẽ không
bao giờ yêu cô. Vì cô nghĩ số phận đã như thế rồi, chân lí
không bao giờ có thể thay đổi: Nước và lửa không thể chung.
Cô không nghĩ rằng mình là lửa hay nước nhưng cô lại muốn ví
tình cảnh của cô và Nam Lâm như vậy. Để thấy được rằng, tình
yêu giữa cô và anh là không thể xảy ra.
Nhưng tại sao anh ấy lại nói câu đó? Tại sao khi uống rượu anh
ấy luôn làm những điều kì quái? Và tại sao anh ấy lại nói
điều này với cô?
Trúc Diệp buông nhẹ người Nam Lâm ra, cô nhìn thẳng vào mắt anh nói không chút sợ hãi:
- Anh uống say quá rồi. Để em gọi xe đưa anh về nhé?
Nam Lâm gạt tay cô ra. Kéo mạnh người cô lại rồi áp môi mình lên môi cô. Anh cảm thấy trước mặt Trúc Diệp, anh không thể kìm
nổi ý nghĩ muốn cô ấy là của mình. Anh hận và đau xót khi
nghĩ sau này cô ấy sẽ về tay một kẻ khác. Anh hận mình không
thể chết đi rồi đầu thai thành một người có thể danh chính
ngôn thuận mà cưới cô ấy làm vợ.
Trúc Diệp một lần nữa cảm nhận được dục vọng từ phía Nam Lâm khi uống rượu. Cô tự hỏi khi say anh ấy nhất định sẽ như thế
này sao? Vậy thì đã có bao nhiêu người con gái qua tay anh ấy
rồi?
Bỗng nhiên, nghĩ đến vấn đề này Trúc Diệp lại cảm thấy trong
đầu có một luồng ghen tuông ập đến. Cô đánh mất lí trí mà mở đôi môi của mình ra cho lưỡi của anh lùa vào.
Giống như tình cảm của Nam Lâm, ào ạt và chảy xiết, không loại đê nào có thể ngăn cản nổi.
Hai người như nồng nhiệt, như hai ngọn lửa đang cháy rừng rực.
Giữa không gian vắng lặng. Họ đã hoàn toàn muốn đối phương
thuộc về mình.
Nam Lâm xoay người đẩy Trúc Diệp về phía phòng ngủ. Đôi môi của anh vẫn không rời khỏi đôi môi cô, như sợ rằng, buông ra rồi cô
sẽ chạy khỏi anh mãi mãi. Và anh sẽ không bao giờ có thể gặp
lại cô nữa.
Trúc Diệp đưa tay quờ quạng mọi thứ quanh giường như để tìm
chút lí trí còn xót lại. Nhưng cô lại không tìm thấy gì ngoài sức nóng của cơ thể đang áp lấy người cô.
Quần áo cứ rơi từ từ, giống như mọi rào cản đã bị phá bỏ.
Thay vào đó là một tình cảm được nung nấu suốt nhiều năm qua
và một phút bốc đồng ghen tuông của hai người.
Đôi môi Nam Lâm lướt nhẹ từ đôi mắt cho đến bờ má, vành tai rồi xuống đôi môi. Hơi thở gấp gáp nóng hổi làm cho những giọt mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên cơ thể. Lúc sau, Nam Lâm rời khỏi đôi
môi cô, dùng ánh mắt chan chứa nhất để nhìn cô rồi nói giọng
khàn khàn:
- Trúc Diệp. Cả đời này, em chỉ có thể là của anh thôi.
Trúc Diệp mặt mũi ửng hồng giống như một bông hoa mẫu đơn. Đôi
mắt đê mê với hàng lông mi rung động khiến ai đó trong lúc này
đều cảm thấy say đắm. Tâm trí cô giờ không còn nghĩ được gì
nữa, muốn vùng ra nhưng lại không biết cách. Muốn tiếp tục
nhưng thâm tâm lại không ngừng gào thét. Cuối cùng cô mặc kệ
mọi chuyện trôi theo lẽ tự nhiên. Nếu như Nam Lâm đã nói cả đời này cô chỉ có thể là của anh thì cô cũng không phản kháng
được. Vì giờ đây, anh mãnh liệt hơn ai hết. Mãnh liệt và mạnh
mẽ đến nỗi cô cảm thấy trái tim mình không còn nguyên vẹn khi
nhìn vào mắt anh nữa.
Khi anh tiến vào cơ thể cô, cô đã những tưởng mình rơi xuống
địa ngục, nhưng rồi lại hóa ra đang ở thiên đường. Cô như muốn
hòa vào anh, hòa vào hơi thở gấp gáp của anh.
Trúc Diệp khẽ cựa mình. cô vừa tỉnh giấc sau một đêm dài đê mê chìm trong đau khổ và ngọt ngào. Cô hoàn toàn nhớ được những
gì mình đã trải qua...Và cô thấy ngạc nhiên là cảm giác lúc
này. Rất vui sướng, hạnh phúc.
Trúc Diệp ngồi dậy vơ lấy quần áo ở dưới đất rồi mặc vào.
Trên cơ thể cô giờ đây có không ít những dấu tích của Nam Lâm
để lại. Khi nhìn thấy nó, cô chợt nhíu mày.
Rồi cô lại thấy mình như một người tình của anh ấy trong cơn say.
Tuy nhiên, khi cô vừa bước vào nhà tắm thì cũng là lúc Nam Lâm
tỉnh dậy. Anh thở mạnh mấy cái như để trấn tĩnh tinh thần.
Đầu óc quay mòng mòng rồi trở về những chuyện xảy ra đêm qua.
Khi nhìn thấy bóng Trúc Diệp vừa bước vào nhà tắm thì cũng
là lúc anh biết cô đã thuộc về anh rồi.
Không phải là anh không hạnh phúc, nhưng lại hoàn toàn lo lắng.
Cô ấy có tự nguyện không? Cô ấy có hận anh không? Hay là chỉ
có mình anh ảo tưởng.
Nam Lâm cứ ngồi thần người ra như thế, đến quần áo anh cũng chẳng buồn mặc.
Lúc sau, Trúc Diệp bước ra với hương sữa tắm ngào ngặt. Điều
ấy lại như muốn kích thích anh nhào vào cô lần nữa nhưng anh
lại kiềm chế. Anh không thể làm như thế được. Hôm qua là anh
say, còn bây giờ là anh đang tỉnh táo. Hoàn toàn có thể kiểm
soát nổi lí trí của mình.
Nam Lâm đưa mắt nhìn Trúc Diệp tiến lại phía mình. Rồi lại nghe cô nói:
- Anh Nam Lâm.
Nam Lâm vội vàng nắm tay Trúc Diệp thành khẩn:
Dương thùy không nói gì. Cô khẽ đưa mắt liếc Mạnh Đức một cái. Chợt phát hiện ra dạo này anh ta rất phong độ. Hơn xưa rất
nhiều. Người ta nói nếu bạn thấy một người đàn ông "bỗng
nhiên" trở lên đẹp trai và phong tình, chắc chắn anh ấy đang
muốn thể hiện với một cô nàng nào đó mà anh ta đã yêu.
Ngặt nỗi Dương thùy lại nghĩ rằng Mạnh Đức đã để ý đến một
cô nàng khác. Trong lòng không giấu nổi sự ghen tức mà nói
bóng gió:
- Đi làm cần gì phải xức nước hòa nồng nặc đến tắc cả mũi như thế này.
Trúc Diệp quay ra nhìn Mạnh Đức. Anh ta cũng đang trong tình thế dở khóc dở cười.
- Dương Thùy. Nếu em thích anh có thể tặng em một lọ.
- Việc công ti ta sẽ gặp đối tác phải không ạ?
- Đúng. Hôm đó, nghe chừng tôi bận công tác. Cô có thể đi thay tôi không?
Trúc Diệp sao dám từ chối:
- Dạ được.
- Quyết định vậy đi.
Trúc Diệp ngồi trước bàn máy tính thẫn thờ suy nghĩ. Rốt cục tình cảm của cô đối với Nam Lâm là gì? Tại sao khi trải qua
cùng anh ấy cô lại không có cảm giác gì là mất mát? Ngược
lại, cô còn rất vui.
Với An Lâm, cứ nghĩ đến anh ấy cô vừa đau mà lại vừa thẹn. Sợ rằng cô không còn mặt mũi nào mà nhìn anh ấy nữa. Trinh tiết
cô cũng trao cho Nam Lâm mất rồi, cô còn có tư cách theo đuổi anh ấy hay sao? Huống hồ trước đó cô cũng chỉ là một người em
gái của anh ấy mà thôi.
- Chiều nay, anh muốn chúng ta có thể ăn cơm cùng nhau. Được không?
Nghe thấy câu này, Trúc diệp lại cảm thấy khó thở, trái tim
như dồn dập khiến cô không thể kiểm soát. Có phải là cô đang
vui sướng hay không?
- Chiều nay ạ? Ăn ở đâu hả anh?
Phía bên kia im lặng hồi lâu rồi như để suy nghĩ rồi mới nói:
- Ăn ở nhà em đi. Chúng ta sẽ làm cơm.
Trúc Diệp mỉm cười rồi trả lời:
- Dạ được.
* * *
Buổi chiều.
Trúc Diệp vào siêu thị chọn mấy loại thức ăn rồi đứng ở cửa
chờ An Lâm đến đón. Cô tưởng tượng mình như là một người vợ
của anh ấy. Rồi lại khẽ mỉm cười trước ý nghĩ đó.
Khi nghĩ, cô thấy mình hạnh phúc. Giống như thời điểm đêm hôm qua.
Một lúc sau, An Lâm lái xe đến. Anh đi xuống mở cửa xe cho cô.
Khi hai người đã yên vị, anh quay sang Trúc Diệp nói:
- Có nên mời Nam Lâm đến ăn không? Lâu lắm ba người chúng ta không ăn cùng nhau rồi.
Trúc Diệp nghe thấy thế vội vàng ngăn cản:
- Không, đừng - Rồi cô lại cảm thấy mình hơi thái quá nên cũng
dịu giọng lại - Em không mua đủ thức ăn. Vả lại...em cũng muốn
bữa ăn này chỉ có hai chúng ta thôi.
An Lâm mỉm cười rồi gật đầu. Nghe cô nói thế anh hoàn toàn có
cảm giác trăm hoa đua nở trong lòng. Hóa ra anh đã đoán không
nhầm, bao nhiêu năm qua, cô ấy chỉ dành tình cảm cho một mình
anh mà thôi.
Bước vào nhà. Trúc Diệp nhớ lại cảnh mình và Nam Lâm đã
cuồng nhiệt cùng nhau đêm qua tại đây. Trong lòng không khỏi dâng
lên nỗi sợ hãi. Đến nỗi chân của cô cũng ngập ngừng trước
từng nhịp bước.
An Lâm thấy có gì đó không ổn phía Trúc Diệp nên lo lắng hỏi:
- Sao vậy em?
Trúc Diệp cơ hồ sợ hãi lắc đầu:
- Không có gì. Em đang nghĩ nên nấu món gì cho anh ăn thôi.
An Lâm nghe vậy không khỏi vui mừng. Đôi mắt anh sáng lên như hai
vì sao xa, và phút chốc lại trở thành một ánh mặt trời ấm
áp.
- Có cần anh giúp gì không?
- Không cần đâu. Bữa ăn hai người rất đơn giản mà.
An Lâm cũng đồng ý trước quan điểm này nên anh ra ghế ngồi. Bật tivi lên nhưng không có gì xem. Thấy chân tay buồn bực, anh đã
quen làm việc rồi, ngơi nghỉ một chút là lại không yên. Cuối
cùng anh đành hỏi Trúc Diệp:
- Nhà em có báo gì đọc không?
Trúc Diệp từ nhà bếp nói vọng ra:
- Ở trong phòng ngủ ấy. Anh lấy hộ em với.
An Lâm nhanh nhẹn đi vào phòng ngủ. Không gian có phần hơi lộn
xộn, như vừa bị ai bới tung lên vậy. Chăn vẫn chưa gấp, gối có
chiếc thì nằm ở dưới sàn. Anh mỉm cười nghĩ: Không ngờ cô
nàng này cũng có phút bừa bãi như vậy.
Anh Lâm nhặt chiếc gối lên toan để lên giường nhưng đôi bàn tay
anh chợt khựng lại. Trên ga trái giường hiện lên một vệt máu
loang lổ. Trên đó, khiến anh hoài nghi nhiều điều. Rồi trên
chiếc bàn con cạnh đó, những mẩu và tàn thuốc lá vẫn chưa
được vứt đi. An Lâm lại quan sát khung cảnh trong phòng.
Trí óc anh bắt đầu chất đầy những ý nghĩ...Rốt cuộc cô ấy đã làm chuyện gì? Chẳng lẽ...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT