Mọi người trong quán bar đưa mắt
nhìn con người đang đứng hiên ngang trước cửa, họ không biết anh
ta có phải là cảnh sát thật hay không nên không ngừng chỉ trỏ
và bàn tán.
Tên vô lại kia nhếch môi lên cười nhạt khi thấy cái người tự
xưng là cảnh sát cuất hiện. Hắn ta đưa tay lau nhẹ vết máu trên đỉnh đầu rồi ngồi xuống chiếc ghế cạnh đó và hất hàm nói:
- Cảnh sát? Vậy thì người bị bắt chắc chắn là cô ta rồi, cô ta hành hung tôi đấy.
Vị cảnh sát trẻ tuổi nhưng vẫn rất dày dạn kinh nghiệm, anh ta bước nhanh đến chỗ tên vô lại đó rồi đưa chiếc thẻ của mình
lên:
- Xin lỗi! Nhưng chứng cứ đã quá đầy đủ, anh là người mà chúng tôi đang cần tìm.
Trên nét mặt hắn bỗng chốc thoáng nét hoang mang:
- Vì tội gì?
- Buôn bán gái mại dâm qua biên giới. Tôi là tổ trưởng tổ cảnh sát cục A.
Quả nhiên là vậy! Anh chàng trẻ tuổi này chính là cảnh sát
chứ không phải anh ta tự xưng. Vốn, đã tốn công tốn sức theo
chân hắn ta lâu lắm rồi. Giờ anh cũng đã có đủ điều kiện để
còng tay hắn lại. Ánh mắt anh nghiêm nghị nhìn tên tội phạm:
- Đừng có bỏ chạy. Chúng tôi đã phong tỏa nơi đây rồi.
Tên tội phạm nghe thế liền nhởn nhơ đưa tay ra cho anh cảnh sát
lồng vào chiếc còng số tám sáng loáng. Hắn tỏ vẻ coi thường, hàng lông mày ngắn hơi dướn lên vì nụ cười nhạt. Điệu bộ và
dáng vẻ thật khiến cho người ta cảm thấy hắn không coi pháp
luật ra gì.
Mọi người trong quán bar bao gồm cả Dương Thùy vì quá bàng
hoàng và sợ hãi nên cứ ngồi thần người ra. Nhất là Dương
Thùy, có đánh chết cô cũng không ngờ mình vừa đối mặt với
một tên buôn bán gái mại dâm. Cô đưa cốc rượu lên uống vội vàng để làm vơi đi một ít xúc cảm hoang mang đang dâng đến tận óc.
Dương Thùy bước loạng choạng ra ngoài. Gió đêm táp vào mặt như
muốn chửi cô quá khờ dại và ngốc nghếch. Phải, cô luôn tự ti
về bản thân mình như thế, có sắc đẹp thì làm được gì cơ chứ? Cô ước mình đừng bao giờ sinh ra tại gia đình này, ước rằng
người đó không phải là bố cô, ước rằng ông ta hãy sống một
cách trong sạch và liêm chính...để cô còn có thể ngẩng mặt lên mà chọn người cô yêu.
Từ đằng xa, một chiếc taxi đi tới, Dương Thùy mím môi chạy ra
chặn đường. Cô cần phải về nhà. Nhưng khi cửa kính xe vừa được hạ xuống thì đã nghe thấy tiếng chửi rủa của tên lái xe:
- Làm gì vậy? Điên à? Muốn chết thì đi ra chỗ khác.
Dương Thùy bị rượu chi phối, trên môi nở một nụ cười vô thức rồi nói giọng lèm bèm:
- Cho tôi về, tôi muốn về nhà...
Tên tài xế lập tức gạt phắt cô ra rồi hất mặt về phía đằng sau nói:
- Có khách rồi, cô chọn xe khác đi.
Nói rồi hắn ta phóng xe đi mất. Dương Thùy đứng lặng người
dưới lề đường. Cô bỗng thấy lòng trống trải, cảm thấy như tất cả đều quay lưng lại với mình. kể cả tên lái taxi quèn, quèn
mà cũng lên mặt với cô. Dương Thùy mỉm cười đau khổ, cô khoác
túi lên rồi lại bước đi.
Ở thành phố này, về đêm cũng như ban ngày, lúc nào cũng tấp
nập những người và xe. Có nhiều lúc cô tự hỏi "Họ làm gì mà phải hối hả và vội vã như vậy?" Sao không chầm chập dừng lại mà nhìn xem, đường phố đã bị họ chèn ép, hành hạ đến mức
nào? Suy cho cùng thì con người phát triển đến ngày nay vẫn
còn thiếu xót rất nhiều chỗ, không có ai là hoàn hảo cả. Đang cười cái sự đời, thì tiếng chuông điện thoại phát ra từ trong túi xách. Nhìn cái tên hiện lên trên màn hình Dương Thùy đã
chẳng muốn nghe. Nhưng nếu cô không nghe thì e là nó sẽ kêu cho
đến khi nào cô chịu nghe thì thôi.
- Bố, có chuyện gì không?
Không biết phía bên kia nói gì mà cô chợt nhíu mày:
- Con sống rất tốt. Bố hãy thôi ngay những việc như vậy đi.
- ...
- Như vậy còn chưa đủ hay sao? Con nói rồi, con không muốn. Cho
dù họ có đến tìm bố, họ có làm gì bố thì con cũng không
quan tâm. Còn nếu bố lo lắng cho con thì hãy buông tha cho con đi.
Nói rồi, cô vội tắt máy. Cô không biết những tháng ngày tiếp
theo mình sẽ sống như thế nào. Nhưng ở thành phố này rồi, sẽ
không ai biết đến cô nữa, không ai biết đến Dương Thùy là con
gái của ông ta nữa.
Một chút men rượu đâu đó vẫn quanh quẩn trong đầu óc cô khiến
nó quay cuồng và bước đi có phần loạng choạng. Dương Thùy
chỉnh lại túi xách rồi cố gắng lết thân xác về nhà. Đang
đi...thì người cô bị chắn bởi...Mạnh Đức.
Vậy đấy, anh ta lúc nào cũng xuất hiện một cách bất thình
lình như vậy khiến cô khó chịu. Dương Thùy gạt phắt người anh
ta ra rồi gắt lên:
- Tránh ra!
Mạnh Đức kéo tay cô lại rồi lôi cô đi đến chiếc xe đỗ cạnh vỉa hè của mình. Anh dùng sức đẩy cô vào bên trong ghế lái phụ
và đóng cửa.
Khi yên vị rồi, anh mới quay sang Dương Thùy nói:
- Ngoan ngoãn đi. Em mà còn chống đối anh sẽ dùng biện pháp
mạnh đấy. Dù sao ở chỗ này cũng không được đỗ xe lâu đâu.
Dương Thùy im lặng không nói gì. Cô tựa đầu vào cửa kính rồi
nhắm hờ đôi mắt. Hàng mi dày lặng lại nhìn thật lung linh và
huyền ảo.
Trái tim Trúc Diệp bỗng nhiên lại thấy rung động. Lồng ngực
phập phồng do tim đập quá nhanh, cô không thể kiểm soát nối nó. Nhưng biết làm sao đây? Cái cô tự hỏi mình chính là câu nói
của An Lâm kia. Có nên đi hay không?
Nam Lâm ngồi thần người ra nhìn máy tính. Cây bút trên tay đang
được anh quay đi quay lại không biết bao nhiêu vòng. Ánh mắt vô
định cứ nhìn vào chiếc màn hình kia, nhưng rõ ràng mục đích
của anh không phải là để nhìn nó. Cái anh muốn nhìn chính là
trái tim của Trúc Diệp. Anh luôn ao ước, rằng mình có thể thấu hiểu trái tim của cô ấy. Nhưng sao quá khó.
Dạo gần đây, à không, phải là từ sau khi anh và Trúc Diệp trải qua đêm ấy. Anh đã có ý nghĩ mơ hồ rằng mình và cô ấy sẽ
được chấp nhận. Dù chỉ là giả thiết, dù bị tâm can cho là
điên rồ thì anh cũng vẫn muốn được một lần nghĩ như vậy. Anh
không biết cảm giác của mình có phải là thật hay không, nhưng
linh cảm mách bảo anh rằng...anh và cô ấy, chắc chắn sẽ đi
cùng nhau trên một con đường.
Tuy vậy, hiện giờ anh lại thấy nghi ngờ. Bước đi trên một con
đường ư? Thật là nực cười. Anh và cô ấy chỉ là anh em, trừ khi dì Hoa và bố anh đôi đường chia li, nếu không thì chắc chắn anh và Trúc Diệp sẽ không đến được với nhau.
Kể cả An Lâm cũng vậy.
Nam Lâm chợt nở một nụ cười chua xót.
- Sao vậy? - Trịnh Thắng ngồi bàn bên cạnh vỗ nhẹ vai Nam Lâm hỏi.
Nam Lâm ngừng quay cây bút trong tay. Anh quay ra nhìn Trịnh Thắng, ngập ngừng một lúc, cuối cùng anh cũng quyết định nói:
- Trịnh Thắng này! Hôm qua tôi đọc một câu chuyện trên báo, nội
dung của nó đại loại là thế này...Có hai anh chàng, hai người
này là anh em sinh đôi nhé? Họ cùng yêu một cô gái. Nhưng mẹ
của cô ấy lại lấy bố của hai anh chàng, có nghĩa là họ đã
trở thành anh em mất rồi. Cô gái này rất thích người anh, còn
người em thì chỉ hờ hững, quan tâm theo kiểu bố thí. Nhưng cuối cùng, cô ấy lại chấp nhận trải qua đêm đầu tiên cùng người
em...vậy thì theo cậu, cô ấy sẽ yêu ai?
- Chuyện của cậu à? Có thật là trên báo không đấy?
Nam Lâm bị nói trúng tim đen, chỉ giật mình rồi chối đây đẩy:
- Cậu bị làm sao thế? Cỡ như tôi mà phải yêu "em gái" của mình hay sao? Nào, mau mau trả lời đi.
- Ờ...điều đầu tiên tôi nghĩ về câu chuyện này sẽ là...họ chẳng bao giờ đến được với nhau đâu.
Nam Lâm cơ hồ không hiểu nên hỏi lại:
- Là sao?
Trịnh Thắng trả lời rất thản nhiên:
- Rõ ràng họ đã là anh em, dù có cố chấp mà đuổi theo nhau
thì cái bắt được cũng chỉ là vô nghĩa. Hoàn toàn vô nghĩa.
Còn điều thứ hai, cô gái kia, tình cảm mập mờ, đối với mỗi
người cơ hồ có vẻ rõ ràng nhưng thực chất lại khiến người
ngoài chẳng hiểu gì hết. Cô ấy yêu người anh, nhưng lại trao
thứ quý giá nhất cho người em. Tôi thề rằng, cô ta là người
đến chính bản thân mình còn không hiểu nổi.
- Nhưng...nếu dần dần, cô ấy dành tình cảm cho người em thì sao?
- Tôi chẳng phải đã nói rồi hay sao? Cho dù có dành tình cảm
cho ai thì cũng không đến được với nhau đâu. Chi bằng mỗi người
tự kiếm cho mình một người ngoài xã hội rộng lớn. Còn hơn là cứ rượt bắt nhau như thế này.
Nam Lâm gật gù vẻ hiểu ý. Nhưng những phân tích của Trịnh
Thắng lại như những nhát dao đang không ngừng đâm vào trái tim
anh. Thật nực cười cho cái suy nghĩ điên rồ kia. Anh thấy mình
sao mà ngu ngốc quá, anh đang hi vọng, đang ước mơ cái gì cơ
chứ? Chỉ là một thứ hão huyền, viển vông...mãi mãi không thể
nào đạt được. Mãi mãi không thể nào với tới.
An Lâm thu xếp công việc ổn thỏa, để dành thời gian cho bữa ăn
cùng Trúc Diệp vào buổi trưa. Thực ra, anh thấy mình là một
kẻ hay tiếc nuối và cũng thật nhiều chuyện. Lúc biết được
chuyện ấy, anh đã tức giận, đã tự hứa rằng mình sẽ không quan tâm đến cô ấy nữa. Nhưng rồi, trái tim anh lại theo lối mòn cũ mà chạy đến bên ai kia. Anh không ngăn được lòng mình thôi nhớ
cô ấy, không ngăn được trái tim mãi mãi chỉ có cô ấy...và...anh không thể nào ép mình ghét cô, hận cô.
Sau đêm hôm qua, anh đã vỡ ra rất nhiều điều. Anh không ngờ rằng
tình cảm của mình dành cho cô ấy lại lớn như vậy. Lúc trước,
anh đã quá ngu ngốc, đã quá coi thường và đã quá tự đề cao
bản thân. Rằng mình chính là người mà cô ấy mãi cất giữa và
bảo quản trong tim. Rằng mình có quyền cho cô ấy sự chờ đợi,
tự cho mình lỡ hẹn khi chấp nhận cô ấy quá muộn. Và rồi bây
giờ, anh biết, mình đã sai. Quả thực anh đã sai. Anh quên rằng,
trái tim con người rất nhỏ bé và thật mong manh. Dù có thế
nào, dù có yêu nhiều, yêu lắm, nếu mình hờ hững, mình không
quan tâm, thì nó cũng sẽ chán nản mà bay đến một nơi khác.
Huống hồ nơi đó lại cần nó, rất cần.
An Lâm thở dài rồi khóa cửa phòng. Anh bước chầm chậm về phía thang máy, tự nghĩ xem bao nhiêu năm qua mình đã bỏ lỡ mất
những thứ gì.
- Anh An Lâm!
Khi thang máy vừa mở, khuôn mặt Khánh Lâm rộ lên một sự vui
mừng. Cô định đến văn phòng của An Lâm, không ngờ lại trùng hợp gặp anh ở đây.
An Lâm cũng ngỡ ngàng trước sự xuất hiện đầy bất ngờ của
Khánh Lâm. Mấy hôm nay anh không gặp cô ấy, những tưởng cô ấy đã thôi cái ý định theo đuổi anh rồi. Nhưng xem ra, anh sẽ lại mệt mỏi với cô nàng này nữa đây.
Anh nhìn Khánh Lâm vẻ ái ngại rồi nói:
- Hôm nay anh có chút việc bận. Hôm khác chúng ta gặp nhau nhé?
Khánh Lâm cơ hồ tỏ ra thất vọng. Trên tay cô là chiếc cặp lồng, trong đó là những món ăn mà cô đã tự vào bếp để nấu. Cô mong rằng An Lâm sẽ thích nó, ai ngờ lúc cô hân hoan, hi vọng thì
anh ấy lại dội cho cô một gáo nước lạnh như thế này đây. Giọng Khánh Lâm vang lên nhưng rất nhỏ:
- Vậy à? Em đã bỏ ra rất nhiều thời gian để làm chúng - Cô đưa cặp lồng lên nhìn, vẻ mặt tỏ rõ sự thất vọng.
An Lâm thở dài một cái rồi nói:
- Vậy anh chỉ ăn một chút thôi nhé? Anh không muốn lỡ hẹn.
Ánh mắt Khánh Lâm giây phút ấy như tỏa ra ngàn tia sáng lấp
lánh. Cô không biết rằng chỉ cần anh ấy nói câu đó lại khiến
mình vui đến như thế. Và cô cũng không biết, tình yêu có thể
chi phối cảm xúc con người ta nhiều như vậy.
- Nếu 10 phút nữa anh ấy mà không đến thì mình sẽ gọi điện.
Trúc Diệp ngồi ngắm lẵng hoa nhỏ xinh được đặt ngay ngắn trên
bàn. Cô đang nghĩ chốc nữa An Lâm đến, cô sẽ nói câu gì với
anh. Để cho không gian giữa hai người được tự nhiên hơn. Giống như trước kia.
Trước kia, An Lâm không bao giờ lỡ hẹn. Và giờ đây, người chờ
đợi chính là cô. Thiết nghĩ, những thời gian gần đây, quá
nhiều chuyện xảy ra đã khiến nhiều thứ thay đổi. Cả An Lâm,
một người không bao giờ để những thứ khác can thiệp vào tâm tư
tình cảm mà cũng thay đổi một cách chóng mặt. Trúc Diệp
thấy, anh bây giờ sao lại xa lạ hơn xưa. Dù cô đã cố gắng níu
kéo lại, nhưng một phần nào đó, An Lâm xưa cũ đã đi xa một
nửa.
Ngồi chờ thêm một chút nữa thì từ phía cửa, Khánh Lâm và An
Lâm bước vào. Trông họ rất đẹp đôi nên ai cũng phải đánh mắt ra nhìn khẽ một cái. Còn trúc Diệp, cô đang lặng người quan sát.
Lại là cô gái hôm nọ, nhiều lần Trúc Diệp tự hỏi, rốt cục cô ấy có phải là bạn gái An Lâm không? Tại sao lại cứ mập mờ
quan hệ với anh ấy như vậy?
An Lâm quay sang nói gì đó với Khánh Lâm, khiến mắt cô ấy hướng về phía Trúc Diệp theo một điệu dò xét. Rồi cuối cùng thì
cô ấy cũng rời đi.
- Cô ấy là chủ nhà hàng Việt này. Anh có quen biết nên vừa nãy đã cho cô ấy đi nhờ. Em chờ anh lâu chưa?
Trúc Diệp vốn không tin hai người chỉ là quen biết qua loa, nhưng cô cũng không dám hỏi nhiều. Cô nói thẳng vào vấn đề chính:
- Có chuyện gì vậy anh?
An Lâm chợt tắt đi nụ cười trên môi. Thay vào đó là vẻ mặt
thoáng chút u sầu. Anh với tay gọi phục vụ, liệt kê vài món.
Xong xuôi mới quay ra nhìn Trúc Diệp trả lời:
- Thực ra... có một chuyện, rất quan trọng.
Từ "quan trọng" được An Lâm nhấn mạnh ở cuối câu nói chợt kích thích sự tò mò của Trúc diệp. Nhưng cô biết, nếu anh ấy đã
gọi cô ra đây, chắc chắn anh ấy nhất định sẽ nói, cho nên cô
cũng không cần sốt sắng. Trúc Diệp cố tỏ ra bình tĩnh:
- Thế sao? Chuyện gì mà quan trọng vậy anh?
Giây phút ấy, An Lâm ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào đôi mắt của
cô. Anh như muốn truyền đạt hết mọi cảm xúc không có từ ngữ
nào có thể diễn tả được đến cô. Khóe môi anh mấp máy, những
tưởng câu nói đã được thốt ra nhưng lại bị dồn nén vào trong.
Sao mà khó nói quá. Đôi mắt anh càng ngày càng sâu thăm thẳm,
vô đáy, cuốn lấy tâm trí người đang chăn chú nhìn vào đó, chờ
đợi nó. Để nó cho cô biết được điều mà anh đang giấu kín.
Cuối cùng, câu nói ấy cũng được An Lâm thốt ra đầy khó khăn:
- Anh yêu em!.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT