Chung
Tình vội vã lái xe đến bệnh viện. Vừa đến cửa phòng bệnh mà Vương Lâm nói, đã
thấy Mạnh Tưởng nằm trên giường, có mấy người vây quanh anh, Chung Tình chậm
rãi đi vào, một cô gái trẻ bước về phía cô, ánh mắt lộ vẻ dò hỏi. Chung Tình đi
lại gần, “Tôi là Chung Tình.”
Cô gái
kia quay đầu, vội vàng hỏi: “Chị Du vẫn chưa gọi lại sao?”
Chung
Tình lắc đầu: “Điện thoại của cô ấy không liên lạc được.”
Cô gái
kia tự giới thiệu, cô là Vương Lâm, và mấy người ở đây đều là cấp dưới của Mạnh
Tưởng. Vương Lâm nói qua, mọi người đều ở lại công ty tăng ca, Mạnh Tưởng đột
nhiên ngất xỉu, tất cả luống cuống tay chân đưa anh đến đây. Khi biết dạ dày bị
thủng, lập tức phẫu thuật. Mọi người vội giúp anh làm thủ tục, chờ anh từ phòng
phẫu thuật ra, mới nghĩ cách liên hệ với người nhà của anh. Nhưng khi gọi điện
về nhà lại không có người nhận, Vương Lâm mới nhớ Mạnh tổng từng nói bố mẹ anh
đã ra nước ngoài. Cô muốn liên hệ với bạn gái của Mạnh tổng là chị Du, nhưng
gọi một lúc, điện thoại vẫn không có người nghe. Không có cách nào nữa, cô đành
phải tìm trong lịch sử cuộc gọi của Mạnh tổng, phát hiện cuộc gọi cho Chung
Tình là gần đây nhất và thường xuyên nhất, cô liền thử liên lạc với Chung Tình.
Chung
Tình nghe xong, lạnh nhạt nói: “Tôi là bạn của Mạnh Tưởng.” Chung Tình biết bố
mẹ nuôi đến chỗ anh họ của Mạnh Tưởng, không có ở thành phố W, nhưng Luyến Kinh
thì cô không biết.
Chung
Tình nhìn mấy người bên cạnh, khuôn mặt đều lộ vẻ lo âu, có hai người trong mắt
đầy tơ máu, vừa thấy đã biết phải làm việc rất vất vả. Trong lòng Chung Tình
thầm than, cấp dưới đã như vậy, Mạnh Tưởng nhất định còn làm việc gấp nhiều lần
họ, nên mới mệt đến mức phát bệnh.
Chung
Tình nói với Vương Lâm: “Mọi người về trước đi, để tôi ở lại với anh ấy. Tôi sẽ
liên lạc lại với Luyến Kinh, mọi người vất vả rồi.”
Vương
Lâm cười lắc đầu, “Chúng tôi không sao, trongg thời gian này Mạnh tổng mới là
người vất vả nhất, công ty xảy ra chút việc nhỏ, anh ấy lúc nào cũng phải làm
việc, ăn cơm cũng không kịp ăn.” Một người đàn ông trung niên bên cạnh ngắt lời
Vương Lâm, khẽ liếc mắt nhìn Chung Tình, Chung Tình ngạc nhiên hỏi: “Công ty
xảy ra chuyện gì?”
Người
đàn ông ấy nhìn cô không nói, mọi người cũng không hé răng. Chung Tình nói:
“Tôi và Mạnh Tưởng là thế giao, quen biết từ nhỏ, nếu anh ấy có gì khó khăn,
tôi sẽ hết sức giúp đỡ.”
Người
kia thản nhiên nói: “Đây là chuyện của công ty, không thể làm phiền đến cô
Chung.” Nói xong, anh ta cùng những người khác rời đi, Vương Lâm ngượng ngùng
nhìn Chung Tình, nói nhanh “Làm phiền chị” rồi đi theo.
Chung
Tình nhìn họ rời khỏi phòng, bất đắc dĩ đến bên cạnh giường.
Nhìn
anh nhắm chặt mắt nằm trên giường, hai tay cắm đầy ống truyền, sắc mặt trắng
bệch, thần sắc không chút ánh sáng, xương gò má nhô hẳn lên. Chung Tình chậm
rãi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường, kinh ngạc nhìn anh, anh nhất định mệt
gần chết rồi. Mấy hôm trước, anh vẫn ở bên cạnh cô, mà cô không hề để ý đến sự
mỏi mệt của anh, còn thường xuyên khiến anh phải quan tâm. Cô chỉ quan tâm đến
Chu Minh, nói với anh nhiều nhất cũng là Chu Minh, anh chỉ lẳng lặng nhìn cô.
Trong lòng Chung Tình khẽ nhói, là tại mình không quan tâm đến anh, nếu không
đã có thể nhận ra sự khác thường của anh.
Cô lấy
di động thử gọi lại cho Luyến Kinh, di động vẫn không liên lạc được. Cô thở dài
nhìn Mạnh Tưởng.
Đi vào
phòng, ngồi bên giường, lẳng lặng nhìn Mạnh Tưởng ngủ say, trong lòng chua xót,
hốc mắt trở nên mơ hồ. Cô cứ như vậy lẳng lặng ở bên anh suốt một đêm.
Ngày
hôm sau, Mạnh Tưởng tỉnh. Khi anh nhìn thấy Chung Tình nằm trên chiếc ghế cạnh
giường, kinh ngạc không nói lên lời, tại sao Chung Tình lại ở đây? Chẳng lẽ đêm
qua cô không v
Anh
nghiêng mặt yên lặng nhìn Chung Tình đang ngủ, nửa khuôn mặt bị che khuất, thân
thể hơi co lại, tay phải đặt trên mặt, sắc mặt cũng không tốt, nhất định là
khuya mới ngủ. Anh nuốt xuống một chút, phát hiện cổ họng khô nóng, chắc là do
cả đêm không uống nước. Nhưng anh không đành lòng đánh thức Chung Tình, đành
tình nguyện chịu khát, vẫn bình tĩnh nhìn cô.
Y tá đi
vào thấy anh đã tỉnh, mở miệng nói: “Anh tỉnh rồi à?” Mạnh Tưởng gật đầu.
Y tá
kiểm tra chai truyền dịch của anh, nhẹ giọng nói: “Bạn gái anh ở bên cạnh anh
cả đêm, năm giờ sáng mới ngủ, thật khổ cho cô ấy.”
Mạnh
Tưởng trong lòng đau xót, nhìn Chung Tình, cảm giác còn khó chịu hơn sự đau đớn
bên trong cơ thể.
Chung
Tình giật giật, chậm rãi mở mắt ra, cô nghe thấy có tiếng nói nên tỉnh lại. Vừa
mở mắt, thấy Mạnh Tưởng đã tỉnh, cô vội vã đứng lên, xoa xoa mái tóc rối, tới
bên cạnh giường, “Anh tỉnh rồi à?”
Mạnh
Tưởng cảm thấy yết hầu như bị dị vật ngăn chặn, căn bản không phát ra âm thanh
gì được, chỉ có thể gật gật đầu.
Chung
Tình cầm cốc và bình nước trên tủ đặt cạnh giường, rót nước đưa lên môi cho
anh, nhẹ nhàng nói: “Khát lắm rồi phải không?” Môi anh đã đỏ rực, cho thấy anh
rất khát. Mạnh Tưởng nhấp nhấp môi, giọng khàn khàn: “Tiểu Tình, cám ơn em.”
Chung
Tình đặt cốc xuống, mỉm cười: “Em gọi điện cho Luyến Kinh, nhưng điện thoại của
cô ấy không liên lạc được, có phải đã đi công tác rồi không?” Cô định an ủi anh
không phải Luyến Kinh không đến thăm anh.
Mạnh
Tưởng nhìn ánh mắt cô, căng thẳng, cô vẫn chưa biết anh và Luyến Kinh đã chia
tay, “Cô ấy không có ở thành phố W.” Sau khi nghỉ việc, Luyến Kinh đã đến Bc
Kinh tìm người đàn ông kia.
“Đúng
vậy, nếu cô ấy ở đây nhất định sẽ đến. Em thấy bố mẹ nuôi không có nhà, một
mình anh rất đáng thương, đành phải ở đây trông nom anh thay Luyến Kinh.” Chung
Tình xoay người nói, nói xong không đợi anh trả lời, bước ra khỏi phòng bệnh.
Mạnh
Tưởng nhớ ra tối qua là cuối tuần, là ngày Chu Minh đến Chung gia. Vậy tối qua
nếu cô ở lại đây, Chu Minh có phải cũng biết không? Nghĩ cả đêm Chung Tình
không về nhà, trong lòng lại bắt đầu phập phồng, chẳng lẽ Chu Minh đồng ý rồi
cô mới đến?
Chỉ
chốc lát sau, Chung Tình đã trở lại. Trên tóc cô còn vương vài giọt nước, cô đi
rửa mặt.
Mạnh
Tưởng nhẹ giọng nói: “Tiểu Tình, tìm giúp anh một y tá chăm sóc, em về đi. Đêm
qua không ngủ, nhất định mệt lắm rồi.”
Chung
Tình nói không sao, đồng nghiệp biết người nhà anh không có ở thành phố, sẽ
thay nhau đến đây trông nom cho anh. Cô chờ đồng nghiệp của anh đến sẽ đi.
Chung
Tình gật gật đầu, nói đại khái về tình hình gặp mặt, nói ấn tượng của Chung
Bình với Chu Minh đã thay đổi, còn khen anh ấy hay nói. Mạnh Tưởng nhìn cô, khẽ
nháy mắt, vẻ yên tâm. Chung Tình cười khẽ, “Anh và Luyến Kinh còn không nhanh
lên, đừng để bọn em hành động trước chứ.”
Mạnh
Tưởng cười khổ: “Đúng vậy, hai người thật nhanh tay.” Anh và Luyến Kinh đã
không có khả năng, nhưng anh đột nhiên không muốn nói với cô, cũng không có gì
quan trọng.
Chung
Tình nhìn vẻ mặt anh, không nói gì
Chỉ
chốc lát sau, cấp dưới của anh đến, là vị giám đốc Vu hôm qua. Chung Tình chào
giám đốc Vu một tiếng rồi đi ra ngoài. Cô muốn tìm cho Mạnh Tưởng một y tá,
đồng nghiệp có thể trông nom Mạnh Tưởng, nhưng không thể hoàn toàn dựa vào họ
để chăm sóc cho anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT