Đêm
nay, lần đầu tiên Chu Minh đăng môn bái phỏng, vốn là Chung Tình còn lo lắng ấn
tượng của bố mẹ với Chu Minh sẽ làm anh ngại, nhưng không ngờ nửa giờ sau, lời
nói của Chu Minh đã khiến bố mẹ tươi cười rạng rỡ, Chung Tình mới thoáng yên
tâm, để Chu Minh ứng phó với họ hẳn là không có vấn đề.
Chu
Minh thật sự đã chuẩn bị đầy đủ, ngồi nói chuyện bóng đá với Chung Bình. Bóng
đá quả nhiên là sở thích chung của đàn ông, vừa bắt đầu tán gẫu, đề tài đã có
thể lan rộng ra năm châu bốn biển, Tiêu Tố Tâm ở bên cạnh ngẫu nhiên hỏi về gia
đình Chu Minh. Chu Minh vô cùng chân thành nói về gia đình mình. Chu Minh có
một người anh trai Chu Hoành, đã ba mươi tám tuổi, ôm đơn đặt hàng của chủ
nghĩa độc thân, không kết hôn. Chu Hoành tiếp quản sản nghiệp Chu gia, trong
khi Chu Minh tự mình gây dựng, không làm việc ở nhà.
Chung
Bình cũng đánh giá Chu Minh, bộ dáng tạm được, nói không nhiều nhưng hài hước,
hiền lành, trong lòng cũng bắt đầu vừa ý. Tiêu Tố Tâm thấy anh khéo miệng, nên
vẫn có chút lo lắng.
Chung
Tình chỉ mỉm cười ngồi ở bên, ngẫu nhiên nói thêm một vài câu.
Đột
nhiên, di vang lên. Chung Tình áy náy cười, đi vào phòng lấy điện thoại ra.
Nhìn số
trên màn hình, Chung Tình hơi do dự, Mạnh Tưởng? Cô nhận điện, lại truyền đến
một giọng nữ, cô thoáng sửng sốt.
“Xin
hỏi, chị là Chung Tình ạ?” Giọng đối phương rất khẩn cấp.
Chung
Tình buồn bực trả lời: “Vâng, cô là….”
“Xin
chào, tôi là thư ký Vương Lâm của Mạnh tổng. Thật ngại vì quấy rầy chị, xin hỏi
chị có biết bạn gái Du Luyến Kinh của Mạnh tổng không?” Vương Lâm nói rất
nhanh, trong nháy mắt Chung Tình không kịp phản ứng, dừng vài giây, cô trả lời
biết.
Vương
Lâm dường như nhẹ nhàng thở ra, “Điện thoại của chị Du không liên lạc được, chị
có thể giúp tôi liên hệ với chị ấy không? Mạnh tổng nằm viện, người nhà anh ấy
đều đã ra nước ngoài, không có ai đến đây trông nom cho anh ấy.”
Chung
Tình sửng sốt, “Anh ấy sao vậy?” Mạnh Tưởng cũng nằm viện? Mấy ngày trước nhìn
anh có chút mỏi mệt, nhưng cũng không có gì khác thường, sao lại như vậy?
“Thủng
dạ dày, giờ đang phẫu thuật.” Vương Lâm nói.
Chung
Tình thở mạnh để đè nén sự lo lắng, “Được, để tôi thử xem. Mạnh Tưởng ở bệnh
viện nào?”
Vương
Lâm nói tên bệnh viện cho Chung Tình, liên tục cảm ơn sự giúp đỡ của cô, nói
Mạnh Tưởng nhất định là do làm việc vất vả quá độ mới vậy.
Chung
Tình gọi điện cho Luyến Kinh, nhưng điện thoại vẫn không liên lạc được, Chung
Tình chỉ có thể g một tin nhắn, nói Mạnh Tưởng nằm viện, để khi nào cô ấy nhận
được tin thì đến thăm Mạnh Tưởng.
Nhưng
tin nhắn gửi đi mãi vẫn không có trả lời, Chung Tình đi qua đi lại trong phòng,
bệnh của Mạnh Tưởng nhất định rất nghiêm trọng, nếu không sẽ không đột nhiên
ngất xỉu. Nhớ mấy ngày trước gặp anh, trên mặt anh đầy vẻ mỏi mệt, nhưng anh
lại không nói gì.
Đột
nhiên nghe mẹ ở gọi ở bên ngoài, Chung Tình lắc đầu đi ra ngoài, hôm nay là lần
đầu tiên Chu Minh đến nhà, ít nhất cô cũng phải ở bên anh.
Chu
Minh kéo cô ngồi bên cạnh, thân thiết hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Chung
Tình mỉm cười, “Không có gì.” Trong lòng lại suy nghĩ xem tại sao Luyến Kinh
không trả lời tin nhắn, điện thoại cũng không gọi được.
Chu
Minh thấy đã mười giờ, anh chào Chung Bình và Tiêu Tố Tâm, còn nói, hy vọng có
thể thường xuyên đến thăm họ. Chung Bình gật đầu, “Lúc nào cũng hoan nghênh.”
Chung
Tình đưa Chu Minh ra ngoài, đến cửa thang máy, Chu Minh đột nhiên kéo Chung
Tình lại, “Sao vậy?” Cô có chuyện, anh liếc mắt một cái đã nhìn ra.
Chung
Tình cười, “Không có gì.” Cô cảm thấy chuyện Mạnh Tưởng bị bệnh không liên quan
đến anh.
Chu
Minh nhìn cô thật sâu, không hỏi thêm, mà nói một câu khiến Chung Tình rung
động, “Lúc nãy anh hẹn bố mẹ em cuối tháng này sẽ gặp bố mẹ anh.” Chung Tình giật
mình, nhìn anh không nói gì.
“Họ
không có ý kiến.” Chu Minh vô cùng tự tin, ấn tượng của bố mẹ Chung Tình đối
với mình
Chung
Tình chậm rãi lấy lại tinh thần, thản nhiên nói: “Vâng.” Mục đích của Chu Minh
rất rõ ràng, họ cũng nên bàn đến vấn đề hôn nhân, nhưng Chung Tình cảm thấy
mình vẫn bị động đi theo Chu Minh, không có quyền phản đối.
Khóe
miệng Chu Minh khẽ nhấc , nhẹ nhàng hôn lên mặt cô, buông cô ra, đi vào thang
máy, “Em đi về đi.”
Chung
Tình nhìn cửa thang máy chậm rãi khép lại, nụ cười nhạt đi. Gả cho Chu Minh,
người trong thời khắc nguy hiểm đã bảo vệ cô, cô còn muốn gì nữa? Hài hước, hay
nói, tích cực chủ động, mặc dù có tư tưởng Đại nam tử, nhưng cô cũng không phản
cảm cách anh thích thay cô làm chủ.
Chung
Tình về phòng, Luyến Kinh vẫn không có hồi âm, Chung Tình suy nghĩ hồi lâu, rốt
cuộc vẫn mặc áo khoác, cầm ví ra khỏi phòng, cô muốn đến xem Mạnh Tưởng thế
nào.
Tiêu Tố
Tâm thấy cô, kỳ quái hỏi: “Sao vậy, Chu Minh lại gọi con ra ngoài à?” Đã trễ
thế này còn muốn ra ngoài.
Chung
Tình lắc đầu, “Có người bạn bị bệnh, con đến xem thế nào.”
Chung
Bình từ thư phòng đi ra, vừa định mở miệng, Chung Tình đã chạy ra ngoài cửa.
Ông nhìn Tiêu Tố Tâm, “Tiểu Tình đi đâu vậy?” Tiêu Tố Tâm nhún nhún vai, “Nói
cái gì mà bạn bị bệnh, muốn đi xem thế nào.” Cuối cùng còn nói thầm vài câu,
bạn bè gì chứ, đã trễ thế này. Chung Bình lắc đầu không nói gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT