Rốt
cuộc Lâm Tuyền đã sinh, một tiểu tử sáu cân[6] mũm
mĩm. Hai nhà Chung Lâm đều vui mừng đến cuồng loạn, Tiểu Duệ cũng vui vẻ choáng
váng, ôm đứa bé miệng cười không đóng vào được. Chung Tình nhìn chằm chằm vào
đứa cháu, mắt khép hờ, làn da nộn nộn phiếm hồng, da dầu hơi đen đen, rất đáng
yêu.
“Chị,
hâm mộ không, nếu vậy thì tự mình sinh một đứa đi.” Tiểu Duệ đắc ý ôm con khoe
khoang trước mặt Chung Tình.
Chung
Tình xoa xoa đầu Tiểu Duệ, “Đã làm bố rồi, mà còn giống trẻ con vậy.” Người lớn
hai nhà đều tranh cướp ôm cháu, trong mắt tràn ngập thỏa mãn, Chung Tình đứng
một bên hưởng thụ niềm hạnh phúc.
Hai
ngày nay Tiêu Tố Tâm luôn ở bệnh viện chăm sóc cho Lâm Tuyền, bố cũng suốt ngày
chạy qua chạy lại phòng trẻ con, mỗi ngày được ôm cháu nội, hai ông bà vô cùng
vui vẻ.
Người
nhà đều không để ý đến Chung Tình nữa, vừa vặn hai ngày nay cô cũng vội vàng
làm hạng mục, định chờ sau khi Mike đến, sẽ nghỉ vài ngày đưa họ đi du lịch.
Hai
ngày nay Chu Minh gọi điện cho Chung Tình, Chung Tình đều nói bận, mơ hồ nghe
thấy trong giọng Chu Minh có chút hờn giận, nói phụ nữ không cần vất vả như
vậy, về sau làm hết nghĩa vụ làm vợ làm mẹ là được rồi. Chung Tình sửng sốt,
nhưng không phản bác. Thì ra, người đàn ông này không muốn cô có khả năng, thứ
anh cần là một người vợ hiền trong nhà. Cô có nên học cách giả dạng yếu đuối,
để thỏa mãn chủ nghĩa đại nam tử của anh không.
Không
biết có phải l ngày đó của cô có tác dụng không, Chu Cần nhìn thấy cô cũng trở
nên khách khí, Chung Tình đạm đạm cười, như vậy là tốt rồi, cậu sẽ không còn
chấp nhất vô vị nữa.
***
Mike và
Serena đến thành phố W vào ngày thứ sáu, Chung Tình xin nghỉ đến sân bay đón
họ.
Vừa
thấy Mike và Serena ra khi sân bay, Chung Tình hưng phấn giơ tay vẫy, “Mike,
Serena.” Mike nhìn về phía tiếng nói, miệng cong lên, ôm vợ, cầm hành lý đi về
phía Chung Tình.
“Hello,
Chichi, thật là nhớ cô đấy!” Mike đi lại gần, liền ôm lấy Chung Tình, Chichi là
tên tiếng Anh của Chung Tình, cô cười ôm lấy anh, vòng tay của anh vẫn ấm áp
hữu lực như thế, Serena đứng bên cạnh cười ngọt ngào.
Mike
buông Chung Tình ra, còn thật sự đánh giá cô, mới thương tiếc xoa xoa mặt cô,
“Cô gầy.” Nghe giọng Mike mang theo khẩu âm Trung Quốc, Chung Tình cảm thấy vô
cùng thân thiết, tiếng Trung của anh là do cô dạy, tuy nói không được rõ ràng,
nhưng cũng được tính là lưu loát.
Chung
Tình cười gật gật đầu, sau đó đi qua dùng sức ôm lắc Serena, “Tôi cũng rất nhớ
mọi người.” Cô thật sự rất muốn gặp họ, từ khi biết họ sẽ từ nước ngoài đến
đây, cô rất chờ mong.
Buông
Serena ra, Chung Tình dẫn họ về phía bãi đỗ xe, chở họ rời khỏi sân bay.
Dọc
đường đi, Mike và Serena hưng phấn chỉ vào phong cảnh ven đường, hỏi không
ngừng, Chung Tình nhiệt tình dùng tiếng Anh giải thích. Rất nhanh, cô đã đưa họ
đến khách sạn đặt trước, giúp họ check in, cùng họ đi vào phòng.
Cô chọn
cho họ một căn phòng hướng ra ngoài bờ sông, qua cửa sổ có thể nhìn thấy dòng
sông uốn lượn, cảnh sắc hai bên bờ phản chiếu trong đá mắt, hai người đều rất
thích.
Chung
Tình để họ nghỉ ngơi, định đến buổi tối sẽ đưa họ đi hóng mát, rồi rời khỏi
phòng.
***
Chung
Tình về nhà tắm rửa, thay quần áo, thấy đã đến giờ, liền đi đến khách sạn. Cô
ngồi ở phòng chờ Mike và Serena xuống, không lâu sau, hai người mặc bộ quần áo
nhẹ nhàng đi xuống, tuấn nam mỹ nữ, rất đẹp.
Chung
Tình chở họ đến nhà hàng đặc sắc trong thành phố. Đến Trung Quốc đương nhiên
phải ăn đồ ăn Trung Quốc, cô cũng không muốn dẫn họ đi ăn cơm tây, cơm tây ở
thành phố W tất nhiên kém hơn đồ Tây chính cống, nên nhất định phải để họ nếm
thử đặc sắc của đồ ăn Trung Quốc, khiến họ say mê!
Quả
nhiên không ngoài dự liệu, Mike và Serena vừa thấy đồ ăn được bưng ra, thèm nhỏ
dãi, hưng phấn vô cùng. Mike là người đã sớm được khai thông, nên dùng đũa rất
tốt, mà Serena cũng bị ảnh hưởng của anh nên rất thích nhà hàng Trung Quốc.
Mùi vị
của đồ ăn Trung Quốc khiến hai người khen không dứt miệng. Vừa ăn vừa nghiên
cứu xem những đồ này làm như thế nào, định về nhà học làm. Chung Tình vừa giải
thích, vừa cười nhìn hai người.
“Chichi
làm đồ ăn Trung Quốc rất tuyệt.” Mike giới thiệu với Serena, Serena sùng bái
nhìn Chung Tình, đồ ăn Trung Quốc phức tạp như vậy, cảm thấy Chung Tình rất lợi
hại.
Chung
Tình cười nói, “Lần đầu tiên Mike ăn đồ ăn tôi làm, lại bị tiêu chảy.” Nhớ lại
lần đó, cô vẫn không nhịn được cười. Ngày ấy, cô cố ý làm cá nấu hạt thông,
không biết là do cá không chín, hay là do nguyên nhân khác, mà khiến Mike vừa
ăn xong đã đau bụng không ngừng. Nhưng khi anh ôm bụng chạy, vẫn khen không dứt
miệng. Lúc ấy cô thật sự sợ hãi, vừa tức giận lại vừa buồn cười.
Mike
nắm tay vợ, cười nhìn Chung Tình.
Serena
cười gật đầu, “Sau khi cô về nước, Mike rất hoài niệm đồ ăn cô làm, mỗi lần bọn
tôi đi ăn ở The Sun, anh ấy nhất định phải ăn súp cay.” The Sun là nhà hàng
Trung Quốc ở gần nhà Mike, ông chủ và họ rất quen thuộc, mỗi khi họ tụ họp đều
đến The Sun. Chung Tình mỉm cười, súp cay là món Mike thích nhất, mỗi lần gặp
nhau, anh đều ăn, hơn nữa còn nói Chung Tình làm ngon hơn ở nhà hàng.
Mike
nhìn Chung Tình, “Gần đây lại không ngủ được à?” Nhìn đôi mắt thâm đen của cô,
anh biết có lẽ cô rất vất vả.
Chung
Tình mỉm cười, “Hai ngày trước tăng ca.” Mike luôn có thể liếc mắt đã biết cô
mệt mỏi, ở trước mặt anh, cô không cần phải che giấu.
Chung
Tình đổi đề tài, hỏi thăm những người bạn ở Mĩ có khỏe không? Mike kể lại tình
hình của mọi người gần đây, khi tới những chuyện thú vị, Serena cũng bổ sung
vào, nghe hai người kể chuyện sinh động, Chung Tình rất vui.
Ăn hết
một nửa, lại muốn thêm đồ ăn, gọi đã nửa ngày mà vẫn chưa thấy phục vụ mang
đến. Chung Tình để hai người ở lại chờ, đi ra khỏi phòng, định đi gọi phục vụ.
Đi qua
hai phòng, đột nhiên căn phòng riêng ở bên cạnh mở ra, một người đi ra, Chung
Tình cúi đầu tiếp tục đi về phía trước.
“Tiểu
Tình.” Phía sau vang lên giọng nói quen thuộc khiến cô dừng lại, cô kinh ngạc
xoay người, Mạnh Tưởng.
Mạnh
Tưởng vừa thấy cô, trong mắt hiện lên tia vui mừng, “Hẹn bạn ăn cơm à?”
Chung
Tình hơi cười gật đầu, thật không ngờ anh ở đây, ăn với Luyến Kinh? Khóe mắt cô
nhìn vào phía căn phòng nửa mở nửa đóng, chỉ thấy mấy người đàn ông, ăn xã giao
à?
“Chu
Minh?” Mạnh Tưởng đều đều hỏi, không có chút cảm xúc.
“Không
phải, em có hai người bạn tốt mới từ Mĩ về, đưa họ tới ăn cơm.” Chung Tình nhẹ
nhàng trả lời.
Ánh mắt
Mạnh Tưởng lóe lên, khẽ ồ một tiếng, ánh mắt nhẹ nhàng chậm chạp, “Vậy đón tiếp
họ cho tốt.” Thì ra Mike đã đến.
Chung
Tình gật đầu, “Anh bận thì cứ đi đi, không làm phiền nữa.” Nói xong, xoay người
tiếp tục đi. Mạnh Tưởng nhìn theo bóng cô, có chút đăm chiêu.
Chung
Tình gọi phục vụ, sau đó trở lại phòng riêng.
Ba
người tiếp tục vui vẻ ăn cơm. Ăn một lúc, đột nhiên có người gõ cửa, Chung Tình
nhìn về phía cửa, một người phục vụ đẩy cửa vào, Chung Tình đang buồn bực vì
mình không gọi phục vụ, sao lại tự vào. Nhưng vừa nhìn lại, thấy người phục vụ
lách người ra, một người khác đi vào. Chung Tình ngẩn ra, ngây dại.
Mạnh
Tưởng mỉm cười đi vào phòng, “Tiểu Tình”. Chung Tình ngẩn ngơ chậm rãi đứng
dậy, “Mạnh Tưởng.” Sao anh lại đến đây? Không phải anh đang ăn cơm sao?
Mạnh
Tưởng đến bên cạnh bàn, bình tĩnh đứng thẳng, nhìn về phía Mike và Serena,
“Nghe nói Tiểu Tình có bạn tốt đường xa đến chơi, tôi cố ý đến chào hỏi. Hoan
nghênh đến Trung Quốc.” Mạnh Tưởng hơi cúi người, bàn tay đưa ra trước mặt
Mike.
Mike
thoáng sửng sốt, mỉm cười đứng dậy, nắm tay Mạnh Tưởng, “Cn, tôi là Mike.”
Tiếng Trung Quốc nhuần nhuyễn của anh làm Mạnh Tưởng sợ run nửa giây, thật
không ngờ tiếng Trung của Mike tốt như vậy.
“Mạnh
Tưởng, bạn của Tiểu Tình.” Nếu anh ta hiểu tiếng Trung, anh cũng bớt việc, Mạnh
Tưởng đơn giản tự giới thiệu.
Chung
Tình từ ngẩn ngơ lấy lại tinh thần, vội vã giới thiệu, “Đây là Mike, đây là
Serena vợ của anh ấy, còn đây là Mạnh Tưởng, bạn tốt của tôi.” Chung Tình cố ý
nhấn mạnh từ bạn tốt, trên mặt Mạnh Tưởng và Mike xuất hiện những biểu cảm khác
nhau. Chung Tình không chú ý, cô vẫn không nghĩ ra tại sao Mạnh Tưởng lại cứ
không cáo mà vào.
Mạnh
Tưởng buông tay Mike, kéo chiếc ghế bên cạnh Chung Tình, “Không ngại chứ? Tôi
hi vọng có thể làm tốt công việc của chủ nhà.” Chung Tình trừng mắt nhìn anh,
đột nhiên cảm thấy anh rất bá đạo, cô còn chưa đồng ý, anh lại vẫn không đi?
Mike cười, “Đương nhiên không.” Xua tay mời ngồi.
Mạnh
Tưởng gọi phục vụ mang thêm một bộ đồ ăn, tự mình rót trà, nhìn Chung Tình, “Em
nên nói sớm với anh, anh sẽ sắp xếp tốt một chút.” Chung Tình liếc mắt nhìn
anh, đây là bạn cô, anh làm cái gì mà ân cần như vậy?
May mà
Mike và Serena cũng không để ý đến việc Mạnh Tưởng đột nhiên tham gia, tiếp tục
nói chuyện phiếm. Mà đối với những nơi họ cảm thấy hứng thú ở thành phố W, Mạnh
Tưởng quen thuộc hơn so với Chung Tình, anh nhiệt tình giới thiệu, thậm chí chủ
động đề nghị đưa họ đi. Chung Tình giật nhẹ ống tay áo anh ở dưới bàn, ý bảo
anh đừng nhiều chuyện. Mạnh Tưởng lại làm như không biết, vẫn tích cực giới
thiệu, nói đến một hai địa danh họ không biết, Mạnh Tưởng để Chung Tình dùng
tiếng Anh phiên dịch, Chung Tình mặc dù không tình nguyện, vẫn phối hợp giải
đáp. Bởi vì tiếng Trung của Serena không tốt lắm, nên khi Mạnh Tưởng nói, Chung
Tình đành phải dùng tiếng Anh miêu tả lại. Vợ chồng Mike nghe thấy nhiều địa
điểm thú vị như vậy, vô cùng hưng phấn, nói ngày mai sẽ bắt đầu đi chơi. Mạnh
Tưởng vội nói mình rất quen đường, hơn nữa có người quen còn có thể được giảm
giá khi tham quan. Đối với sự nhiệt tình của Mạnh Tưởng, vợ chồng Mike vội vàng
từ chối, nhưng Mạnh Tưởng lại hoàn toàn nghiêm túc, nói gần đây mình làm việc
quá mệt mỏi, thật sự cần đi ra ngoài thả lỏng
Chung
Tình nhìn ba người, buồn bực chỉ có thể hung hăng trừng mắt với Mạnh Tưởng, sao
cô không biết anh là người nhiệt tình như vậy, chẳng lẽ đối với người
ngoại quốc là đặc biệt sao?
Mặc dù
trong lòng Chung Tình có chút hờn giận, nhưng khuôn mặt vẫn tươi cười. Cô thấy
thời gian không còn sớm, nói có lỗi, đi ra ngoài thanh toán.
Nhưng đến
khi ra đến đại sảnh, mới biết Mạnh Tưởng đã thanh toán xong tất cả. Chung Tình
nhìn hai chữ Mạnh Tưởng hữu lực mạnh mẽ ký trên giấy, trong đầu hỗn loạn, dường
như đêm nay anh rất khác.
Mike
nhìn Chung Tình rời đi, mỉm cười thu hồi ánh mắt nhìn Mạnh Tưởng, đây là Mạnh
Tưởng, là Mạnh Tưởng mà Chichi vẫn nói. Quả nhiên anh tuấn bất phàm, ánh mắt
sắc bén, trán cao rộng, nói chuyện đâu vào đấy, là một người đàn ông có trật
tự. Mũi thẳng, môi rõ ràng, là một người trọng lời hứa. Tuy Mạnh Tưởng khi nói
vẫn thanh nhã bình thản, nhưng nhìn qua cặp mắt sâu xa kia, Mike nhận ra, trong
lòng Mạnh Tưởng ẩn giấu rất nhiều thứ, anh đã che dấu cảm xúc vào tận trong
lòng.
Mike
đột nhiên dùng tiếng Trung hỏi, “Mạnh Tưởng, anh kết hôn chưa?”
Mạnh
Tưởng ngây ngẩn, một hồi lâu sau mới trả lời, “Chưa.” Sao Mike lại hỏi vậy, anh
kỳ quái hỏi lại, “Sao vậy?”
Mike
nghe thấy, buông ánh mắt, lạnh nhạt nở nụ cười, “Tôi nghĩ hai người hẳn nên có
kết quả.”
Mạnh
Tưởng kinh ngạc vừa định mở miệng hỏi Mike có ý gì, Chung Tình đã đẩy cửa đi vào.
Lời nói đã đến miệng thì dừng lại.
Mike
nâng chén rượu, mỉm cười bảo anh chạm cốc, Mạnh Tưởng cũng nâng chén lên cao,
nhìn thẳng vào Mike, nh muốn đọc được ý tứ của anh. Nhưng anh không thấy được
gì, Mike đã thu hồi tầm mắt, mỉm cười nhìn Chung Tình, “Chichi, cô đã trở lại.”
Chung
Tình ngồi lại chỗ, liếc mắt nhìn Mạnh Tưởng, Mạnh Tưởng biết cô đã xem hóa đơn,
khóe miệng hơi cong lên, lộ ra nụ cười thản nhiên.
Bốn
người ngồi một lúc nữa, rồi rời đi.
Mạnh
Tưởng nhìn Chung Tình lái xe đưa họ về, ngơ ngác nhìn bãi đỗ xe trống trải,
trong lòng lại nhớ tới lời nói của Mike, anh ta nói ai nên có kết quả? Anh và
Chung Tình sao? Chẳng lẽ anh ta hiểu lầm mối quan hệ giữa anh và Chung Tình?
Không giống, lúc nãy khi Chung Tình giới thiệu anh là bạn tốt, biểu tình của
Mike rất bình tĩnh, dường như đã sớm biết. Vậy lời nói ấy là có ý gì?
Mạnh Tưởng cân nhắc, chậm rãi lái xe rời đi.
Xem ra,
anh thật sự cần phải nói chuyện với Mike.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT