Chung Tình bắt đầu hẹn hò với người quản lý bán hàng Chu Minh, đối với chuyện này bố mẹ cô có phê bình kín đáo, nói Chu Minh lớn tuổi quá, không thích hợp với cô. Chung Tình chỉ mỉm cười lạnh nhạt, “Tuổi lớn thì đáng tin hơn.” Cô muốn tìm một người để dựa vào.

Chung Duệ biết chuyện, gọi điện khuyên Chung Tình, “Chị, chị sốt ruột cũng không nên chọn anh ta, mới 36 tuổi đã hói đầu, 50 tuổi thì thành cái dạng gì chứ!” Chung Tình cười, “Ai nói anh ấy hói đầu, tóc người ta chỉ hơi thưa thôi.” Thật sự là nghe đồn bậy, có lần khi Chu Minh đưa cô về, bị Chung Bình nhìn thấy, mái tóc thưa thớt của anh làm bố cô suy nghĩ.

“Chị, chị đừng sốt ruột, mọi người không thúc giục chị, chị cứ chậm rãi tìm kiếm.” Tiểu Duệ ở bên kia nóng nảy.

“Chị biết, em đừng lo, Lâm Tuyền bao giờ sinh?” Chung Tình mỉm cười.

“Dự tính là khoảng cuối tuần.” Nhắc tới vợ, giọng nói của Tiểu Duệ nhẹ lại. Chung Tình vui vẻ cười, “Chăm sóc Tiểu Tuyền cho tốt.” Trong lòng cảm khái, thật hạnh phúc, con của Tiểu Duệ đã sắp ra đời.

Chung Tình ngắt điện thoại, mở máy tính, viết blog.

Nhìn hình của Chu Cần sáng lên trên MSN, Chung Tình do dự có nên để ẩn không, thì tin nhắn của cậu đã hiện lên.

“Đang làm gì vậy?”

“Lên mạng.”

“Tôi nhìn thấy anh ta.”

Chung Tình nhìn tin nhắn của cậu, ánh mắt khinh đạm, cậu đang nói nhìn thấy Chu Minh ở dưới công ty chờ cô. Hôm ấy, Chu Minh tới đón cô đi ăn cơm, khi ra khỏi bãi đỗ xe, cô nhìn thấy Chu Cần đứng ở cửa bãi đỗ xe trừng mắt nhìn mình, cô không lên tiếng.

Cô gửi đi một khuôn mặt cười.

“Là người nhà giới thiệu?” Chu Cần không ngu ngốc, vừa nhìn thấy người ấy là đoán được.

“Không phải, là quen trên trang web kết bạn.”

….

Chung Tình thấy cậu trầm mặc, biết cậu lại bị tổn thương, cô gửi đi một biểu cảm cười, “Người cũng không tệ lắm.”

“Vì sao em thà đi xem mặt cũng không chấp nhận tôi?” Cậu nhìn biểu tình của cô càng ngày càng lãnh đạm, trong lòng thật sự khổ sở, tất cả những gì cậu làm cô đều làm như không thấy.

“Chu Cần, không làm bạn là điều kiện tiên quyết để kết hôn. Tôi và cậu không có khả năng, cần gì phải lãng phí thời gian?” Cô nhanh chóng gõ một hàng chữ dài.

“Bởi vì tôi ít tuổi sao?” Chu Cần không phục.

“Đúng vậy.” Chung Tình không định tìm lý do khác, tuổi đúng là thứ cậu không thay đổi được.

Một lúc lâu sau Chu Cần mới trả lời, “Tôi còn nghĩ người sống ở nước ngoài sẽ không cổ hủ như vậy!” Cuối cùng gửi đi một biểu tình tức giận.

Chung Tình nhìn khuôn mặt cậu dường như biến sắc, rồi log out!

Chung Tình đứng dậy, đến bên cửa sổ, mở cửa, không khí lạnh lẽo từ bên ngoài tràn vào, phả lên mặt khiến cả người run lên. Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời, ánh trăng đêm đông rất sáng, trong trẻo nhưng lạnh lùng, thấm vào ruột gan, nhịn không được hít sâu mấy hơi. Nhìn mặt trăng tròn u ám, cô nhớ tới bức mail nhận được của Mike tối hôm qua. Họ cũng đã sắp đến, cuối tuần này sẽ tới Trung quốc. Nhìn tấm ảnh trên mail của anh, anh và vợ thâm tình ôm nhau, cười đến ngọt ngào. Mike còn hỏi một câu, “Cô và Mạnh Tưởng của cô thế nào rồi?” Chung Tình tựa vào song cửa sổ, để gió lạnh phất qua mặt, tới bây giờ anh cũng không phải là của cô, anh là anh, cô là cô, giữa hai người xuất hiện ranh giới của tình bạn. Cô gửi mail trả lời cho Mike, nói về chuyện đi xem mặt, cũng chờ đến khi anh sang đây nói với anh, tất cả đều chỉ là việc nhỏ.

Chung Tình cảm thấy hơi lạnh, khép cửa sổ lại, xoay người quay lại phòng. Làm người không nên quá cố chấp, cái gì nên quên thì hãy quên đi.

***

Cũng là một đêm trong trẻo nhưng lạnh lùng, cũng là một khung cửa sổ để mở, một dáng người cao ngất dựa vào bên cửa, điếu thuốc bị gió lạnh thổi lúc sáng lúc tối, ánh sáng nhạt nhòa giữa bóng đêm chiếu lên khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt thấu triệt sâu xa.

Người đàn ông ấy…. Trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh người đàn ông bụng bia mở cửa xe cho Chung Tình, che chở, giúp cô lên xe, động tác mềm nhẹ. Mạnh Tưởng hút một hơi thuốc dài, đầu mẩu thuốc lá sáng lên, làn khói nhả ra bị gió thổi tan tác, trên mặt anh hiện lên nụ cười thản nhiên, thật an bình. Người ấy tuy nhìn có hơi già, không được đẹp, nhưng đối xử với Tiểu Tình rất tốt. Mạnh Tưởng nhắm mắt lại, trong đầu trống rỗng, nếu cô cần một người bảo vệ, là ai cũng được, chỉ cần người đó thật tình với Tiểu Tình, Tiểu Tình thích là được.

Anh khép cửa sổ, đi đến trước bàn máy tính, trên màn hình vẫn còn chiếu đoạn video cô từng gửi về. Cô đứng trên đỉnh núi, khăn lụa bay bay, hưng phấn lớn tiếng hò hét, biểu tình vô cùng động lòng người. Anh chậm rãi ngồi chìm vào ghế, ánh mắt nhẹ nhàng, ít nhất vẫn còn những kỉ niệm đẹp để làm bạn.

Sau một lúc lâu, anh mở trang blog quen thuộc ra, nhìn vào bài viết mới nhất của cô. Mike, bác sĩ tâm lý của Tiểu Tình, muốn đến Trung Quốc, Mạnh Tưởng phập phồng nhìn những hàng chữ ngắn gọn của cô, cô thật sự rất chờ mong. Anh lại cũng có chút chờ mong, người này đã từng giúp đỡ cho Tiểu Tình rất nhiều, nếu có cơ hội, anh cũng muốn gặp người này một chút.

, là của Luyến Kinh.

Mạnh Tưởng dừng đoạn video, bắt điện thoại, “Alo?”

“Mạnh Tưởng, em có thể đến nhà anh ở nhờ một đêm không?” Giọng Luyến Kinh dồn dâp lo lắng.

Mạnh Tưởng căng thẳng, “Sao vậy?”

“….Không được à?” Cô ấp a ấp úng.

Mạnh Tưởng nhanh chóng trả lời, “Được chứ, bây giờ anh đến đón em nhé?”

“Được, nhanh lên.” Luyến Kinh vừa nói xong liền vội vàng ngắt máy.

Mạnh Tưởng vừa đóng mạng, vừa nghi hoặc, Luyến Kinh đã xảy ra chuyện gì?

Giọng nói của cô rất hoảng sợ.

Mạnh Tưởng vội vàng lái xe đến nhà Luyến Kinh, lên lầu ấn chuông cửa, chỉ chốc lát, Luyến Kinh đã mở cửa kéo anh vào.

Mạnh Tưởng nhìn khuôn mặt kinh hoảng của cô, nhẹ giọng hỏi, “Sao vậy?”

Luyến Kinh nói, “Ngại quá, lại phải làm phiền anh. Mai em phải đi HongKong công tác, phải đi từ sớm, em…. Em sợ em không dậy được….”

Mạnh Tưởng không truy vấn nữa, nhận hành lý trong tay cô, mở cửa để cô đi ra trước, sau đó tắt điện, khóa trái cửa lại.

Hai người nhanh chóng đi xuống dưới, vào bãi đỗLuyến Kinh bất an thỉnh thoảng nhìn lại phía sau, Mạnh Tưởng ngoái lại nhìn cũng không thấy ai khả nghi, khẽ ôm lấy cô, an ủi sự bất an của cô.

Hai người ngồi trên xe, Mạnh Tưởng nhanh chóng khởi động, đi ra ngoài. Khi xe ra khỏi bãi đỗ, Mạnh Tưởng nhìn qua kính chiếu hậu, thấy ánh đèn của một chiếc xe màu đen lóe sáng. Anh thu hồi ánh mắt, lái xe ra khỏi bãi.

Dọc đường đi, Luyến Kinh không nói chuyện, Mạnh Tưởng liếc nhìn cô, cũng không lên tiếng.

Đưa Luyến Kinh về nhà, Mạnh Tưởng đặt hành lý của cô ở phòng khách, giúp cô ngồi xuống sofa, rót trà, ngồi bên cạnh cô, mới nhẹ nhàng hỏi, “Sao vậy?”

Luyến Kinh cầm chén trà, trầm mặc không nói. Mạnh Tưởng ngồi bên cô, lẳng lặng. Trên mặt anh đầy bất an và do dự, trong lòng mơ hồ hiểu, có thể làm Luyến Kinh trở nên như thế này, trên đời chỉ có một người, là người đàn ông kia đã trở về tìm cô. Mạnh Tưởng cũng không muốn truy hỏi cô, nếu cô muốn nói thì sẽ tự nói. Họ đã rất hiểu nhau, luôn để lại một khoảng không gian cho những bí mật trong lòng.

Anh đứng dậy đi về phía phòng dành cho khách, định thu dọn phòng cho cô, nhưng tay vừa chạm vào cửa, Luyến Kinh mở miệng.

“Anh ta đứng dưới nhà em nhất định không chịu đi.” Giọng nói của cô rất buồn bực.

Mạnh Tưởng chậm rãi xoay người, đi về bên cạnh cô, ấn nhẹ lên vai cô, “Anh ta nguyện ý quay đầu?”

Luyến Kinh kinh ngạc lắc đầu, “Em không biết, anh ta muốn em chờ anh ta,” Cô ngước ánh mắt mê mang nhìn Mạnh Tưởng, trong mắt lộ vẻ hèn mọn, “Anh ta sao lại có thể vô sỉ như vậy? Tin tức anh ta kết hôn mọi người đều đã biết, vì sao còn không chịu buông tha cho em?”

Mạnh Tưởng thở dài trong lòng, lại là một đoạn nghiệt duyên khó có thể cởi bỏ, “Có lẽ anh ta còn yêu em.”

Luyến Kinh khẽ nhếch miệng, hạ ánh mắt, “Anh ta căn bản không thật tình.” Anh ta kết hôn với người khác, lại bảo cô phải ngây ngốc ở đây chờ, nào có chuyện tốt như vậy! Anh ta khiến cô vừa tức giận vừa bế tắc! Cô phẫn nộ, nhưng trong lòng vẫn bị yêu cầu lạnh như băng của anh ta làm cho run rẩy, anh ta cố ý phá vỡ cuộc sống an tĩnh của cô.

Mạnh Tưởng nhìn khuôn mặt rối rắm của Luyến Kinh, nhẹ nhàng ôm lấy cô, vỗ vỗ lên lưng cô, “Tự hỏi mình xem em có còn yêu anh ta không? Nếu yêu, thì em muốn như thế nào?” Nếu hai người yêu nhau không thể ở cùng nhau, đó là một loại tra tấn; Nếu biết rõ không thể yêu vẫn chấp nhất, lại là một loại tàn nhẫn.

Luyến Kinh nhào vào lòng Mạnh Tưởng, khóc nấc lên, vì sao biết rõ tình yêu là đau khổ, lại vẫn quyết tâm yêu! Chẳng lẽ bởi cô là người yêu, còn anh ta là người được yêu sao? Luyến Kinh càng nghĩ càng ủy khuất, khóc lớn lên.

Mạnh Tưởng đau lòng ôm cô, để cô khóc trong ngực anh, trong lòng nặng nề, Luyến Kinh cũng ngốc như anh, không chịu tự thoát khỏi những ràng buộc, không cho mình một con đường để chạy trốn. Trong khóa học tình yêu này, thứ duy nhất họ học được là chờ đợi, chờ đợi một thứ không biết đến ngày mai!

Hôm sau, Mạnh Tưởng đưa Luyến Kinh ra sân bay. Khi ra đến sân bay, anh nhìn thấy ở đại sảnh có một người đàn ông từ xa nhìn lại mình, người đàn ông ấy nổi bật bất phàm, tuấn nhã bình tĩnh, anh ta nhất định là bạn trai cũ của Luyến Kinh. Hai người nhìn nhau từ xa khoảng mười giây, người đàn ông kia thu hồi ánh mắt trước, xoay người đi về phía xe ô tô đỗ bên đường, người lái xe mở cửa cho anh ta, mời anh ta lên xe, xe nhanh chóng rời đi.

Mạnh Tưởng nhìn bóng chiếc xe có chút đăm chiêu, người đàn ông kia có thể nào lại là trở ngại của họ không? Thật sự là phức tạp.">

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play