Nghe
tiếng bước chân, hai người đồng thời ngẩng đầu, Chung Tình nhanh chóng che giấu
sự kinh ngạc, cười nhẹ, “Cô Du cũng đến à.”
“Chung
Tình.” Luyến Kinh mỉm cười, bàn tay rời khỏi vai Mạnh Tưởng
Mạnh
Tưởng đặt laptop xuống đứng dậy, “Nếu bận quá, không cần đến đây cũng được.”
Ngoài miệng nói vậy, nhưng lại nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đỏ ửng của cô, cô
uống rượu, mùi rượu thản nhiên phảng phất qua hơi thở, ánh mắt hơi mị đi.
“Không
sao.” Chung Tình đặt túi xách xuống tủ ở đầu giường, đi đến cẩn thận nhìn bác
Chu một lúc, mới quay đầu hỏi anh, “Hôm nay bác Chu đã ăn được chưa?”
“Ăn
rồi, nhưng mà, nghe dì nói hình như nôn ra.” Chung Tình căng thẳng, như vậy
không phải vẫn chưa khỏe sao?
“Nhưng
mà, anh vừa hỏi bác sĩ, bác sĩ nói không sao.” Mạnh Tưởng nhìn cô nhíu mi, nhịn
không được giải thích cho cô an tâm.
Chung
Tình nhìn bác Chu, sau đó đi về hướng sofa, nói với Luyến Kinh, “Vất vả cho cô
Du rồi”
Du
Luyến Kinh tao nhã đứng dậy, khóe miệng mỉm cười, “Mọi người mấy ngày nay mới
thật sự vất vả.”
Mạnh
Tưởng nhìn Luyến Kinh, “Đêm nay có một bưu kiện quan trọng gửi đến, Luyến Kinh
khi đó vừa về nhà, anh mượn laptop của cô ấy để làm việc.” Chung Tình cười
cười, “Nếu đêm nay anh bận, thì về sớm một chút đi, mai em được nghỉ, đêm nay
để em coi.” Anh không cần giải thích với cô.
“Không
được.” Mạnh Tưởng kiên quyết nói.
Du
Luyến Kinh cũng phụ họa, “Để cho Mạnh Tưởng coi đi, anh ấy là đàn ông không sợ
mệt.” Nói xong cười khẽ với Mạnh Tưởng. Mạnh Tưởng nhẹ nhàng nhìn cô,
Chung
Tình nhìn hai người đứng đối diện nhau, có chút căng thẳng, mở mắt ra vẻ thoải
mái nói, “Vậy cũng được.” Du Luyến Kinh và anh hiểu nhau như vậy, cô ấy biết
làm thế nào để chăm sóc cho anh.
Mạnh
Tưởng liếc mắt nhìn Chung Tình, đặt laptop xuống bàn, rót một chén nước đưa cô,
“Uống rượu à?”
Chung
Tình vui vẻ nhận lấy, gật gật đầu. “Uống một chút. Không còn sớm nữa, hai người
về trước đi.”
Mạnh
Tưởng nhìn ánh mắt lạnh nhạt của cô, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là không
nói gì, xoay người nói với Luyến Kinh, “Anh đưa em về trước.”
Du
Luyến Kinh nhìn Chung Tình, hơi vuốt cằm, “Tạm biệt.”
Mạnh
Tưởng và Du Luyến Kinh rời đi, phòng bệnh vô cùng im lặng, Chung Tình chậm rãi
ngồi bên chiếc ghế cạnh giường, lẳng lặng nhìn bác Chu ngủ. Không phải họ vẫn
muốn nhìn thấy bạn gái của Mạnh Tưởng sao? Không biết bác Chu có nhìn thấy
không? Có lẽ bác luôn ngủ nên không gặp, mà dì Chu cũng đã về sớm. Đáng tiếc,
cơ hội tốt như vậy. Chung Tình nghĩ đến lúc vừa bước vào cửa, hai người ngồi
song song nhau, Mạnh Tưởng nhìn chăm chú vào máy tính, Du Luyến Kinh chuyên tâm
nhìn anh, hình ảnh ấy thật đẹp. Cô nhẹ nhàng cười, họ thật xứng đôi.
***
Nằm
viện một tuần, ông Chu rốt cuộc cũng có thể xuất viện. Chung Tình và ông bà Chu
cùng nhau thu dọn, Mạnh Tưởng đi thanh toán tiền, chỉ chốc lát đã trở lại,
“Được rồi, có thể đi rồi.” Mạnh Tưởng tự nhiên nhận lấy gói to từ tay Chung
Tình, nâng ông Chu lên, đi ra ngoài. Chung Tình ôm bà Chu đi phía sau.
Ở cầu
thang, gặp một đôi vợ chồng già, bà lão đang đỡ ông lão chậm rãi đi lên trên,
vừa đi vừa nhìn họ. Nghe thấy phía sau truyền đến giọng nói nhỏ, “Nhìn con dâ con
trai nhà người ta hiếu thuận như vậy, ông thấy chúng ta có nên chủ động tìm cho
Tiểu Quân một người vợ không? Ôi thật là mệnh khổ!” Họ nghe vậy, đều quay đầu
nhìn đôi vợ chồng già, tóc bạc phơ, lưng còng xuống, hai tay nâng đỡ lẫn nhau.
Chung Tình thu ánh mắt lại, lướt qua ánh mắt Mạnh Tưởng, nhìn về phía ông bà
Chu. Bà Chu mỉm cười, “Hai con nếu là con trai và con dâu dì thì thật tốt!”
Chung Tình trượt chân, bước nhầm một bậc cầu thang, suýt nữa không đứng vững.
Mạnh Tưởng đưa tay ra, giữ lấy cô, ý vị thâm tình nhìn cô.
Chung
Tình cười, “Cám ơn anh.” Ông Chu trách bà Chu, “Đừng nói bừa, bọn nó là con
trai con gái chúng ta.” Trong mắt ông, Mạnh Tưởng và Chung Tình giống như hai
anh em.
Bà Chu
liên tục nói, “Đúng rồi, đúng rồi, Tưởng Tưởng cũng có bạn gái rồi, Tiểu Tình,
con cũng phải nhanh lên. Để dì còn hưởng phúc con cháu.” Mạnh Tưởng khẽ liếc
mắt nhìn Chung Tình, cô cúi đầu mỉm cười, giúp ông Chu, “Bác cẩn thận.” Cô cũng
nghĩ như vậy, người ta đùa khiến cô thấy không thoải mái, cô không muốn bị
người khác hiểu lầm.
Họ đưa
ông Chu về nhà, dàn xếp mọi chuyện, Chung Tình mượn cớ có việc rời đi. Mạnh
Tưởng nhìn hình bóng cô vội vã rời khỏi, trong lòng hơi lạnh, chẳng lẽ cô có
hẹn với tên nhóc kia? Họ thật sự hẹn hò? Trong lòng vô số nghi vấn, anh bắt đầu
có chút không yên lòng.
Chung
Tình vốn định về nhà luôn, nhưng vừa lên xe, Chu Cần lại gọi điện đến. Cậu ta
không mang theo tiền, đang bị nhốt ở quán cơm Tây.
Chung
Tình nghe giọng nói ủy khuất của cậu, đành phải đến giải cứu.
Chung
Tình đi vào tầng hai của nhà hàng Vạn Đạt theo lời Chu Cần, thấy Chu Cần ngồi
nhà nhã ở một bàn, trên tay cầm cuốn tạp chí.
“Chu
Cần.” Chung Tình gọi, đi về phía cậu.
Chu Cần
vừa thấy cô, nhất như gặp được cứu tinh, hưng phấn gọi, “Chung Tình.”
“Hóa
đơn đâu?” Chung Tình bỏ qua sự hưng phấn của cậu, lạnh nhạt hỏi.
“Ack...”
Chu Cần ấp a ấp úng, ánh mắt lóe lên, “Vừa rồi gặp người quen, tôi mượn của anh
ta rồi.”
Chung
Tình nhìn biểu tình của cậu, hiểu ra cậu cố ý lừa cô đến đây. Cậu ta căn bản
không quên tiền. Chung Tình hung hăng nhìn cậu một lúc, lạnh lùng nói một câu,
“Không có gì rồi, tôi đi đây.” Xoay người đi ra ngoài.
Chung
Tình nhìn cậu, vẻ mặt hờ hững, cậu còn muốn làm gì?
“Thật
ra... Tôi có việc muốn tìm em.” Chu Cần biết cô đã nhận ra thủ thuật của mình,
hơi xấu hổ.
“Chuyện
gì?”Chung Tình thở sâu, kìm nén sự buồn bực trong lòng.
“Thật
ra.... Tôi muốn hẹn em đi xem phim.” Chu Cần nhìn biểu tình trên mặt cô, có
chút lo lắng.
“Tôi
không rảnh.” Chung Tình rút tay, tiếp tục đi ra ngoài.
Chu Cần
theo sát bên, “Chung Tình, em đừng như vậy. Nếu em giận, tôi nói thẳng, đúng,
tôi cố ý lừa em đến đây, nhưng là vì, nếu tôi trực tiếp hẹn em, em có đến
không?” Chu Cần sốt ruột khiến tiếng nói hơi lớn, người qua đường đều ghé mắt
nhìn họ.
Chung
Tình trừng mắt nhìn cậu, cậu ta còn hiểu hai chữ thắn, chủ động nhận sai, nhưng
cô không muốn đi xem phim cũng là thật. “Tôi chỉ không thích xem phim.”
“Coi
như em đi cùng tôi đi, cả đêm lo lắng em từ chối, trà không nhớ cơm không nghĩ,
rất là phiền lòng.” Vẻ mặt Chu Cần ủy khuất nhìn chằm chằm vào Chung Tình.
Chung
Tình nhìn Chu Cần, trong lòng hơi co lại, cô cần phải nói chuyện rõ ràng với
cậu, “Chu Cần, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
“OK,
chúng ta xem xong rồi nói được không? Phim đã sắp chiếu rồi, đừng lãng phí,
được không?” Chu Cần vừa thấy mặt cô buông lỏng, lập tức lộ nụ cười.
Chung
Tình do dự một lúc, rốt cuộc không ngăn được cậu ta kéo tay cô chạy đến rạp
chiếu phim. Cô nhìn bóng dáng cậu, có chút hoảng hốt, sự chấp nhất của cậu
khiến cô nhớ tới người nào đó, một người sống ở một nơi thật sâu trong ký ức.
Lúc ánh
đèn trong rạp chiếu phim tắt hết, Chung Tình bắt đầu hối hận. Bóng tối bao trùm
lên người khiến cô run nhè nhẹ, cô lặng lẽ nắm lấy tay vịn, móng tay cắm chặt
vào lớp gỗ đến mức trầy xước. Cô không thích bóng tối, vô cùng không thích. Cô
nhìn chằm chằm vào màn hình, hình ảnh rất đẹp, câu chuyện cảm động, diễn biến
nhanh. Cô đã quên mất bao lâu rồi không đến rạp chiếu phim, cảm giác bị bóng
tối vây quanh này khiến hô hấp của cô bắt đầu gấp gáp, trong đầu hiện lên lời
nói của bác sĩ Mike đã từng điều trị cho cô, “Không cần ép buộc mình phải thích
ứng với bóng tối, nếu cô sợ tối, thì cứ để ngọn đèn làm bạn với cô.” Ngọn đèn,
cô hy vọng có một chút ánh sáng, giống như ngọn đèn trắng ở đầu giường cô suốt
những đêm dài, cô không dám ngủ trong bóng đêm, sẽ khiến cô nhớ tới rất nhiều
ký ức đáng sợ. Cô nghĩ mình đã ổn, nhưng khi ở trong bóng đêm, cô mới biết sự
bi thương trong lòng vẫn chưa hề suy giảm.
Lúc đầu
Chu Cần trộm ngắm Chung Tình, nhìn cô mặt lạnh băng, trong lòng có chút thất
vọng, cô đang tức giận. Cậu đành phải an phận xem phim, sợ mình lỗ mãng lại
chọc cô giận.
Đó là
một bộ phim tình cảm rất cảm động, khúc mắc triền miên nhưng đầy thâm tình,
khiến Chu Cần rất cảm động. Khi cậu vụng trộm nhìn Chung Tình, lại giật mình!
Dưới
ánh đèn của màn hình, nét mặt cô trong suốt, mà trên mặt lại có lóe sáng lên
những giọt nước, cô khóc! Cậu nhanh chóng thu hồi tầm mắt, kinh ngạc nhìn chằm
chằm vào màn hình, không hề nhúc nhích. Cô... Trong mắt lại toát ra sự bi
thương sâu sắc khiến cậu rung động, cô sao vậy? Cô chỉ yên lặng rơi lệ, thận
trọng kềm lại, cô không muốn để người khác thấy nước mắt của mình. Trái tim cậu
đập nhanh kinh hoàng, khát vọng muốn biết bí mật trong lòng cô, lại không dám
kinh động đến cô. Đầu óc cậu bị khuôn mặt kia chiếm lấy, những giọt lệ lặng lẽ
chảy qua tim. Tại sao cô lại có một sự bi thương sâu đậm như vậy?
Phim
tiếp tục chiếu, cho đến khi điện trong rạp chiếu phim sáng lên, Chu Cần mới
chậm rãi xoay lại nhìn Chung Tình, trên mặt cô đã hoàn toàn bình lặng, nếu
không nhìn kỹ sẽ không phát hiện cô vừa khóc. Chu Cần ra vẻ thoải mái hỏi, “Hay
chứ?”
Chung
Tình mỉm cười, “Hay.” Cầm túi xách đứng lên, đi ra ngoài. Chu Cần đi theo sau
cô, nhìn gáy cô, trong lòng đầy nghi hoặc, cô che dấu rất giỏi, hoàn toàn không
giống người vừa rơi đầy lệ lúc nãy.
Họ ra
khỏi rạp chiếu phim, Chung Tình nhìn Chu Cần, “Tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Tim Chu
Cần nhảy dựng lên, nhanh chóng liếc mắt nhìn xung quanh bãi đỗ xe, “Ở đây hơi
lạnh, lên xe rồi nói.” Nói xong, vội vã đi về phía xe cô. Chung Tình nhìn bóng
dáng cậu, khóe mắt trầm xuống đi theo.
Hai
người ngồi trong xe, Chung Tình đi thẳng vào vấn đề, “Chu Cần, đừng lãng phí
thời gian của cậu với tôi nữa.” Lần này nhất định phải nói rõ, cô không thể
chịu nổi sự ái muội không rõ ràng rồi.
“Vì
sao?” Chu Cần nhìn cô, ánh mắt chưa động, cậu đoán được cô muốn nói gì.
Chung
Tình hờ hững nói, “Tôi không phải một người con gái tốt.” Cậu không nên lãng
phí tuổi xuân vì cô.
“Tại
sao lại nói như vậy?” Chu Cần nhíu mày, không đoán được cô lại nói như vậy, vốn
tưởng cô sẽ nói cô đã có người trong lòng.
Ánh mắt
Chung Tình tối sầm lại, “Có thuốc lá không?” Chu Cần ngây người, không trả lời.
“Có
không?” Chung Tình nhìn cậu, không chút do dự.
Chu Cần
kinh ngạc lấy thuốc lá từ trong túi ra, do dự đưa cho cô. Chung Tình rút một
điếu, “Bật lửa.”
Chu Cần
lại lấy bật lửa, Chung Tình nhận lấy, châm thuốc lá, sau đó trả bật lửa lại cho
cậu, xoay người hạ cửa kính xuống, làn khói mờ theo gió bay ra ngoài, giọng cô
chậm rãi vang lên, “Tôi không phải một người phụ nữ đơn thuần như cậu vẫn nghĩ,
hút thuốc uống rượu, lạnh lùng tàn nhẫn, hơn nữa lịch sử yêu đương chắc chắn
phong phú hơn cậu nhiều.”
Chu Cần
nhìn cô, không lên tiếng.
Chung
Tình khẽ liếc mắt nhìn cậu, tiếp tục nói, “Ở nước ngoài có một số việc rất bình
thường, nhưng ở trong nước lại không thể chấp nhận. Cậu còn trẻ, nên tìm một cô
gái tốt mà yêu.”
Chu Cần
vẫn không nói gì, chỉ nhìn cô.
“Tôi sẽ
không thích cậu.” Cô hút một hơi dài, sau đó chậm rãi thở ra.
Chu Cần
mở miệng, “Lúc nãy tôi nhìn thấy em khóc.” Cậu nhìn thấy có chút dao động trong
mắt cô, rất nhanh, khiến người ta tưởng đó chỉ là ảo giác.
Khóe
miệng Chung Tình hơi nhếch lên, vẫn lạnh lùng như cũ, “Vì vậy nên tôi không
thích đi xem phim, kiếm nước mắt của người khác.”
“Em
không phải vì phim mà khóc, mà vì sự bi thương trong lòng.” Giọng cậu nhẹ nhàng
chậm chạp nhưng khẳng định. Đúng vậy, từ lần đầu tiên phát hiện ra ánh mắt sâu
xa của cô khi lơ đãng xuất thần, cậu đã cảm thấy trong lòng cô cất giấu một bí
mật. Sự lạnh lùng của cô dùng để bảo vệ chính mình, không muốn người khác chạm
tới nỗi đau của mình. Nhưng cô càng cố tình đạm mạc, cậu càng muốn biết trong
lòng cô rốt cuộc đang cất giấu cái gì? Cậuthật sự rất muốn hỏi cô.
Chung
Tình cười lạnh một tiếng, ném điếu thuốc ra ngoài, “Đừng tự cho là hiểu biết
tôi, so với việc lãng phí sức lực với tôi thì tốt nhất là cậu nên đi tìm một
người tốt. Xuống xe, hôm nay tôi không thể chở cậu về.”
Chu Cần
nhìn khuôn mặt lãnh tuyệt của cô, “Chung Tình, em không cần làm bộ trước mặt
tôi, tôi rất muốn chia sẻ những nỗi đau với em.”
Chung
Tình nở nụ cười, “Ngủ ngon, mời xuống xe.”
Chu Cần
nhìn cô, còn muốn mở miệng, nụ cười của Chung Tình đã thu lại, mắt lạnh trừng
cậu. Cậu chỉ có thể mở cửa, xuống xe. Cửa đóng lại, Chung Tình nhấn ga, nhanh
chóng rời đi.
Chu Cần
nhìn theo đuôi xe, trái tim trầm xuống, cậu sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT