Suốt
một tuần đó, mỗi đêm Mạnh Tưởng và Chung Tình đều đến bệnh viện chăm sóc bác
Chu, tình trạng của bác Chu dần có chuyển biến tốt, đến ngày thứ tư đã bắt đầu
ăn được cơm. Mạnh Tưởng nhìn Chung Tình ngày nào cũng bận rộn, khuôn mặt nhỏ
nhắn lại gầy đi một chút, đau lòng khuyên cô không cần đến, nhưng lại mong mỗi
ngày đều có thể nhìn thấy cô, cho dù chỉ là thoáng qua anh cũng nguyện ý.
Nhìn
Chung Tình thu dọn ở đầu giường, lại kéo chăn đắp cho bác Chu, anh đứng ở cuối
giường không lên tiếng.
Đến khi
Chung Tình đứng thẳng lên nhìn về phía anh, ánh mắt cong lên, mỉm cười nói,
“Được rồi.”
Mạnh
Tưởng gật gật đầu đến gần giường, mắt nhìn bác Chu, “Có vẻ đã đỡ hơn nhiều
rồi.” Mấy hôm trước khi bác Chu ngủ lông mày vẫn nhăn lại, giờ đã giãn ra một
chút. Chung Tình hơi lùi lại một chút, anh đứng quá gần, một mùi hương thản
nhiên phảng phất bên mũi, khiến mặt cô hơi nóng lên. Cô ổn định thân thể chờ
anh lùi lại phía sau, anh vẫn đứng nguyên chỗ cũ xoay mặt nhìn cô, trong nháy
mắt bắt gặp ánh mắt anh, cô có thể nhìn thấy vẻ mệt mỏi được che giấu bên
trong, khóe mắt nhợt nhạt. Cô không hiểu tại sao có chút hồi hộp, anh muốn nói
gì?
Ôi, một
tiếng rên rỉ nhẹ nhàng từ giường truyền đến, bác Chu chuyển mình, Chung Tình
nhanh chóng đảo mắt về phía bác, có lẽ xoay chuyển quá nhanh, làm cô hơi chóng
mặt. May sao, anh vội đi đến bên giường, cô nhẹ nhàng thở ra, tim đập nhanh
cũng từ từ ổn định. Cô lại lấy chăn đắp cho bác Chu để che dấu sự bối rối, sau
đó đứng thẳng dậy, cầm túi xách ở trên tủ gần đầu giường, xoay người mỉm cười,
“Em về trước đây, nếu tối nay không có việc gì, anh cũng ngủ đi một chút.”
Mạnh
Tưởng nhìn cô, gật đầu mỉm cười, sau đó đưa cô xuống
Chung
Tình vừa ngồi vào xe, chợt nghe thấy tiếng chuông, điện thoại di động của anh
vang lên. Cô đặt túi xách ở ghế bên cạnh, xoay chìa khóa khởi động xe, mỉm cười
gật đầu với anh đang ở bên ngoài, anh đi về phía trước vài bước, cô chậm rãi
quay đầu xe. Đêm tối tĩnh lặng, giọng nói của anh hết sức rõ ràng, vô cùng dịu
dàng, “Sao còn chưa ngủ?” Hai mắt cô nhấp nháy, điện thoại của Du Luyến Kinh,
khóe miệng hơi nhếch lên, nhấn ga, xe thong thả chạy đi.
Giọng
nói của anh nhỏ dần, cô khẽ liếc mắt nhìn qua kính, anh cầm di động đứng nhìn
theo xe cô, vẻ mặt nhu hòa.
Cô mở
CD, giọng hát của Robbie Williams vang lên, chậm chạp, lại có chút đau thương.
***
Hạng
mục của công ty thật sự thành công.
Tổng
giám đốc hào phóng nói, tổ chức ăn mừng, ăn cơm, hát karaoke, còn quy định
không được vắng mặt. Mọi người nhất thời hoan hô như sấm dậy, ngoài Chung Tình,
cô ngồi ở vị trí, vẻ mặt không có chút biểu tình, buổi tối còn phải đi trông
bác Chu, sao bây giờ?
Chu Cần
đi tới gõ gõ lên tấm kính thủy tinh chắn ngang chỗ làm của cô, “Nghĩ gì vậy?”
Chung
Tình ngẩng đầu mỉm cười, “Buổi tối tôi có việc.” Ánh mắt Chu Cần tối lại, hiểu
cô định đi bệnh viện.
“Vẫn
chưa ra viện à?” Cũng đã một tuần rồi.
“Cũng
sắp rồi. Bác sĩ nói cuối tuần có thể xuất viện.”
“Nếu
không, buổi tối ăn xong rồi em đi, miễn đi hát là được.” Lãnh đạo mời cơm, dù
sao cũng phải chừa mặt cho người ta. Chung Tình nghĩ nghĩ, chỉ có thể gật đầu.
Chu Cần
nhìn cô, đột nhiên cúi đầu tới gần, cô trừng mắt nhìn khuôn mặt phóng đại của
cậu ta, không khỏi lui ra phía sau, vẻ mặt đề phòng, muốn làm gì đây?
Chu Cần
khẽ vuốt hai hàng lông mày của cô, giọng nói trầm thấp, “Em gầy đi.” Chung Tình
khẽ liếc mắt nhìn Tiểu Nguyên ở phía sau, vẻ mặt cười gian xảo. Mặt cô đen lại,
trừng mắt, “Chu Cần.”
“Đêm
nay ăn nhiều chút, dù sao cũng là lãnh đạo trả tiền.” Cậu vừa nói xong, khóe
miệng nở nụ cười xấu xa, rời đi.
Chung
Tình nhăn mày, tiểu tử này gần đây có vẻ bị cái gì kích thích, đột nhiên muốn
làm mấy việc ái muội, lại đột nhiên rời đi, động kinh!
Chung
Tình gọi điện cho Mạnh Tưởng, “Mạnh Tưởng, buổi tối công ty có tổ chức tiệc, em
đến muộn, anh nhớ ăn cơm đấy.” Mấy ngày nay có thể là vì anh bận quá, sau khi
làm lại lao thẳng đến bệnh viện, lần nào cũng nói không rảnh ăn cơm, lúc đến
thay cô luôn mang theo thức ăn cho anh.
Mạnh
Tưởng vừa nói được, chợt nghe có người gọi anh, anh vội vàng chuyển điện thoại.
Chung Tình cầm điện thoại, có chút cảm thán, làm ông chủ cũng không phải là vui
vẻ.
Buổi
tối, công ty tổ chức ở một nhà hàng gần đấy, mọi người tự chọn chỗ cho mình,
khi Chu Cần đi qua chỗ Chung Tình, còn nháy mắt ra dấu với cô mấy cái, cô mỉm
cười đáp lại.
Sau đó,
mọi người vừa nói chuyện vừa chờ đồ ăn đưa lên. Chung Tình im lặng ngồi, nghe
thấy Tiểu Phong và Tiểu Vân thấp giọng bàn chuyện, hôm nay người quản lí mặc áo
rất đẹp, cô nhìn theo ánh mắt của hai người. Quản lí Lưu, ba mươi tuổi, dáng vẻ
bệ vệ, khí vũ hiên ngang, khi nói chuyện với người khác miệng luôn mang theoý
cười. Chung Tình nghe hai người nói chuyện, trong lòng cười khẽ, những cô gái
trẻ quả nhiên thường yêu thích những người đàn ông trưởng thành. Đầu chợt lóe
lên, Mạnh Tưởng có phải cũng rất được mấy cô gái trẻ ái mộ không? Đang nghĩ, di
động rung, cô lấy ra đọc tin nhắn, “Em đang nhìn tôi! Ha ha, bị tôi phát hiện
rồi.” Chung Tình nhịn không được cười khẽ, Chu Cần thật sự là một đứa trẻ, đưa
mắt nhìn quanh, thấy cậu ta ngồi ở phía sau quản lí Lưu, lưng đối lưng với quản
lí Lưu, khó trách cậu ta nghĩ mình đang nhìn cậu ta.
Cô nhắn
ba chữ, “Không phải cậu.”
“Vậy là
ai? Em sao lại nhẫn tâm như vậy chứ!” Cậu ta còn nhắn lại một tin nhắn tan nát
cõi lòng, Chung Tình nhẹ nhàng cười, cất di động, không nhắn lại.
Phục vụ
đưa đồ ăn lên, nhìn đồ ăn mĩ vị, mọi người nhất thời thèm nhỏ dãi. Mỹ nữ lúc
đầu còn rụt rè, nhưng thấy đám đàn ông đã bắt đầu chiến đấu, liền cố gắng không
rụt rè, như lang cuốn hổ nuốt, không chút khách khí. Ăn uống tập thể tốt ở chỗ
đấy, không cần để ý hình tượng. Phụ nữ muốn ăn nhiều một chút, đàn ông thì muốn
uống cho đã, chưa được bao lâu, mấy bàn đã nâng chén, thay nhau kính rượu.
Vương
tổng là người phương Bắc, hào sảng tục tằng, uống rượu tự nhiên cũng không hẹp
hòi. Tiểu Vân nói nhỏ, “Mau đưa cái chén đây, lãnh đạo đang đến đấy.” Chung
Tình còn chưa hiểu rõ, Tiểu Vân đã rót đầy một cốc Sprite. Nghe thấy ở phía sau
Chu phó tổng và Vương Tổng đang đi về phía bàn này.
“Nào,
mọi người vất vả quá, tôi đại diện cho công ty cảm tạ mọi người.” Vương tổng
yêu cầu Chu phó tổng rót thêm rượu cho mọi người. Vương tổng thật sự rất giảo
hoạt, vì đề phòng các cô dùng nước ngọt thay rượu, đã tự mình mang sang một
chai rượu. Kết quả, mọi người đều không thể tránh nạn.
Vương
tổng giơ chén kính mọi người, mọi người cũng chỉ có thể cố gắng uống xong, mặt
mấy cô gái đã đỏ lên, nhíu mi nhưng không dám hé răng. Chung Tình cảm thấy vị
cay chạy từ đầu lưỡi xuống cổ họng, rồi đi vào dạ dày. Đã rất lâu rồi cô không
uống rượu, thấy có chút cay, mùi vị nồng nồng này khiến hoảng hốt, trong đầu
hiện lên một khung cảnh xa hoa trụy lạc, cô từng sống mơ mơ màng màng.
Vương
tổng vừa lòng vỗ vỗ vai Tiểu Vân, sang sảng cười to, “Các nữ đồng nghiệp của
chúng ta uống thật khá.” Nói xong, cùng Triệu tổng đến bàn tiếp theo kính rượu.
Mọi
người thấy Vương tổng đi rồi, vội vã uống nước để giảm hơi cay trong miệng,
“Cay quá đi.” Tiểu Vân cau mày nhìn Chung tình, “Chị Chung, chị có khỏe không?”
Chung Tình cười cười cầm cốc Sprite lên, “Hơi cay.” Cô không muốn đồng nghiệp
biết cô có thể uống rượu.
Lãnh
đạo đi rồi, lại đến phiên các đồng nghiệp nam thay nhau đến muốn mời mỹ nữ uống
rươu. Mọi người vừa thấy họ cũng đến giúp vui, “Ai đến mời rượu, trước tiên
phải tự mình uống ba chén.” Đám đàn ông cười hi hi, bằng không nữ uống nước
ngọt, nam uống rượu. Các nữ đồng nghiệp thấy mình được lợi, cũng không cự tuyệt
nữa, uống rượu vô cùng náo nhiệt.
Chu Cần
đến bên cạnh Chung Tình, bám vào ghế dựa của cô, hỏi: “Em không sao chứ?” Hai
gò má cô hồng hồng, vô cùng kiều mị.
Chung
Tình cười lắc đầu, “Còn lâu không?” Bọn họ náo loạn như vậy, có lẽ còn chưa
xong.
Chu Cần
nhìn đồng hồ, “Đợi một lát nữa, tôi sẽ tìm cơ hội để chúng ta về trước.” Hiện
giờ lãnh đạo còn đến từng bàn uống rượu, chờ lãnh đạo ngồi xuống, họ có thể
chuồn êm.
Chung
Tình nhìn cậu, “Sao cậu lại không bị họ bắt uống rượu?” Tửu lượng của người này
hẳn phải rất cao.
“Hôm
nay tôi phải lái xe.” Ánh mắt cậu âm trầm, nhìn thẳng vào cô. Cô cảm thấy nhiệt
độ trên mặt tăng lên, nóng nóng, cậu ta không uống rượu, sao khi nói lại khiến
người ta có cảm giác hồ đ
Tiểu
Vân ở bên cạnh không biết đã chạy đi đâu, Chu Cần ngồi xuống cạnh cô, rót hai
chén nước ngọt, im lặng uống. Chung Tình nhìn cậu, đột nhiên không biết nói gì,
lần trước từ khi nhìn bóng dáng tổn thương của cậu, cô luôn chú ý giữ khoảng
cách. Dường như cậu cũng nhận ra, nên cũng ngừng lại, không còn bám chặt lấy
cô, nhưng thỉnh thoảng lại chăm sóc cô khiến cô không thể từ chối, thật sự muốn
làm rõ xem cậu ấy có hiểu là đang bị cô cự tuyệt không?
Sau một
hồi lâu, Chu Cần khẽ liếc mắt ra sau, sau đó nháy mắt mấy cái với cô, “Tôi đi
lấy áo, em chuồn ra trước đi.” Chung Tình liếc mắt nhìn sếp tổng đang tận hứng
uống rượu, đã không còn nhìn xung quanh nữa. Chung Tình lặng lẽ cầm túi xách đi
ra ngoài, ra đến cửa, quay lại nhìn, thấy Chu Cần cũng cầm áo đi ra.
Hai
người nhanh chóng ra thang máy, cô cười nhìn cậu, “Có sao không?” Lãnh đạo đang
cao hứng, họ lại đi về, có vẻ không tốt lắm.
“Có,
mai quản lý sẽ tìm em bắt làm kiểm điểm.” Chu Cần khoa trương nói, Chung Tình
nhịn không được nở nụ cười, cô không tin.
Chu Cần
nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, sợ run vài giây, sau đó chậm rãi dựa vào vách
tường thang máy, “Tôi sẽ nói em bị tôi mang đi.”
Chung
Tình nhìn thẳng vào cậu, nụ cười chậm rãi tắt đi, lại nữa! Cô nhẹ nhàng cười,
chuyển tầm mắt không để ý nữa.
Ra khỏi
thang máy, rời nhà hàng, một cơn gió lạnh thổi đến, Chung Tình run lên, vừa
uống rượu, tuy không nhiều, nhưng cũng có ảnh hưởng. Trên mặt vẫn còn hơi nóng,
gió thổi qua nhất thời thanh tỉnh hơn nhiều, cô xoa xoa mặt, nở nụ cười, “Thật
thoải mái.” Chu Cần nhìn cô dùng hai tay bao quanh mặt, lộ ra nụ cười đáng yêu,
trái tim đập nhanh một nhịp. Mặt cô rất hồng, dưới ánh đèn càng trở nên trong
suốt, giống như đóa hoa đào kiều diễm nở rộ. Cô buông tay ra, trái tim cậu đập
mạnh, làm một động tác khát vọng đã lâu trong lòng, vuốt nhẹ lên mặt cô.
Chung
Tình ngây ra, bàn tay ấm áp của cậu không hề báo trước đặt trên má cô, nhiệt độ
từ lòng bàn tay truyền lên gò má lạnh giá, cô thật sự đỏ mặt! Cô kinh ngạc lùi
hai bước, trừng mắt nhìn.
Tay cậu
dừng lại ở không trung, cách mặt cô khoảng ba cm, nở nụ cười, “Mặt em rất
nóng.” Giọng nói trêu chọc và nụ cười của cậu nhất thời hóa giải được không khí
xấu hổ. Cô khẽ cắn môi trừng mắt nhìn, “Không phải cậu cũng thế sao.”
Cô
nhanh chóng đi về phía xe, tiếng bước chân của cậu vang lên ngay phía sau.
Chung Tình cảm thấy ảo não, sao cô lại để cho một tiểu quỷ dễ dàng sờ lên mặt
như vậy, mà cô lại không thể nổi giận, thật bực mình!
Chu Cần
vẫn kiên trì mở cửa xe, Chung Tình ném chìa khóa cho cậu, ngồi vào trong.
Suốt
đường đi hai người không nói chuyện, cô ảo não, còn cậu mừng thầm. Mặt cô hồng
thật sự rất đáng yêu!
Chu Cần
đưa cô đến bệnh viện, chỉ nói cô về sớm một chút, sau đó đánh xe đi. Chung Tình
nhìn theo xe cậu, lòng có chút rối loạn, rốt cuộc làm sao đây?
Chung
Tình vào phòng bệnh, hơi giật mình. Mạnh Tưởng ngồi trên sofa dùng laptop, mà
ngồi bên cạnh anh rõ ràng là Du Luyến Kinh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT