Nhiếp Tiểu Thiến tim đập chân run từ phòng bệnh khu Tây đi ra, theo sát phía sau là một nam nhân cao gầy đang cúi đầu, vẻ mặt của hai người, một giận dỗi, một lo lắng, giống như là sau khi hai vợ chồng son cãi nhau, gái bỏ nhà đi, nhà trai muốn đuổi theo còn xấu hổ. Lòng của cô còn đang kịch liệt nhảy lên, tim đập thịch thịch, cảm giác trở thành tiểu tam (*) bị người ta bắt tại trận, còn khủng bố hơn so với bị lão thái thái nhà cô đuổi giết, thật may, thật may là tên kia ngày mai sẽ xuất viện.

(Tiểu tam: Chỉ người thứ ba xen vào chuyện tình của hai người)

Trên hành lang, một nữ bác sĩ trẻ tuổi thướt tha đi ngược lại hướng hai người, cô ta mặc áo choàng blue trắng ngắn, phối hợp với dáng người lay động, vạt áo bay phấp phới, miễn đề cập đến có bao nhiêu câu dẫn người. Người đó chính là Liễu Mi Nhi, đối thủ một mất một còn ở trong bệnh viện của Nhiếp Tiểu Thiến, được xưng là hoa khôi của bệnh viện, truyền thuyết cô ta chính là tình địch trong mối tình đầu của Nhiếp Tiểu Thiến.

“Ai nha ~ bác sĩ Nhiếp, nhìn sắc mặc của cô sao lại không tốt thế kia?” Liễu Mi Nhi cười duyên một tiếng, tầm mắt dừng ở trên người nam nhân phía sau cô, thanh âm càng thêm mềm dẻo “Nha, vị tiên sinh này trước kia tôi đã từng gặp qua chưa nhỉ? Là bệnh nhân mới của cô sao?”

Nhiếp Tiểu Thiến mặt không chút thay đổi xem xét cô ta liếc mắt một cái, nhịn xuống xúc động muốn đánh người, tiếp tục bước đi.

“Nha ~ làm sao vậy? Tâm tình không tốt sao? Tôi nghe nói Đường Tống trở về nước đó, cuối tuần này sẽ có cuộc gặp mặt bạn cũ, có thể là tất cả mọi người sẽ đi, Cô sẽ tới chứ?” người đẹp Liễu giọng nói có vẻ như là bình thản, nhưng lại cố ý cường điệu thật mạnh hai chữ Đường Tống.

Bả vai của Nhiếp Tiểu Thiến hơi hơi run rẩy, dừng lại, trầm mặc hai giây, nhẹ giọng nói: “Không có nhận được lời mời, nếu không bận sẽ đi.”

Liễu Mi Nhi vòng lên phía trước cô, nắm lấy tay cô, khiêu mi cười một tiếng, nói: “Lần này họp bạn cũ coi như là để tẩy trần cho Đường Tống, cô nếu không đi, tôi phải nói thế nào với mọi người đây? Tuy rằng trước kia hai người......” Trên mặt ý cười càng đậm, thậm chí mang theo vài phần đắc ý.

“Thật ngại quá, tôi còn nhiều việc phải làm, xin đi trước.” Nhiếp Tiểu Thiến gạt bàn tay mềm ấm của Liễu Mi Nhi ra, nhíu mày, không quan tâm đến vẻ mặt phức tạp của Đới Xuân Diệu phía sau, bước nhanh rời đi.

“Em yêu à~ đợi anh với, em đừng tức giận anh nữa mà~” Đới Xuân Diệu nhếch lên môi mỏng, thâm tình nhìn Nhiếp Tiểu Thiến ở phía trước, vừa ngượng ngùng nhìn người đẹp Liễu nói: “Thật ngại quá, người yêu của tôi đang giận dỗi với tôi, ngày đó nếu chúng tôi không bận sẽ đến tham dự, người nhà có được đi theo không vậy?”

Liễu Mi Nhi ý cười trên mặt trong nháy mắt cứng đờ, nhìn chàng trai tuấn mỹ đến khó thở nổi trước mắt này, làm cho xuân tâm của cô ta nhộn nhạo, rốt cuộc cười không nổi. Nhiếp Tiểu Thiến chính là mẫu phụ nữ khô cằn, không tình cảm, thế nhưng lại có được một người bạn trai trẻ tuổi đẹp trai đến dường này, quả thực quá kinh người!

Không đợi cô gái đứng đối diện trả lời, anh liền rất nhanh đuổi theo Nhiếp Tiểu Thiến, cùng cô sánh vai vào phòng.

Nhiếp Tiểu Thiến ngồi xuống, uống một hớp nước, tháo kính mắt xuống, xoa xoa mắt có chút đau nhức, ngây người vài giây. Người kia, cô cho rằng mình đã quên được đoạn thời gian hai người bên nhau, nhưng là thật không ngờ khi nghe được tên hắn, trong lòng lại vẫn cảm thấy khó chịu như cũ, hình ảnh một thiếu niên mặc áo sơ mi trắng, quần jean, đeo kính gọng đen nhã nhặn chỉ còn lại ở trong dĩ vãng thời trẻ trong sáng mà thôi. Nhiếp Tiểu Thiến a Nhiếp Tiểu Thiến, mi từ lúc nào lại trở nên lưu luyến dĩ vãng như vậy? Không phải hắn là nam nhân cặn bã sao? Có đáng giá để mi moi tim móc gan ra nhớ hắn không? Tốt nhất là nên lo lắng một chút về cuộc sống sau này của mình đi? Đỗ Vân Triết hiện tại đã coi mi là người thứ ba, còn không biết hắn sẽ đối phó với mi như thế nào đây.

Cô di con chuột máy tính, gọi tên bệnh nhân kế tiếp. Một lúc sau, tiến vào là một người đàn ông trung niên, sau khi nhìn thấy bác sĩ là một cô gái trẻ tuổi như trẻ con, vẻ mặt có vẻ xấu hổ. Nhiếp Tiểu Thiến cơ bản biết một chút tình huống của người bệnh này, kéo mành thay ông ta kiểm tra chỗ đau.

Ô ~ thực nghiêm trọng, còn bị nứt ra. Người này nhẫn nhịn thật giỏi, cư nhiên đến bây giờ mới đến bệnh viện. Cô cẩn thận kiểm tra, một bên kêu vị bệnh nhân này thả lỏng mình.

“Em yêu à~, em yêu à~” Đới Xuân Diệu giống như là bị trúng tà, ba chữ kéo thật dài, giọng nói còn mang theo một chút nũng nịu, rất giống như người chồng nũng nịu người vợ đang tức giận mình!

Nhiếp Tiểu Thiến vốn là có chút thất thần, bị anh thét gào như vậy, nội tâm đột nhiên nhận được đả kích mãnh liệt, thân thể run lên, tay run rẩy...... Đây là sự sai lầm đầu tiên của cô từ khi theo ngành y đến nay, một sự sai lầm lớn, tạo thành hậu quả bi thảm cực kỳ kinh thiên động địa.

“A a a a a a ~~” Một trận tiếng kêu rên kinh thiên động địa, quỷ thần khiếp sợ từ trong phòng 407 truyền ra.

Nhiếp Tiểu Thiến sửng sốt, nhìn ngón tay của mình đang đâm vào cục trĩ lồi ra ở giữa cúc hoa của bệnh nhân kia, cảm giác áy náy, đau lòng không ngừng lan rộng với xu thế tăng trưởng. Vốn là bệnh nhân đang quỳ gối trên giường bệnh đau đến không chịu nổi, lập tức bổ nhào lên trên giường, nằm nghiêng người, vẻ mặt nhăn nhó tràn đầy cừu hận trừng cô.

“Thật xin lỗi, tôi không phải cố ý.” Nhiếp Tiểu Thiến ấp úng không biết nên nói cái gì cho phải, đây quả thật chính là sai lầm của cô, làm cho bệnh nhân thống khổ vốn dĩ chưa đến mức này.

Đới Xuân Diệu trời đánh, Đới Xuân Diệu cứt thối a! Làm hại cô thiếu chút nữa thân bại danh liệt, anh ta rốt cuộc là muốn gây ồn ào thành loại nào đây!

Cô vén rèm đi ra, tràn ngập áy náy viết phương thuốc tốt nhất cho vị bệnh nhân này, cũng phi thường kiên nhẫn nghe giọng nói oán giận không có chút cảm tình gì của ông ta, nhìn ông ta rời đi, rốt cục đóng cửa phòng lại, mặt đen lại trừng mắt nhìn vẻ mặt vô tội của Đới Xuân Diệu.

“Anh rốt cuộc là muốn tra tấn tôi tới khi nào!”

“Ô ~ tôi chỉ là lo lắng cô tức giận, cho nên muốn đến xin lỗi cô thôi mà.” Đới Xuân Diệu cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt giết người của Nhiếp Tiểu Thiến, hai tay vò bứt.

Ánh mắt nhỏ đáng thương, bộ dáng vô tội như người vợ nhỏ này, Nhiếp Tiểu Thiến càng nhìn càng thấy tức giận, rõ ràng là anh ta làm hại mình khắp nơi gây thù hằn, như miếng băng mỏng, vì sao người này còn không biết xấu hổ cùng cô so xem ai ủy khuất hơn? Chẳng lẽ anh ta nhìn ra mình là người hay mềm lòng hay sao?

“Giải thích? Được rồi, Anh nói một chút xem mình đã mắc lỗi gì nào?” Nhiếp Tiểu Thiến dứt khoát, hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, xuôi dòng đẩy đi để xem độc thủ phía sau màn này sẽ nói như thế nào.

“Tôi, tôi không nên làm cho cô tức giận .......” len lén nhìn Nhiếp Tiểu Thiến một cái, tiếp tục cúi đầu nhìn ngón tay.

A!Con mẹ nó! Nói cho cùng tên hỗn đản này là không biết mình sai ở chỗ nào a? Lại còn có phản ứng như kẻ bị phụ tình là làm sao? Nhiếp Tiểu Thiến rốt cục nhịn không được nội tâm bạo phát, hướng anh quát: “Có nam nhân nào vô tâm vô phế như anh không? CP (*) của mình cùng tình nhân mặt đối mặt, còn không có phát giác ra hơi thở nguy hiểm gì sao? Muốn êm đẹp, hay là muốn phải có đổ máu, Gr........ừ…..uuuu! Gào thét cái gì mà gào thét? Anh không biết là tôi đang kiểm tra cúc hoa cho người ta sao? Anh có biết cũng bởi vì anh gọi mà thiếu chút nữa đã làm cho tôi trở thành tội nhân thiên cổ rồi không, về sau ở bệnh viện còn có thể ngẩng đầu lên được không?”

(*CP: viết tắt của từ Couple: cặp đôi)

Nhiếp Tiểu Thiến khí phách chống hông, cô thừa nhận, vốn là cô lo lắng sự an nguy cho cái mạng nhỏ của mình, sau đó lại ở trên hành lang gặp được cái kẻ không biết xấu hổ kia, còn đề cập về tên nam nhân cặn bã kia, hiện tại cô lại vừa điểm lộng thương bệnh nhân, thử nói xem như vậy có thể không tức giận được sao?

Nhiếp Tiểu Thiến cô là một người phi thường có nguyên tắc, nguyên tắc của cô chỉ có ba chữ -- xem tâm tình. Hôm nay tâm tình của cô phi thường kém, kém đến cực điểm.

Đới Xuân Diệu vẻ mặt thống khổ nhìn cô nói xong, không nói được một lời nào. Xem tâm tình của cô có vẻ đã bình tĩnh hơn một chút, mới dè dặt lau lau nước miếng cô phun trên mặt mình, yếu ớt hỏi: “Vì sao gọi là CP?”

Ách...... người này thật sự là không biết hay là đang giả vờ không biết?

“Chính mình đi tìm hiểu đi!” Nhiếp Tiểu Thiến mặt đen lại, oán hận trừng mắt nhìn anh, vô số tiểu phi đao lả tả bay ra ngoài, trực tiếp phóng tới vẻ mặt cười đến vô tội của người nam nhân trước mặt.

“Còn có, cần phải an ủi thật tốt Tiểu Vân Triết của anh, tôi cũng không muốn chỉ vì thân phận tình nhân hư cấu mà bị độc thủ, trên giấy cam kết của chúng ta cũng đã viết, không thể để cho đối phương bị người thân của mình công kích.Tôi cũng không muốn một ngày nào đó đang lúc làm việc, có người tiến vào hất a xít sunfuric vào mình!” Nhiếp Tiểu Thiến phỉ nhổ anh một cái, không để ý đến anh nữa.

Đới Xuân Diệu sắc mặt dần dần có chút khó coi, nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ, ánh mắt lại chuyển qua trên người Nhiếp Tiểu Thiến đang vùi đầu viết bệnh án: “Giờ tan tầm tôi sẽ đến đón cô.”

Thanh âm lạnh lùng của anh vang vọng trong phòng, Nhiếp Tiểu Thiến ngẩng đầu lên, đáy mắt mờ mịt sương mù, vội vàng khịt mũi một cái, gọi tên bệnh nhân khác tiến vào. Aiz, hôm nay rốt cuộc làm sao vậy, cảm xúc như thế nào lại bị kích động như vậy, còn rơi nước mắt, có gì mà phải khóc a Nhiếp Tiểu Thiến! Không phải là chỉ vì không cẩn thận thôi sao? Mi chính là Siêu Nhân Điện Quang không ai có thể đánh bại được!!

Đới Xuân Diệu mặt không chút thay đổi từ bệnh viện đi ra, xe thật nhanh ở trên đường phóng vút, may mắn hiện tại đều là giờ làm việc, trên đường người không nhiều lắm. Trong ánh mắt gợn sóng nhìn không ra một chút tâm tình nào, nhưng là đến khi trên mặt rạng rỡ sáng rọi biến mất không thấy, liền khôi phục lại bộ dáng nghiêm túc khi đi làm.

Anh vừa mới vừa đến phòng làm việc ngồi xuống, liền có thư ký bưng tới một tách cà phê, còn có...... văn kiện xếp thành núi trên bàn. Anh đau đầu xoa xoa huyệt thái dương, uống một ngụm cà phê, cúi đầu bắt đầu làm việc. Đới Xuân Diệu một thời gian trước mới tiếp nhận công việc của cha mình, làm việc mặc dù cũng được coi là thuận buồm xuôi gió, nhưng là dù sao trước cũng chưa từng làm qua công việc này, cho nên hiệu suất công việc vẫn là không thể trò giỏi hơn thầy được.

Tập đoàn Phú Duyệt mà Đới Xuân Diệu làm việc nằm ở ngay trung tâm thành phố, không thể không nói rằng gia tộc Đới thị là gia tộc giàu có xa xỉ, toàn bộ văn phòng cao cấp là Đới gia ở mười năm trước mua đất xây lên, dành mười tầng cho các công ty khác thuê, từ tầng thứ mười một đến tầng thứ ba mươi là của tập đoàn Phú Duyệt. Người sáng lập ra tập đoàn Phú Duyệt Phú là Đới Kiến Quốc, cha của Đới Xuân Diệu, năm đó gặp đúng nhà nước mở rộng cải cách, thành phố A của bọn họ được Đặng gia gia (1) nhìn trúng, ở bờ biển tổ quốc vẽ một vòng tròn. Sau đó dựa vào cha anh đã không ngừng cố gắng cùng buôn bán thiên phú, còn có ông nội anh năm đó ở trong quân đội quan hệ giao thiệp rộng, chỉ trong vòng hơn mười năm ngắn ngủi đã đem Phú Duyệt từ một công ty nhỏ không có danh tiếng gì, tạo ra thành tập đoàn đứng đầu nghành bất động sản của thành phố A hiện nay.

Ông nội anh là một người yêu nước, năm đó đã tham gia chiến tranh giải phóng đất nước, ở trong quân đội lập vô số công vì sự nghiệp quân sự, hiện tại đã nghỉ hưu ở nhà ảm đạm dưỡng lão, căn cứ vào truyền thống tốt đẹp của thế hệ cách mạng trước, Đới Kiến Quốc cùng ba người con của ông: Đới Quang Diệu, Đới Quang Tổ, Đới Xuân Diệu từ nhỏ liền được đưa vào trong bộ đội để rèn luyện. Cho nên, Đới Xuân Diệu cũng mới chỉ xuất ngũ được ba năm.

Nhìn bên ngoài cửa sổ, người đi đường cùng xe cộ đều biến thành một đám điểm đen nho nhỏ, Đới Xuân Diệu bỗng nhiên nghĩ đến đôi mắt to tròn vụt sáng của Nhiếp Tiểu Thiến, khóe miệng nhịn không được nhẹ nhàng nhếch lên thành một đường cong, trong thân hình nho nhỏ kia luôn cất giấu năng lượng làm cho anh kinh ngạc, ngay từ đầu trong đầu nhỏ là miên man suy nghĩ, sau đó là yêu cầu ở chung “Không an phận”, mà hôm nay ánh mắt tức giận cùng khàn giọng kiệt lực gầm thét cũng làm cho trong lòng anh có một loại rung động khó hiểu, thật sự là một cô gái nhỏ sống động, cùng cô ở một chỗ, luôn làm cho anh quên đi sự bận rộn cùng áp lực.

Tại sao lại hết lần này đến lần khác là một người như vậy, rõ ràng chỉ là một cô gái hết sức bình thường, nhưng mới cùng cô ở chung mấy ngày ngắn ngủi, liền cảm thấy trong lòng hình như là có cái gì đó đang nhẹ nhàng lay động, mỗi khi nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ngốc nghếch của cô, trong lòng anh liền dâng lên một trận lo lắng.

_____

(1: Đặng gia gia: Đặng Tiểu Bình giản thể: 邓小平; phồn thể: 鄧小平; bính âm:Dèng Xiǎopíng; 22 tháng 8, 1904 - 19 tháng 2,1997) có tên khai sinh là Đặng Tiên Thánh, khi đi học mới đổi là Đặng Hi Hiền (邓希贤), là một lãnh tụ của Đảng Cộng sản Trung Quốc. Tên gọi Đặng Tiểu Bình được ông dùng từ năm 1927, sau khi Tưởng Giới Thạchđàn áp phong trào cách mạng Cộng sản tạiThượng Hải (cần dẫn nguồn!).

Tuy rằng ông chưa bao giờ có chức vụ nguyên thủ quốc gia hay đứng đầu chính phủ nhưng ông là người đã cầm quyền trên thực tếtại Trung Quốc trong suốt những năm cuối thập niên 1970 đến đầu thập niên 1990. Chức vụ cao nhất của ông trong Đảng Cộng sản làTổng Bí thư (sau Chủ tịch và các Phó Chủ tịch Đảng) thời kì còn Mao Trạch Đông, còn chức vụ cao nhất trong chính phủ là Phó Thủ tướng, nhưng ông từng nắm giữ chức vụ quan trọng là Chủ tịch Quân ủy Trung ương. Ông đã cải cách đất nước Trung Quốc theo hướng "chủ nghĩa xã hội mang màu sắc Trung Quốc", có công thu hồi Hồng Kông và Ma Cao với chính sách "một nước hai chế độ". [Theo Wikipedia]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play