Dọc theo đường lớn phố Giang
Nam, tại tiệm Starbucks.
Lúc này trong tiệm giống như
có dòng điện hơn 3 kw chạy qua, tê tê tê ~ giống như là bị rắn hổ mang cắn
phải, làm cho Nhiếp Tiểu Thiến bị dọa đến mức trợn mắt há hốc mồm. Nếu như mọi
người cho rằng Nhiếp Tiểu Thiến vì đắc tội người, mà bị chủ quán muốn dùng điện
giết chết cô, vậy thì đã sai lầm lớn rồi.
Đầu sỏ gây ra chuyện này
chính là người có diện mạo như ngọc lang quân, ngồi đối diện với Nhiếp Tiểu
Thiến. Giống như cuộc đời phải trải qua nhiều thử thách, giống như trong phim
giả tưởng, thần tiên phải trải qua thiên kiếp. Bết bát hơn chính là, đối phương
còn ôn tồn tao nhã, cười đến sáng lạn như hoa nở với cô, trong tiệm có vô số
ánh mắt hâm mộ, ghen ghét đồng loạt đặt tại trên người cô, vô cùng cay độc.
Gương mặt đó làm cho Nhiếp
Tiểu Thiến có một giây đồng hồ si ngốc, sau đó trong đầu thoáng hiện lên bốn
chữ: nghiêng nước, nghiêng thành.
Bất quá cũng chỉ có một giây
mà thôi.
Bởi vì…..
Aiz ~ thật sự là hồng nhan
họa thủy, trời cao đố kị anh tài, thật sự là đáng tiếc a ~. Lúc này, trong lòng
cô thầm ai oán, nam nhân làm cho người ta yêu thích muốn ôm nhào lấy này, lại
là một tên Gay.
Đúng vậy, anh ta chính là
một tên Gay, 100% anh ta là Gay, không thể giả được, Nhiếp Tiểu Thiến cô tận
mắt nhìn thấy!
Người nam nhân kia vẫn như
cũ cười như gió xuân, làm cho Nhiếp Tiểu Thiến cả người nổi da gà. Dưới tình
thế cấp bách, cô đành phải nhìn chằm chằm vào cửa kính của cửa tiệm được lau
đến sáng bóng, để tránh né ánh mắt sáng quắc của đối phương.
“Tiểu thư?” anh chần chừ một
chút, nói “Hay là tôi nên gọi cô là bác sĩ Nhiếp, chúng ta lại gặp mặt nhau,
thật sự là hạnh ngộ”
Trong không khí đột nhiên
truyền đến một mùi hương cà phê nồng nặc, Nhiếp Tiểu Thiến vừa quay đầu lại,
liền nhìn thấy ánh mắt háo sắc của nữ nhân viên phục vụ, cúi xuống một chút
nữa, liền nhìn thấy, trên nền gạch men sứ trắng bóng là một mảnh cà phê bị đánh
đổ, đang tỏa hương thơm mê người.
Cô uống một ngụm Cappuccino,
trong nội tâm thầm mắng một tiếng yêu nghiệt, cũng là dịu dàng mỉm cười, nói:
“Xin chào, xin hỏi ngài họ gì?”
“Đới Xuân Diệu, cô đã quên
rồi sao? Năm ngày trước tôi cùng với bạn tốt đến chỗ cô xem bệnh, Nhiếp tiểu
thư thật sự là quý nhân hay quên chuyện.” Con ngươi màu hổ phách của đối phương
càng sáng ngời.
Hứ! Vì sao lại bảo cô là quý
nhân hay quên chuyện! Làm sao cô có thể quên được ca bệnh năm ngày trước đã làm
cho cô máu sôi trào, chỉ là vừa rồi cô đột nhiên có tâm địa bồ tát, muốn để lại
cho anh ta một chút mặt mũi mà thôi. Dù sao nam nhân đẹp trai như vậy, nếu như
bị mọi người biết là Gay, thì cũng sẽ để lại di chứng rất lớn a~.
“Tự nhiên là không dám quên,
chỉ là ngài tại sao lại tới đây? Tôi rõ ràng là dán thông báo tìm bạn trăm năm,
chứ không phải chữa bệnh a~!” Trong lòng cô đang muốn nói ngàn câu Đ.M (*)
(*Đ.M:
đíu mịa mày (fuck your mom)
Con mẹ nó ~
Mỗi khi gặp phải tình huống
như thế, Nhiếp Tiểu Thiến đều cảm thấy mình rất may mắn, vì đã ba lần đạt được
giải nhất cấp bệnh viện dành cho bác sĩ khoa hậu môn. Chính vì thế cô mới không
cần phải nhìn sắc mặt của người khác mà làm việc, chỉ cần tận tâm tận lực khám
bệnh cho mọi người là được.
Cô nhịn không được le lưỡi
một cái, lại không nghĩ tới đối phương đang nhìn mình chằm chằm không chớp mắt,
trên mặt vẫn như cũ là vẻ đẹp làm cho người ta chết không cần đền mạng.
Sau lưng có từng đợt gió
lạnh thổi qua, Nhiếp Tiểu Thiến cảm giác sống lưng gầy tong teo của mình bị vô
số đạo ánh mắt oán niệm chém vô số lần.
Thần a~, xin cứu con đi, các
đồng chí a~, xin không cần nhìn tôi, tôi không phải là nam nhân a~. Mọi người
có thể không cần chú ý đến tôi có được hay không a ~~~. Cô bất đắc dĩ nhìn về
phía cửa kính sáng bóng loáng, làm bộ như cái gì cũng chưa nói.
Đới Xuân Diệu híp mắt nhìn
người con gái có vẻ xa cách trước mặt, tâm tình anh liền vui vẻ. Mặt của cô làm
cho người ta cảm giác cô trẻ hơn tuổi. Rõ ràng tuổi cũng không còn nhỏ, nhưng
khuôn mặt vẫn là tròn trịa bầu bĩnh, làn da rất mỏng, rất trắng, lại được ánh
mặt trời xuyên qua khung cửa kính chiếu sáng, thậm chí có thể nhìn thấy mạch
máu trên má phấn hồng. Trên lỗ tai có một lớp lông tơ tinh tế, mái tóc được cắt
cực kỳ ngắn, lộ ra vài phần dí dỏm. Sự thu hút nhất trên người cô chính là đôi
mắt to tròn, sáng long lanh, làm cho gương mặt vốn bình thường tăng thêm vài
phần linh khí.
Giờ phút này cô rõ ràng làm
bộ như không có việc gì, nhàn nhã nhìn chằm chằm vào cửa kính, lấy tay vẽ vẽ
vài vòng trên cửa kính, thật là có chút ngây thơ a~, bất quá cũng không kém
phần thú vị, khóe miệng anh nhếch càng cao. Bất quá, nhớ tới hôm bọn họ gặp
nhau, thật đúng là khắc cốt ghi tâm.
~~~~******~~~~
Buổi trưa hôm đó, anh đang ở
trong phòng làm việc của công ty, cùng họp với lãnh đạo các ban trong công ty.
Đột nhiên điện thoại báo có cuộc gọi, nhìn vào màn hình là cái tên tiểu tử Đỗ
Vân Triết, anh nghĩ cứ để máy rung, đầu bên kia không thấy ai bắt máy sẽ tự
tắt. Nhưng điện thoại càng không ngừng rung bần bật ở trong túi anh, anh không
thể không tạm dừng hội nghị lại, chạy đến hành lang nghe điện thoại.
“Này, tiểu tử thối, tôi đang
họp, có việc gì đợi tí nữa nói.”
Anh giống như ngày thường
sau khi dặn dò một tiếng, liền muốn cúp điện thoại, nào biết một tiếng kêu rên
từ đầu dây bên kia thiếu chút nữa làm anh thủng màng nhĩ.
“Xuân Diệu ~”
Thanh âm mất hồn mang theo
vài phần thống khổ từ đầu dây bên kia truyền đến, Xuân Diệu, Xuân Diệu! Anh
bình sinh hận nhất chính là cái tên này của mình, nhưng là khổ nỗi, cái tên này
là do ông của anh tự mình đặt tên cho anh, anh cũng không dám tự tiện sửa lại.
“Rốt cuộc có chuyện gì”
“Xuân Diệu, mau tới cứu tôi,
nếu không người anh em này của cậu sẽ bị mất mạng.”
Giọng nói từ đầu dây bên kia
cực kỳ thống khổ, không giống như là đang giả bộ. Trong lòng anh lo lắng, vội
vàng xoay người trở lại phòng họp để kết thúc cuộc họp này.
Sau đó vừa chạy như điên đến
cửa thang máy, vừa gọi điện hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì? Hiện tại cậu đang ở chỗ
nào?”
“Tôi đang ở nhà vệ sinh của
công ty, tôi… tôi… aiz… cậu mau tới đây, cậu nếu không đến, người anh em này
của cậu sẽ phải máu chảy thành sông!!!” dứt lời, bên kia lại vang lên vài tiếng
rên hừ hừ thống khổ.
“Nhà vệ sinh? Lại ăn linh
tinh rồi phải không? Thế mà làm tôi tưởng cậu gặp chuyện rắc rối gì, đùa giỡn
tôi thú vị vậy sao!” Đới Xuân Diệu xoay người muốn trở lại công ty, lại nghe
thấy đầu dây điện thoại bên kia vang lên tiếng kêu rên bị đè nén.
“Cúc hoa của tôi bị rách!”
Đỗ Vân Triết cắn răng một cái, rít lên đầy bi phẫn, nếu việc này truyền ra bên
ngoài, thì thanh danh cả đời Nhị thiếu gia Đỗ gia của hắn sẽ bị hủy hoại chỉ
trong chớp mắt, về sau hắn sẽ không còn mặt mũi nào để đi quán Bar cưa người
đẹp nữa!
Đới Xuân Diệu thân thể chấn
động, tiếng bước chân trên hành lang im bặt, đôi môi khêu gợi nhịn không được
nhếch lên thành một đường cong mê người, có thể làm điên đảo vô số người đẹp.
Anh dùng tốc độ chạy 5000 m
đã được vận dụng ở trường đại học trước kia, chạy đến công ty của Đỗ Vân Triết.
Kỳ thật hai công ty cũng gần nhau, bởi vậy đi theo sự chỉ dẫn của Đỗ Vân Triết,
anh cũng tìm ra được hắn đang ở phòng vệ sinh nào, Đỗ Vân Triết vẫn còn sống ~,
chỉ là cúc hoa máu đã chảy thành sông.
Thử nghĩ một chút, một nam
nhân bộ dạng tuấn tú ở trước mặt ngươi cong lên cái mông, một tay cầm giấy vệ
sinh đang không ngừng lau máu theo bắp đùi chậm rãi chảy xuống, là cảnh tượng
đẳng cấp đến thế nào. Lúc Đới Xuân Diệu chạy đến nơi, chứng kiến cảnh tượng này
liền bật cười lớn. Tiếng cười vang sáng đủ để cho cả khu nhà vệ sinh, thậm chí
là những người đứng ngoài cửa nghe được rõ ràng tường tận.
Sau khi cười xong, anh còn
hỏi: “Cúc hoa của cậu làm sao lại bị chảy máu?”
Anh có thể thề với trời, lúc
ấy anh thật sự chỉ là xuất phát từ bản tính rất lo lắng, cho nên quan tâm một
chút, thật sự chỉ là quan tâm một chút, ai biết tên tiểu thối này sau đó lại
trở mặt với anh!
Đỗ Vân Triết mặt đang xanh
mét, thoáng cái chuyển thành màu đen, oán hận nhìn anh cười có vẻ hả hê, hối
hận làm sao hắn lại gọi điện thoại cho anh, lúc trước thật sự là mắt chó đui mù
mới có thể coi anh là anh em tốt mà ~. Lúc này, những nam nhân trong phòng vệ
sinh đều biết rõ cúc hoa của hắn có vấn đề, cũng đều là thuộc hạ của hắn a~.
Việc này bảo hắn về sau còn mặt mũi nào đứng ở công ty nữa đây!!!!!!!
“Mau đem áo vét cởi ra, quần
của tôi đã bị thẫm ướt máu rồi!” lúc nói lời này, Đỗ Vân Triết thực sự muốn
ngẩng đầu nhìn bầu trời hét đầy bi phẫn, sau đó bi thương chảy thành sông,
nhưng là từ lỗ đít truyền đến từng cơn đau như bị xé nứt, đã ngăn cản hắn làm
động tác văn nghệ như vậy.
Lúc này Đỗ Vân Triết không
thể không đánh thêm một cái rắm, cổ rụt lại, nhanh như mèo chụm hai đầu gối lại
với nhau, chậm rãi đi theo phía sau lưng Đới Xuân Diệu, theo mỗi bước đi sắc
mặt càng ngày càng trắng bệch, hai chân run rẩy, tim cũng đập mạnh hơn. Hắn mặt
mày nhăn nhó, trong nội tâm khổ không sao tả nổi. Chẳng phải chỉ là đánh rắm
nhiều hơn bình thường một chút thôi sao? Tại sao hậu môn lại nứt ra và bị rong
máu? Trong truyền thuyết, nữ nhân mỗi khi tới kỳ có phải cũng đau đớn như vậy
hay không? Thật đúng là muốn mạng người a!
Đới Xuân Diệu đi ở phía
trước ba bước, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy vẻ mặt thống khổ của Đỗ Vân
Triết, có chút bận tâm, dừng lại hỏi hắn: “Làm sao vậy?”
“Tôi lại vừa đánh rắm” thanh
âm rầu rĩ của đối phương nhẹ như tiếng muỗi kêu vo ve, quả thực không dễ chịu
a~
Đới Xuân Diệu bả vai run
rẩy, đuôi mắt nheo lại, ánh mắt ở trên người hắn dao động, sau đó dừng lại ở bộ
hạ hai giây, lại nhớ tới mặt hắn trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cau
mày hỏi: “Lại chảy máu sao?”
Đối phương cắn răng một cái,
hung hăng vội gật đầu.
“Như thế nào đánh cái rắm
cũng bị chảy máu, cậu… bình thường đều….?”
“Cậu đừng dùng ánh mắt như
nhìn quái vật nhìn tôi được không? Tôi mắc bệnh trĩ, phỏng đoán lúc này trĩ đã
bị vỡ! Khụ ~~~ đau chết tôi mất thôi ~”
Đỗ Vân Triết ngược lại hít
một hơi, hai đầu gối sít sao chụm sát vào nhau, một tay nhịn không được muốn sờ
lỗ đít.
Đới Xuân Diệu mặc dù trong
lòng vẫn còn mờ mịt khó hiểu, nhưng nhìn người anh em thống khổ như vậy, thực
tại cũng bất chấp tất cả, hạ quyết tâm nói: “Tôi cõng cậu”
Đỗ Vân Triết u oán nhìn
thoáng qua chính mình, vừa liếc nhìn người anh em cao to khỏe mạnh anh tuấn mê
người của mình, ôm hận nhẹ gật đầu. Cố gắng dùng sức tàn trèo lên tấm lưng rộng
rãi của Đới Xuân Diệu. Lúc lên xe, hắn nằm xấp ở ghế sau, trời mới biết hắn làm
sao mà vượt qua được những lúc xe thắng phanh.
Khi đến phòng cấp cứu đã là
buổi trưa, trong phòng trực ban chỉ có một y tá thực tập. Đới Xuân Diệu lại cắn
răng, một mình ôm người anh em tốt của mình mang vào trong phòng khám và chữa
bệnh của khoa hậu môn. Thật may là ở bên trong có một nữ bác sĩ đang vùi đầu ăn
cơm.
Ngay lúc đó Nhiếp Tiểu Thiến
thực là đang dùng cơm, chợt nghe được ở bên ngoài xôn xao, ngẩng đầu nhìn lên
đã thấy một suất ca mang vẻ đẹp yêu nghiệt, đang ôm một người đẹp trai tuấn
lãng khác xông vào bên trong phòng, cô liền lập tức hóa đá.
Cảnh tượng này thật là quá
tươi đẹp, thật là làm cho người ta phụt máu mũi.
Bất quá khiếp sợ cũng chỉ là
khiếp sợ, trách nhiệm đạo đức nghề nghiệp ngày thường của Nhiếp Tiểu Thiến còn
là phi thường cao. Lập tức bỏ đũa xuống, ra lệnh một tiếng: “Mau đặt anh ta lên
giường”
“A ~~~”
Một tiếng kêu thảm thiết
vang lên, Đới Xuân Diệu lại cảm thấy trái tim mang theo một tia đau lòng, run
rẩy. Điều này cũng không thể trách anh được, coi như anh khí lực có lớn hơn đi
chăng nữa, một đường ôm một nam nhân chạy lên chạy xuống, có thể chịu đựng được
sao?
Nếu không phải do vừa rồi
bác sĩ lên tiếng, phỏng đoán tên tiểu tử Đỗ Vân Triết này đã bị mình đánh ngã
xuống đất.
“Anh ta….cái đó….. vào nhà
vệ sinh, sau đó….” Đới Xuân Diệu nhìn nữ bác sĩ có vẻ trẻ tuổi trước mắt, lập
tức có chút khó có thể mở miệng. Vừa ấp a ấp úng, vừa tinh tế quan sát cô.
Nhiếp Tiểu Thiến nghiêm túc
nhìn thoáng qua người mặt đang xanh mét trên giường bệnh, hắn lại vừa đánh thêm
một cái rắm nữa. Đó là một nam nhân anh tuấn, với kinh nghiệm phong phú, cô có
thể hiểu được đại khái bệnh tình của hắn.
“Cởi quần ra” thanh âm lạnh
lùng dứt khoát từ trong miệng nữ bác sĩ trẻ tuổi này phát ra, không mang theo
một tia tình cảm nào.
Đỗ Vân Triết quẫn bách nhìn
nữ bác sĩ có đôi mắt to tròn, tóc ngắn như nữ sinh này, cắn răng chậm rãi cởi
quần ra.
“Người đẹp này, có bác sĩ
khoa hậu môn ở đây không?” chẳng biết tại sao khi nhìn thấy gương mặt tròn trịa
như trái táo cô, trong lòng anh thế nhưng lại sinh ra một tia cảm giác khác
thường.
Nhiếp Tiểu Thiến ánh mắt sắc
hơn dao phóng về phía nam nhân vừa lên tiếng nói chuyện. Không thể không công
nhận rằng đây là một nam nhân ngũ quan cực kỳ tinh xảo, nhìn kỹ thậm chí còn
xinh đẹp hơn cả nữ nhân. Cô nhíu mày, lấy ngón tay chỉ vào thẻ công tác đeo ở
trước ngực mình cho anh thấy rõ ràng.
Trên tấm thẻ màu trắng có
ghi Phó chủ nhiệm khoa hậu môn- bác sĩ Nhiếp Tiểu Thiến.
Cái tên Nhiếp Tiểu Thiến này
thoáng cái đã hấp dẫn được sự chú ý của Đới Xuân Diệu. Anh nhìn thấy đôi mắt to
tròn tràn đầy linh khí của cô, cúi đầu xuống cố gắng nhịn cười.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT