Sáng sớm ngày
thứ hai đầu tuần, đối với đại đa số những người đi làm mà nói, quả thật chính
là sống không bằng, mà đối với Nhiếp Tiểu Thiến lúc này đang ngồi ở bên trong
chiếc xe hơi cao cấp mà nói, thật có thể nói là lâng lâng khó tả như đang đi ở
trên mây, nhưng lại cũng muốn chết. Lâng lâng khó tả như đang đi ở trên mây, là
bởi vì từ lúc chào đời cho tới bây giờ, đây là lần đầu tiên cô ngồi ở trong xe
hơi cao cấp của một anh chàng đẹp trai đến vậy, mà muốn chết cũng là do anh
chàng đẹp trai đang chuyên tâm lái xe bên cạnh này, từ hôm nay trở đi cư nhiên
lại xuất hiện với tư cách là vị hôn phu của cô.
Nhiếp Tiểu Thiến
liếc mắt nhìn anh, gò má thật sự là tinh xảo đến làm cho người ta mơ tưởng viển
vông.
Thật là không
biết xấu hổ! Thật là không biết xấu hổ! Hừ! trong lòng cô len lén khinh bỉ nhìn
một chút, sau đó quay mặt nhìn về phía bên ngoài cửa kính xe. Xe mặc dù đi rất
nhanh, nhưng mà vô cùng ổn định, dọc theo đường đi là trạm xe buýt công cộng,
chật ních người đeo túi xách chờ xe, cô trong lòng thoáng cảm thấy mình may
mắn, có xe riêng đưa đón dường như cũng không phải là một chuyện xấu.
“Đã đến nơi
rồi.” Đới Xuân Diệu nhẹ nhàng nói một câu, xuống xe đi mở cửa xe cho cô.
Cử chỉ săn sóc
tỉ mỉ như vậy làm cho Nhiếp Tiểu Thiến hơi hơi sửng sốt, trong lòng nổi lên một
tia cảm giác khác thường, ánh mắt quét đến ngón tay thon dài của anh, nhanh
chóng chui ra khỏi xe.
“Cám ơn. Lần sau
không cần phải đưa tôi đi làm.” Cô cũng rất là có lễ phép nói. Kỳ
thật so với thực tế mà nói, nam nhân này đúng là phi thường có lực hấp dẫn,
nhưng không trùng hợp chính là, cô và anh ta bất quá cũng chỉ là khế ước tình
nhân, anh ta cũng không thích phụ nữ. Có một câu nói rất là đúng: trên thế giới
những nam nhân có bộ dạng đẹp mắt, đều là những người đã có bạn trai. Nghĩ đến
đây, trong lòng cô có một tia buồn bã.
Đới Xuân Diệu nở
nụ cười trong sáng, thanh âm ôn nhu dị thường: “Thời gian đưa cô đi làm cũng
không làm chậm trễ giờ làm của tôi được, đỡ phải để cho cô mỗi ngày đều phải
chen lấn đón xe buýt.”
“Tôi có thể được
cự tuyệt không?” Nhiếp Tiểu Thiến chần chờ một chút, sâu kín mở miệng hỏi.
“Không thể.”
Anh đi theo phía
sau cô, đi vào bệnh viện. Nhiếp Tiểu Thiến nghe tiếng bước chân phía sau, liên
tưởng tới con sói đuôi dài đang từ phía sau thưởng thức đường cong cơ thể của
mình vậy, liền toàn thân đều không thoải mái.
“Anh đi theo tôi
làm gì?” cô xoay người lại, hai mắt nhìn chằm chằm vào anh.
“Tôi đâu có đi
theo cô đâu, em yêu à~~” Đới Xuân Diệu như là cố ý, gia tăng âm lượng ba chữ
cuối cùng, nhất là chữ cuối cùng càng kéo dài đến mất hồn.
Nhiếp Tiểu Thiến
nhịn không được khẽ run rẩy, ghét bỏ quay phắt về phía sau, chợt nhìn thấy
trong đại sảnh vô luận là nữ y tá xinh đẹp thiện lương, hay là những bệnh nhân
đến đăng ký trả viện phí, đều dùng ánh mắt như nhìn người ngoài hành tinh nhìn
hai người bọn họ, tất nhiên, ánh mắt rơi vào trên người Đới Xuân Diệu nhiều hơn
một chút.
Hâm mộ, ghen tị,
không thể tưởng tượng nổi, ngạc nhiên, mừng rỡ, hèn mọn.
Nguyên một đám
ánh mắt rơi vào trên người Nhiếp Tiểu Thiến, cô lập tức cảm giác được mình
giống như Alexander [1]. Khốn kiếp, bà đây lại bị xếp đặt rơi vào trong thảm
cảnh này. Vì để tránh cho tên tiểu tử này lại đần độn, u mê nói ra
những câu kinh thế hãi tục một lần nữa, Nhiếp Tiểu Thiến dứt khoát lui về phía
sau một bước, lôi kéo cánh tay anh, nhanh chóng chui vào trong thang máy.
Công nhân viên
chuyên dụng thang máy tại bệnh viện ở cửa sau nhà tầng, cho nên chỉ còn có hai
người bọn họ cộng trước mắt là cửa thang máy sáng bóng. OK! ở ngay chỗ này giải
quyết tất cả ân oán cá nhân! Nhiếp Tiểu Thiến! Mi phải quyết tâm chống lại ý
trời!
“Tôi nói, quan
hệ của chúng ta chẳng qua chỉ là một tờ hiệp nghị, anh không cần thiết phải
khua chiêng đánh trống như vậy, anh muốn làm cho mọi người biết sao?”
Đới Xuân Diệu
tựa vào trong góc thang máy, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, trong mắt lại nhìn
không ra cảm xúc gì, sửa sang lại quần áo, nói: “Nếu là tình nhân, cần phải giả
bộ cho giống một chút, miễn cho những lời đàm tiếu đến tai mẹ của cô, như vậy
là tôi đã không thành toàn trách nhiệm của mình. Cô nói đúng không?”
Nhiếp Tiểu Thiến
suy nghĩ một chút, cảm thấy anh nói cũng không phải không có lý, nhưng vẫn quật
ngẩng cao đầu, nói: “Cho dù có như vậy thì cũng không cần quá tận lực như vậy.
Đứng cạnh một nam nhân tuấn tú đẹp trai như anh, tôi cảm thấy áp lực
rất lớn.”
Đúng lúc, thang
máy mở ra, cô vèo một cái lao ra ngoài. Không ngờ, Đới Xuân Diệu cũng bước ra.
Người ta đi thở hồng hộc, anh lại thoải mái như vậy, hừ, chân dài rất giỏi sao?
Chân dài là có thể khi dễ cô gái vóc dáng nhỏ bé như cô sao? Thật đáng ghét.
“Đủ rồi, anh
không cần lại phải đi theo tôi nữa, đã đến phòng làm việc của tôi rồi, chẳng lẽ
anh không đi làm sao?” Nhiếp Tiểu Thiến cắn răng một cái, giận dữ nói, vừa rồi
cô ở trên hành lang nhận hết ánh mắt nghi ngờ suy đoán của các đồng chí đến xem
bệnh, bây giờ còn gặp phải ánh mắt nóng rực của người này, rốt cuộc cần phải
nhiệt tình đến mức này sao! Móa!
“Hử
?” Đới Xuân Diệu ngoài ý muốn chỉ chỉ chính mình, mê mang nói: “Tôi
không đi theo cô, tôi chỉ là muốn lên thăm Đỗ Vân Triết.”
Ách...... Nhiếp
Tiểu Thiến hóa đá, Đỗ Vân Triết kia chính là bệnh nhân tuần trước làm cho cô cả
đời khó quên hay sao, cũng là tuyệt thế tương phối với người trước mắt cô đây.
Aiz~! Thì ra là chính mình tự mình đa tình.
Nhiếp Tiểu Thiến
a Nhiếp Tiểu Thiến, cần phải thu hồi bản tính lang nữ của mi lại, gặp được trai
đẹp phải bình tĩnh, sự nghiêm túc mạnh mẽ khi làm việc của mi đi đâu rồi? Không
phải chỉ là một tên đẹp trai thôi sao? Không phải là mình khi ở chung còn bị
anh ta ăn đậu hũ hay sao? Có gì cần phải nghĩ ngợi lung tung sao? Phải thật
bình tĩnh! Phải dừng lại!
“Khu Tây phòng
bệnh 302.” Nhiếp Tiểu Thiến thay đổi giọng nói, cẩn thận tỉ mỉ nói. Nhìn theo
anh rời đi, đeo kính cận lên, thay áo blue trắng, bắt đầu đi làm.
Tại hành lang an
tĩnh của khu nội trú, Đới Xuân Diệu tâm tình rất tốt, khóe miệng nhịn không
được hiện lên ý cười. Ở trước phòng bệnh 302 thì dừng lại, nhìn trên cửa dán
tên: Đỗ Vân Triết, bác sĩ điều trị: Nhiếp Tiểu Thiến, trên mặt ý cười liền càng
đậm.
Ở cửa đã nhìn
thấy Đỗ Vân Triết phi thường chướng tai gai mắt nằm lỳ ở trên giường, cái mông
dùng tư thế mập mờ chổng lên, thân hình thon dài cho dù là mặc quần áo bệnh
nhân rộng thùng thình cũng có thể nhìn ra được đường cong mỹ lệ, chỉ là tóc có
chút hỗn độn, trên gương mặt trắng noãn có vài phần lười biếng hơn trước.
Cạch ~ Đới Xuân
Diệu rón rén đi vào trong phòng, tập kích từ phía sau lưng hắn, phi thường gian
trá đập thật mạnh lên trên chiếc mông đang chổng lên của hắn.
“A! Đau ~” Đỗ
Vân Triết kêu đau, hất mặt oán hận trừng mắt nhìn Đới Xuân Diệu, nói: “Đừng
thừa dịp tôi ngã bệnh, hành động không tiện liền chơi tôi, coi chừng tôi làm
cho ông nội cậu an bài cậu đi xem mặt bây giờ!”
Trước kia, Đới
Xuân Diệu mỗi khi nghe thấy hai chữ “xem mặt” liền như gặp phải kẻ thù lớn. Ông
nội của anh tuổi đã lớn, không có việc gì, ngày ngày chỉ thích được ôm cháu nội
lăn qua lăn lại. Hai người anh của anh cũng đã kết hôn và đã có con, chỉ có anh
là lẻ loi một mình. Những năm gần đây, anh đi xem mặt không biết bao nhiêu lần
rồi, không phải là không có nhìn vào mắt, mà những người con gái anh đi xem mặt
đều quá phóng túng, trên cơ bản đều căn cứ vào nguyên tắc trước lên xe sau mua
phiếu, làm cho anh ngược lại trở thành người của chế độ phong kiến còn sót lại.
Bất quá, lần này
anh cũng không phải hoảng hốt, sợ hãi, vẫn bình tĩnh tự nhiên như cũ nhìn Đỗ
Vân Triết đang đắc ý ra mặt, nói: “Cậu đi nói nha~”
Ơ~ a ~ người này
chẳng lẽ đổi tính rồi sao? Đương nhiên là không thể nào, trừ phi chỉ có một
nguyên nhân! Đó chính là...... cây đại thụ cô độc phiêu bạc hai mươi tám năm,
rốt cuộc cũng tìm được người để hắn nguyện ý thòng dây vào cổ! Bất quá, cái này
dường như cũng có chút khó khăn a, nếu chỉ dựa vào thẩm mỹ cùng thưởng thức của
người này để đánh giá phụ nữ, vậy thì sẽ là một cô gái như thế nào đây.
“Chẳng lẽ cậu đã
có rồi?”
Thanh âm của Đỗ
Vân Triết không lớn không nhỏ, không vội vàng không nóng nảy, mang theo sự
khiếp sợ lớn khuếch tán ở trong phòng bệnh. Mặt khác hai bệnh nhân ở giường kế
bên, giống như là phát hiện ra bệnh nhân tâm thần đi nhầm phòng bệnh, xoát một
chút ngồi dậy, thò đầu ra dùng sức nhìn về phía bên này. Loại ánh mắt này dừng
ở trên người Đới Xuân Diệu, thật sự là...... giống như là bị lột hết quần áo
bại lộ ở dưới ánh mặt trời, chung quanh là phụ nữ trung niên nhìn chằm chằm như
hổ rình mồi...... Miễn bàn là có bao nhiêu mất hồn!
“Cậu mới có!”
“Tôi, tôi nói
là, cậu đã tìm được con mèo nhỏ cho riêng mình rồi phải không?”
Đới Xuân Diệu
trầm mặc một chút, chậm chạp nói: “Bây giờ còn không phải, bất quá về sau có lẽ
sẽ đúng như thế.”
Đỗ Vân Triết
kích động, hắn chịu đựng sự đau đớn khó chịu giữa hai chân, từ trên giường đứng
lên, không thể tin lại hỏi: “Thật vậy chăng? Không phải là đang đùa giỡn tôi
chứ?”
“Cậu có cần
thiết phải kinh ngạc đến thế không? Không phải chỉ là một người con gái thôi
sao!” Đới Xuân Diệu khóe mắt không che dấu được ý cười.
“Nhìn xem, nhìn
xem, có người yêu rồi quả nhiên không giống với lúc trước, nhìn cậu bây giờ như
đang phát xuân! Bạn hữu a, cậu bây giờ đúng là xứng với cái tên mang ~ xuân ~
dược ~, ha ha ha ha ~” [2]
Mỗi một câu của
Đỗ Vân Triết giống như là một chậu nước lạnh trực tiếp hất vào anh,
Đới Xuân Diệu dở khóc dở cười, chỉ có thể dùng ánh mắt giết người theo dõi hắn,
cho đến khi hắn ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
“Của cậu......
Tốt lắm sao?” Đới Xuân Diệu nhìn thân thể cũng không có gì đáng lo ngại của Đỗ
Vân Triết, hỏi.
“Ừ, ngày mai là
có thể xuất viện. Chính là khi đi đường vẫn sẽ còn có cảm giác là lạ một chút.”
Đỗ Vân Triết nhíu nhíu chân lông mày, nhìn một phòng đầy hoa tươi cùng trái
cây, nói: “Không thể không nói, kỹ thuật của nữ bác sĩ trẻ tuổi kia thật không
tệ, còn có, một phòng đầy hoa và trái cây này tính sao giờ?”
Số hoa tươi và
trái cây này chính là do chị em y tá mỗi ngày mang tới, kể từ ngày
hắn nhập viện đến hôm nay, nơi này liền trở nên ngựa xe như nước, lúc nghỉ cũng
thường xuyên là sắc màu rực rỡ, như vậy Đỗ Vân Triết cũng không quá quan tâm,
không biết xấu hổ.
Những cô gái này
đều quá nhiệt tình, phục vụ cũng rất chu đáo!
“Đưa cho y sĩ
trưởng đi. Dù sao vứt đi cũng lãng phí ” Đới Xuân Diệu suy tư một
lát, nói.
Chính là khi nói
lời này, cửa được mở ra, Nhiếp Tiểu Thiến đeo chiếc kính cận thật dày, cầm theo
máy đo huyết áp tiến vào trong phòng. Nhìn hai vị mĩ nam giống nhau sáng lạn
cười đến giống như hoa nở mùa, lòng dạ ác độc run lên một chút.
A!Con mẹ nó!
Thực TMD suất! Trách không được các cô gái ngày ngày chạy tới nơi này.
Cô đo huyết áp
cho Đỗ Vân Triết, trực tiếp xem nhẹ ánh mắt nóng bỏng của Đới Xuân Diệu bên
cạnh, sau khi dặn hắn vài câu, liền muốn rời đi. Đúng lúc đó, tiếng chuông điện
thoại di động không hợp thời vang lên, cô nhíu mày, nhìn về phía phát ra âm
thanh.
Đới Xuân Diệu
lấy điện thoại di động ra, vừa nhìn mặt liền biến sắc, vội vàng nghe máy, nói:
“Ông nội, ông gọi cháu có việc gì không ạ?”
Nhẽ ra là muốn
đi, nhưng là nghe được anh gọi là ông nội, Nhiếp Tiểu Thiến bỗng nhiên cảm thấy
tò mò, liền lại trở về, dặn dò Đỗ Vân Triết sau khi xuất viện, phải chú ý những
chuyện gì, thuận tiện len lén nghe Đới Xuân Diệu nói chuyện điện thoại.
Không bao lâu
thì cuộc nói chuyện kết thúc, nhìn ra được anh đối với vị ông nội này rất là kiêng
kị, nói chuyện cũng là phi thường ôn hòa có lễ. Cái gọi là núi cao còn có núi
cao hơn, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, quả nhiên là như thế này đây.
“Làm sao
vậy? Ông nội lại bắt cậu đi xem mặt phải không?” Đỗ Vân Triết không
chút nghĩ ngợi hỏi.
Đới Xuân Diệu
gật gật đầu, biểu tình bỗng nhiên thả lỏng, híp mắt nhìn Nhiếp Tiểu Thiến, có
chút hăng hái quan sát cô, hình như là chờ đợi phản ứng của cô. Đỗ Vân Triết
theo ánh mắt của anh, cũng không nháy mắt nhìn chằm chằm Nhiếp Tiểu Thiến.
Ách...... Nhiếp
Tiểu Thiến u buồn, trong lòng vạn phần hối hận mình vừa rồi đã ở lại nghe lén
người ta nói chuyện điện thoại, hiện tại thì tốt rồi, bị ánh mắt của hai nam
nhân này trái phải giáp công, thật sự là sống không bằng chết!
“Sao anh lại
nhìn tôi?”
“Hiện tại cô
đang đảm nhiệm là bạn gái của tôi, chẳng lẽ cô không có ý kiến gì về chuyện này
sao?” Đới Xuân Diệu chậm rãi đến gần cô, nắm chặt bả vai cô, giọng nói vô cùng
thân thiết.
“Tôi, tôi,
tôi......” Nhiếp Tiểu Thiến hiện tại cho dù có một vạn há miệng cũng không nói
được một câu rõ ràng, cô khóc không ra nước mắt nhìn Đỗ Vân Triết.
“Ách! Không thể
nào, bạn hữu, bạn gái nhỏ của cậu dĩ nhiên lại là bác sĩ Nhiếp! Chuyện xảy ra
từ khi nào, tên tiểu tử này như thế nào cũng không nói cho tôi biết? Rất không
có suy nghĩ đi? Cậu xuống tay cũng quá nhanh đi?” Đỗ Vân Triết phản ứng rất
mãnh liệt, nếu là có mấy cô em y tá ở đây, biểu tình khoa trương trên mặt của
hắn đủ để trong nháy mắt có thể giết chết các cô, làm cho các cô cũng không dám
bước vào phòng bệnh này nửa bước nữa.
Xong rồi, xong
rồi, Nhiếp Tiểu Thiến ai oán nhắm hai mắt lại, lần này cô chết chắc rồi, oa oa
oa ~ ở trong mắt Đỗ Vân Triết, cô chính là kẻ thứ ba, phá hoại tình cảm của
người ta, nhìn bộ dáng giàu có, xa xỉ của hắn, về sau phỏng đoán không chừng
hắn sẽ ngầm tìm người đi cường đoạt cô cũng nên?
Đỗ Vân Triết
nhìn biểu tình phong phú của Nhiếp Tiểu Thiến, đem lời trên bờ môi cố nén vào
trong bụng, kỳ thật hắn là muốn nói, vị bác sĩ này tuy rằng kỹ thuật không tệ,
nhưng là bộ dạng cũng quá khó coi, hơn nữa...... Của cô phía trước cùng mặt sau
là giống nhau, không có chút đường cong nào đáng nói, các anh em rõ ràng bày
đặt không cần phụ nữ làm ra vẻ xinh đẹp khêu gợi cực phẩm, tìm được một cô gái
không hề có đặc điểm gì ở trong đám người lạc đường. Đây quả thực là đã phá vỡ
thế giới mỹ quan trong mắt hắn a!
Quả nhiên a, sự
thưởng thức của Đới Xuân Diệu đối với phụ nữ quả thật là khác thường! Không
biết hạn cuối không tiết tháo a
********
[1] :
Alexander: Alexander Fleming (6 tháng 8 năm 1881 – 11 tháng 3 năm 1955) là mộtbác sĩ, nhà sinh học và đồng thời là một nhà dược lý
học người
Scotland. Ông được coi
là người mở ra kỉ nguyên sử dụng kháng sinhtrong y học. Ông đã được
trao Giải thưởng Nobel về y học năm 1945 cùng với Ernst Boris Chain và Howard Walter Florey về việc tìm ra và phân tách được penicilin – được
coi là loại kháng sinh đầu tiên trong việc điều trị những bệnh nhiễm
trùng. [theo
wikipedia]