“Cô nương, cô nương, người không sao chứ?” một thanh
âm to lớn già nua truyền tới, hai má rát bỏng làm cho nàng thanh tỉnh, mắt nặng trĩu được mở ra, dáo dác
nhìn khung cảnh hiện tại.
Một ngôi nhà rách nát, một đại thúc đang ngồi sát mép
gường “Cô nương, cuối cùng cô cũng đã tỉnh”
Chẳng phải nàng bị người ta đẩy xuống sông sao? Vì sao
lại chưa chết?
“Cô nương, ngươi thật may mắn, đêm qua nước sông chảy
siết, dưới đáy sông có rất nhiều tảng đá nhọn bén, vô tình cắt đi cục đá dưới
chân người, người trôi lên, nên lão mới có thể cứu cô nương”
Ông là người sống gần biển, ít ai may mắn như nàng, bị
kẻ khác sát hại mà vẫn còn sống, khi ông vớt nàng lên, hai tay hai chân của
nàng đều bị cột chặt, chỉ có sợi dây ở dưới chân bị một vật gì đó cưa đứt đi,
nên ông mới đoán ra là tiểu cô nương này bị kẻ khác sát hại.
Nguyên lai là vậy, nhớ lại chuyện hôm đó, nàng hỏi “Ta
đã bất tỉnh mấy ngày, đây là đâu?”
“Cô nương đã bất tỉnh nhân sự hai ngày một đêm rồi,
đây là một làng nhỏ ven kinh thành” nghe đại thúc nói, nàng gật đầu, liền vén
chăn ra, tỏ vẻ muốn ra đi, đại thúc kích động nói “Tiểu cô nương, ngươi vừa mới
bình phục, không nên xuống gường vội”
“Đa tạ đại thúc, quả thật tiểu nữ có chuyện cần xử lý,
không tiện nán lại lâu” thấy nàng kiên quyết rời đi, ông cũng không biết nói
gì, nhưng sau đó lại nói nhỏ bên tai nàng, và ngậm ngùi tiễn biệt nàng.
Có lẽ do tóc tai nàng bù xù, quần áo cũ kĩ, nên không
ai nhận ra nàng cả, lúc nàng vào thành mới biết, nguyên lai hôm nay là ngày
thành thân của hắn, tới đây thì nàng cười khổ.
Nàng đau lòng sao?
Không, nàng tuyệt đối không vì một nam nhân không yêu
mình mà đau lòng!
Mặc dù hắn không yêu nàng, nhưng nàng vẫn không thể bỏ
mặt hắn được, việc bây giờ nàng cần làm là phải báo cho hắn biết, nhưng bằng
cách gì thì nàng chưa biết.
Vì vậy nàng cúi đầu xuống đất, vừa đi vừa ngẫm, bất
ngờ đụng phải thân ảnh của một người “Á” liền ngã nhào xuống đất.
“Cô nương, ngươi không sao chứ?” nam nhân có chút khẩn
trương hỏi, nghe được thanh âm quên thuộc thì nàng ngước mắt lên “Lâm Khang
Điềm”
“Hử” Lâm Khang Điềm ngẩn người ra, hắn không quên biết
tiểu ăn mày trước mặt nha, như thế nào… “Là ngươi”
…..
> thanh âm này vừa
cất lên thì tâm của Kỷ Hoằng Phong có chút nao núng, có chút không yên lòng,
nhưng là hắn đã hứa với Nhược nhi sẽ cưới nàng làm chính thất, hắn không thể
thất hứa.
Còn Đường Thanh Thanh, chết tiệt, nghĩ tới đây hắn
muốn cắn xé nàng ra thành trăm mảnh, rõ ràng nàng hứa sẽ ở bên cạnh hắn, vậy mà
vừa xoay lưng đi, nàng dám bỏ hắn lại, nàng quả thật ác độc.
Vừa xoay lưng đi thì hắn bắt gặp thân ảnh của Lâm
Khang Điềm, thì hắn bước qua, cười mỉa “Còn tưởng ngươi không tới”
“Sao dám!” khác hẳn lúc trước, Lâm Khang Điềm vốn dĩ
rất hào sảng, nhưng nay lại im lặng không nói nhiều.
“Sao vậy?” Kỷ Hoằng Phong thấy Lâm Khang Điềm im lặng,
khuôn mặt trong có vẻ sầu não thì hỏi.
.
“Cái gì, lời nói của tiểu thơ phải chăng là sự thật” một
canh giờ trước Lâm Khang Điềm hoảng loạn hỏi.
“Ngươi không tin ta?” Đường Thanh Thanh lườm hắn, hắn
chỉ cảm thấy choáng váng, không tài nào chấp nhận được sự việc này.
“Ta biết, lời ta nói không chứng không cứ, khó có thể
tin tưởng, nhưng mà tin hay không thì tùy ngươi” đứng dậy, nàng muốn dời đi thì
Lâm Khang Điềm hỏi “Tiểu thơ, ngươi muốn đi đâu?”
Cười yếu ớt “Ta không muốn ở lại đây, ta muốn được tự
do, đại nạn không chết, về sau ắt hẳn là hậu phúc, chỉ cần rời khỏi đây, là
phước phần lớn nhất của Đường Thanh Thanh rồi”
“Ta…” Lâm Khang Điềm á khẩu, không thể nói gì, tới đây
nàng lại quỳ xuống “Đường tiểu thơ” Lâm Khang Điềm bị hành động này của nàng hù
dọa tới mức lúng túng đứng lên đỡ lấy nàng.
Nàng không đứng lên, nàng chỉ nói “Nếu như Lâm công tử
xem ta là bằng hữu, xin nhờ công tử hãy giấu kín chuyện này, xem như Thanh
Thanh thật sự đã bị dìm chết, được không?” từ lúc nàng bị quẳng xuống sông,
Đường Thanh Thanh đã chết rồi.
“Ta….” Lâm Khang Điềm nghẹn lời, nàng không biết lúc
nàng mất tích, Kỷ Hoằng Phong thật sự mất ngủ suốt một đêm đi tìm nàng sao?
Nhưng mà vì lời hứa nên Kỷ Hoằng Phong phải cưới Lưu
Nhược Nhi, nhưng cũng thật không ngờ là nàng lại quay về trong ngày trọng đại
như vậy, ắt hẳn nàng hiểu lầm trầm trọng về tấm trân tình của Kỷ Hoằng Phong
rồi.
“Công tử, cầu xin ngươi, cầu xin ngươi” nước mắt đầm
đìa, nàng vừa dập đầu, nức nở cầu xin.
Sợ nàng tổn hại thân thể, bất đắc dĩ Lâm Khang Điềm
đành phải hứa với nàng.
.
Hắn đã suy nghĩ trong lúc dọc đường đi, đây là đại sự,
hắn cần phải bàn rõ với Kỷ Hoằng Phong “Có việc hệ trọng, vào thư phòng rồi hẳn
nói”
Mày vô thức nhướn lên, Kỷ Hoằng Phong không biết Lâm
Khang Điềm lại giở trò gì, nhưng hắn khẳng định chắc chắn đây là ‘đại sự’.
Sau khi nghe xong thì sắc mặt Kỷ Hoằng Phong tái mét,
không tin nổi câu chuyện trước mặt.
“Chuyện này ngươi nghe ai nói?” sớm đoán trước Kỷ
Hoằng Phong sẽ hỏi câu này, rất may hắn có tính trước “Mấy ngày trước ta thấy
Lưu Phúc Hoa ở trong kỹ viện, nghe hắn nói với Lưu Đại Viên”
“Vậy sao mấy ngày trước ngươi không nói” Kỷ Hoằng
Phong có chút giận dữ quát.
“Ta không có thời gian” hy vọng hắn có thể trót lọt
được chuyện này.
…….
6 năm sau
Trong một thôn quê nhỏ nơi hoang sơ, các ngôi nhà chen
chúc với nhau được dựng lên bằng cỏ khô, xung quanh được giàn bằng một hàng
trúc, dựng thành một khuôn viên nhỏ.
Xa xa chính là các đồng lúa rộng lớn, các cánh đồng
lúa vàng úa, báo hiệu mùa thu hoạch đã về.
Xung quanh được bao bọc lại bởi các tiếng nô đùa của
trẻ nhỏ, đây là một tiểu thôn trang, người dân nơi này đang được hưởng một cuộc
sống an nhàn.
“Năm nay lại trúng mùa rồi” một nữ nhân trung niên
đang đứng ở trước cổng hàng rào, nói với nữ nhân trung niên phía trong
“Phải, năm nay chúng ta cũng có một buổi ăn no rồi”
nhớ lại vài năm trước, quả thật cực khổ, muốn kiếm củ khoai lang cũng chẳng có,
năm nay thì khác, nên người trong thôn có chút mong đợi một đại thương gia nào
đó sẽ hào sảng, vung tay rộng rãi, giúp cho họ có thêm vài đồng bạc lẻ.
Hai người đang buôn dưa thì một nữ nhân vận vải đồng,
thô xơ, trước người có vá vài miếng vải, đầu tóc được búi gọn gàng lên sau,
trên vai còn xách thêm một đống củi, Trương a di vừa thấy là biết ngay cô nương
trước mặt chính là “Trần a nương, mới sáng sớm mà đã lên núi rồi sau”
Trần Hoa nở nụ cười nhạt trên khóe môi “Vu đại thẩm,
Trương a di, Trần nương đâu có phước phần như hai tỷ cơ chứ”
“Aiz, đừng nói như vậy, chẳng phải A Mã đang theo đuổi
ngươi sao, ngươi nên hảo hảo suy nghĩ a” Vu đại thẫm cũng mau chóng đi ra buôn
dưa.
Nói tới Lý Mã thì Trần Hoa than ngắn thở dài “Ta là
quả phụ, không dám trèo cao” nàng mở miệng khéo từ chối.
“Ách, tưởng gì, chứ chuyện này ngươi không cần lo,
chẳng phải hắn rất thương yêu tiểu tử nhà ngươi hay sao, vả lại, trượng phu đã
tử trận nơi chiến trường, ngươi tuổi còn nhỏ, không nên thủ tiết suốt đời chứ,
nhìn xem, tuổi ngươi còn trẻ, mau chóng kiếm một lão công cùng bầu bạn a”
Trương Thu thao thao bất duyệt nói, nhưng nàng ta nói đúng, Trần Hoa xác thật
mới 24 tuổi, đang là độ tuổi đẹp nhất của nữ nhân, vả lại ở thôn trang này,
người ta gọi nàng bằng Trần mỹ nhân.
Mỗi lần nghe Vu đại thúc gọi thì Trần Hoa cười khổ,
nếu so sánh với các cô nương chốn kinh thành, thì Trần Hoa – nàng chỉ là một
đóa hoa nhài nhỏ bé thôi.
“Cảm tạ hảo ý của hai tỷ, nhưng muội đã quyết định
rồi” vì vậy nàng ba chân bốn cẳng thoát khỏi sự truy đuổi của cả hai bà mai.
Còn nhớ lại sáu năm trước, phụ thân cũng thúc giục
nàng ‘gả đi’, không ngờ sáu năm sau, phụ thân không còn bên cạnh, thì có thêm
hai tỷ tỷ thúc giục nàng, không biết nên khóc hay cười đây.
Nhắc lại đây thì nàng cảm thấy mình thật bất hiếu, vì
đã bỏ đi không nói tiếng nào cả, chắc phụ thân rất lo lắng cho nàng đây, nhưng
mà…nàng lại không thể quay về, vì vậy, chỉ đành kiếp sau làm trâu làm bò báo
đáp ơn nghĩa sinh thành của phụ thân.
“Trần a nương, đang nghĩ gì a” đang suy nghĩ thật nhập
tâm thì một tiểu hài tử kháu kỉnh trạc năm tuổi đi vào, kéo kéo váy của Trần
Hoa, giọng nói cợt nhã thì Trần Hoa dở khóc dở cười.
Nâng Trần Nguyên lên, nàng giáo huấn “Tiểu gia hỏa
ngươi, sao lại gọi nương của mình là Trần a nương” thật không có phép tắc gì
cả.
Kéo kéo má nàng, Trần Nguyên tuy nhỏ tuổi nhưng đã học
được cái tính nết vô lại của mẫu thân mình “Trần a nương, ta nói ngươi a, ngươi
có phải đang hoài xuân”
“A ngưu” nàng rống lên, không thể tin nổi cái tiểu tử
này học ở đâu ra thói cợt nhã người lớn như vậy, thật giống nàng khi xưa.
Thấy mẫu thân mình phát hỏa thì Trần Lưu liền cụp đuôi
rúc vào lòng Trần Hoa “Ô…ô…ô….”
Lại giở chiêu này nữa, bả vai của Trần Hoa hơi run
run, Trần Lưu biết được chiêu này không còn tác dụng thì chuyển sang phương
thức khác “Nương, nương, A Đại lại trêu đùa A Ngưu”
“Hắn lại nói gì?” quả nhiên như Trần Lưu nghĩ, vì mỗi
lần nói tới đây thì mẫu thân của hắn sẽ đau lòng mà hỏi, hắn ôm chặt mẫu thân
mình “A Ngưu không cần phụ thân, A Ngưu chỉ cần nương”
Ôm thật chặt tiểu hài tử của mình, vì nó nàng mới tiếp
tục sinh tồn, vì nó nàng mới tiếp tục chịu khổ, chính vì sáu năm về trước biết
mình đã mang thai cốt nhục của hắn, nên nàng mới rời đi, thay vì đi xuống cửu
tuyền.
Vì sinh nó ra mà nàng xém chút mất cả mạng nhỏ, có lẽ
do cơ thể của nàng quá yếu ớt, nên sinh non, chính vì sợ tiểu hài mình không
sống khỏe mạnh như các tiểu hài đồng trang lứa khác, nên nàng mới lấy tên A
Ngưu để đặt cho nó, hy vọng tiểu hài nhà nàng vẫn có thể khỏe khỏe mạnh mạnh,
sống hết kiếp này, là nàng đã an lòng.
“A nương, người ta đói” đôi mắt to to trong veo, mi
dài dài ươn ướt nước mắt, nhìn thấy khuôn mặt ngây thơ vô số tội của Trần
Nguyên thì nàng muốn trách phạt cũng không thể, vì nàng quá thương yêu nó.
Cuối cùng nàng cũng đã hiểu được cảm giác làm cha làm
mẹ, nàng cảm thấy phụ thân thật vĩ đại vì nhẫn nhịn được tới ngày hôm nay, còn
nàng đang lo sợ, chừng nào mình bị tên tiểu tử này ‘kích’ chết.
“Hảo, chờ một chút sẽ có cái ăn” xoa xoa đầu Trần
Nguyên, nàng mau chóng vào bếp làm cơm.
Nhìn theo bóng lưng của mẫu thân, hắn muốn mình mau
chóng lớn lên, như vậy mới thể bảo vệ mẫu thân, sẽ có thể làm việc nuôi nấng
mẫu thân, sẽ không ai có thể khi dễ họ mẹ quá con côi nữa.
Quả thật khi bị người khác chữi là có mẹ sinh không có
cha dạy là điều khuất nhục nhất của Trần Nguyên, nhưng hắn lại chẳng dám kể rõ
sự tinh cho mẫu thân mình nghe, bởi sợ nàng chịu không nổi đả kích.
Nhiều khi hắn tự hỏi, có phải phụ thân mình đã chết
trên sa trường?
Vì sao mỗi đêm mẫu thân cứ lặng lẽ dùng nước mắt lau
mặt?
Hắn thật không tin phụ thân mình đã chết! Nhưng hắn
cũng không muốn phụ thân sống, như Vu đại bá nói, nam nhân mà bỏ rơi thê tử của
mình chính là người xấu, huống hồ lại để con mình sinh trưởng ở lại nơi khỉ ho
cò gáy này.
Vu đại thẫm nói khi sinh hắn ra, mẫu thân xém chút mất
mạng mỗi lần nhớ lại lời này thì hắn lại đau lòng, tự nghĩ lý do nào thúc giục
mẫu thân phải ngu ngốc sinh hắn ra để chịu khổ, bữa đói bữa no?
Nhưng hắn biết từ khi được hắn sinh ra ngoài ủy khuất
thì mẫu thân thà nhịn đói, cũng không để cho hắn không ăn no, thì hắn cảm động
biết mấy, nhất định sẽ có một ngày nào đó, hắn sẽ rầy dựng lên sự nghiệp, báo
hiếu cho mẫu thân.
Vừa ăn cơm xong, Trần Nguyên đã chạy ra bờ sông “Vu
đại thúc” nụ cười sáng lạn chói chang như ánh mặt trời, Trần Nguyên làm cho Vu
Nghĩa chói cả mắt.
“A Ngưu, lại đến phá rối thúc thúc nữa sao” Vu Nghĩa
mở miệng châm chọc, rồi giăng lưới lên cây sạy để phơi khô (Nghề đánh bắt cá)
Trần Nguyên trề môi “Xì, người ta đến là giúp thúc một
tay a” vừa nói Trần Nguyên vừa làm nũng, thấy được hành động này Vu Nghĩa cười
khổ, vỗ vỗ lên đầu của Trần Nguyên “A Ngưu thật ngoan”
Nhún vai “Đương nhiên”
“Nào đến đây giúp thúc móc hết số cá này, để thúc phơi
khô” chỉ vào cái ghe nhỏ bên kia, Vu Nghĩa nói.
“Ân” Trần Nguyên chạy tới, bắt đầu làm việc, Vu Nghĩa
lắc đầu, thầm nghĩ: đúng là một hài tử hiếu thuận.
Một cỗ xe ngựa dừng ngay trước thôn, Văn Đồ nhảy
xuống, cung kính đáp “Thiếu gia, đã tới”
Vén màn xe lên, mắt quét một vòng nơi này “Đúng là
thôn quê dân giã” một mùi lúa thơm mát ập vào sóng mũi thì Kỷ Hoằng Phong cảm
thấy mình đến đúng nơi rồi.
Khi hai người vừa mới đi bộ vào thì làm cho các dân
thôn nhìn tới không chớp mắt, đặc biệt là các thôn nữ, cúi đầu ra vẻ e lệ, các
thiếu phụ cũng phải tránh mặt đi vì sợ bị người trước mặt làm cho chóng mặt hoa
mắt.
Một thân bạch bào, tóc được búi lên thật gọn gàng,
được cố định lại bằng một sợi dây lụa đồng màu, khuôn mặt anh tuấn, vóc dáng
cao to của Kỷ Hoằng Phong cũng đủ khiến cho các thiếu nữ trong thôn chết mê
chết mệt.
“Văn Đồ, đi hỏi trưởng thôn ở đâu” ghé sát người Văn
Đồ Kỷ Hoằng Phong lên tiếng, vì hắn ghét các thiếu nữ nhìn mình bằng ánh mắt
hoài xuân, hễ nhìn thấy những cảnh tượng như vậy thì hắn nhớ tới sáu năm trước.
Sau đêm thành thân “Phụ thân, sao người lại đến đây”
Lưu Uyển Nhược đêm khuya canh ba rời gường đi tới điểm hẹn.
Hắn sớm đã thức tỉnh, và đi sát theo sau, đều hắn
không tin đã phơi bày ra trước mặt.
Những lời nói cay độc thủ thỉ to nhỏ của cả hai người
đều lọt vào tai hắn không xót một chữ, hôm nay hắn mới biết Lưu Uyển Nhược còn
mặt khác, mà khuôn mặt này lại khiến hắn phi thường chán ghét.
Hắn không thể tin nổi một nhược chất nữ nhi lại có thể
biến thành một góa phụ cay độc, lời nói chói tai, rất may hắn phát hiện kịp
thời, thử hỏi nếu phải nằm chung với người muốn sát hại đồng chiếm đoạt tài sản
của mình thì hắn sợ mình sẽ phát nôn mất.
“Vậy hắn hành phòng với ngươi chưa” nghe phụ thân hỏi
thì sắc mặt Lưu Uyển Nhược tái nhợt, Lưu Phúc Hòa cười lạnh, sớm như ông đoán
“Cũng tốt, xem ra con còn giá” vì giữ được trinh nguyên, lo sợ gì không có nam
nhân để gả?
Từ vạt áo móc ra một gói độc dược “Hãy giữa để đề
phòng bất trác, với lại, hãy sớm hoàn thành nhiêm vụ, lúc đó con muốn nam nhân
nào mà chẳng được”
Cất đi gói độc dược vào vạt áo, Lưu Uyển Nhược lạnh
lùng nói “Phải, hắn bất nhân, ta bất nghĩa”
“Chỉ sợ hai người sẽ không có ngày đó” thanh âm lạnh
lẽo vang lên, làm cho hai người tại hoa viên giật bắn cả mình.
“Phong lang” cắt ngang lời của Lưu Uyển Nhược, Kỷ
Hoằng Phong rống lên “Câm miệng”
Lưu Phúc Hòa từ tái nhợt chuyển sang xanh mét, sau đó
cười lạnh “Vậy đêm nay tại nơi này cũng là chỗ chôn thân của ngươi”
Nhếch môi cười mỉa “Lưu Phúc Hòa, ngươi cho rằng ta là
hạng người gì, có thể dễ dàng để cho ngươi đánh bại sao?”
“Phụ thân ta không thể, nhưng ta có thể” Lưu Đại Uy từ
trên cao phi thân xuống.
Tà áo tung bay trong gió, Lưu Đại Uy đáp xuống thật
nhẹ nhàng, cả hai liền đối đầu nhau bằng ánh mắt.
Vỏ kiếm đã rồi khỏi thân khoảng 1/3, Lưu Đại Uy liền
xông lên cùng giao thủ với Kỷ Hoằng Phong, thừa dịp này hai cha con Lưu gia
tháo chạy.
Một thanh kiếm sắc lạnh đã xuất hiện trước mặt hai
người “Lâm đại ca” Lưu Uyển Nhược có chút hoảng sợ gọi tên của nam nhân hiện
tại.
“Câm miệng, ta không có muội muội ác độc như ngươi”
Lâm Khang Điềm vẫn lưu lại trong mật thất, khi Văn Đồ chạy tới thông tri, hắn
mới biết tất cả những gì Đường Thanh Thanh nói đều là sự thật, hắn cũng ngờ tới
hóa ra người hắn coi như muội muội mà đối đãi lại là kẻ phản phúc như vậy, hắn
sớm phải nhận ra mới phải.
Đúng là cha nào con nấy!
Lưu gia lớn nhỏ đều bị quan binh tóm gọn hết, trong
lúc áp giải Lưu Đại Uy đi thì từ đai hông y rơi ra một vật rất quen mắt.
Vội khom xuống lụm khối ngọc bội lên thì sắc mặt hắn
tái nhợt đi, vội tóm chặt lấy vạt áo của Lưu Đại Uy “Ngươi, làm sao có được vật
này?”
Lưu Uyển Nhược cười tới trời long đất lở “Hahahahaha,
nữ nhân mà ngươi ngày đêm tìm kiếm đã sớm chôn thân dưới sông lạnh lẽo rồi”
“Ngươi nói láo!” đáy mắt hiện ra một tia không tin
tưởng, Kỷ Hoằng Phong rống lên.
“Ta không hề nói láo, lý do mà ngươi không tìm được
nàng ta chính là do nàng ta đã bị cưỡng trước sau giết” ăn không được thì đạp
đổ, Lưu Uyển Nhược tâm địa xấu xa nghĩ, trước khi chết, nàng cũng muốn làm cho
Kỷ Hoằng Phong phải hối hận, phải sống trong sự đau khổ suốt đời vì đã phản bội
nàng.
“Ngươi…tiện nhân” trong lúc phẫn nộ, Kỷ Hoằng Phong
liền tặng cho Lưu Uyển Nhược một bạt tai.
“Hahahaha, ngươi có biết nàng ta chết ra sao không,
nàng ta chính là bị từng nam nhân sỉ nhục mà chết, ahahahaha” một bạt tai này
khiến cho tâm của Lưu Uyển Nhược chua xót, trước khi chết cũng phải làm cho hắn
hối hận.
“Ta giết chết ngươi” trong lúc quẫn bách, Kỷ Hoằng
Phong liền cầm lấy trường kiếm lên, muốn đâm chết ả tiện nhân này để trả thù
cho Đường Thanh Thanh.
Lâm Khang Điềm nhanh nhẹn, vội ngăn cản “Phong, bình
tĩnh đi, giết người phải đền mạng”
“Không, ta sẽ giết chết tiện phụ này để trả thù cho
Thanh Thanh” Kỷ Hoằng Phong đau đớn, tâm thắt chặt lại, hốc mắt đỏ hoe, dừơng
như chịu đựng không nổi cú sốc to lớn này.
“Mau giải người đi” ngăn chặn hành động điên rồ của Kỷ
Hoằng Phong, Lâm Khang Điềm giữ chặt người hắn rồi quát.
Các binh lính vội áp giải người đi, trong hoa viên chỉ
còn lại tiếng rống điên cuồng của Kỷ Hoằng Phong.
“Hảo, Đường Thanh Thanh, ngươi không cần ta, ta cũng
không cần ngươi” ngước mắt lên bầu trời, Kỷ Hoằng Phong hét to, nhưng nước mắt
trong hốc mắt đã rơi xuống, một trận mưa đúng lúc đổ xuống tại nơi này, cứ như
thể ông trời thương hại tình cảnh hắn, để những giọt mưa cất giấu đi giọt nước
mắt đau khổ của hắn….
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT