Nhớ lại, hắn chỉ có đau lòng không ngớt, hắn là kẻ xấu
xa, khi nàng tại thế, hắn luôn đối xử lạnh nhạt và bất công với nàng, khi nàng
chết đi, hắn cũng không tìm thi thể của nàng, kiếp này hắn nợ nàng rất nhiều,
không sao trả hết, hắn thật có lỗi.
“Thiếu gia, trưởng thôn đang ở ngoài thôn” Văn Đồ chạy
tới bẩm báo, Kỷ Hoằng Phong vội thức tỉnh, cất giấu đi sự đau buồn rồi bước ra
thôn.
Thanh Thanh tiểu thơ, giá như người còn sống thì tốt
biết mấy, chắc chắn người sẽ rất vui khi thiếu gia đã hoàn toàn thay đổi, thay
vì đi trăng hoa, nay hết lòng đặt tâm sức vào việc làm ăn, Văn Đồ biết chỉ có
điên cuồng làm việc thì thiếu gia mới quên đi Thanh Thanh tiểu thơ, mới có thể
xóa nhòa đi hình ảnh của tiểu thơ, thiếu gia quả thật rất trọn tình trọn nghĩa,
tới giờ đây vẫn chưa thê nhi, Văn Đồ cảm thấy có chút chua xót thay cho cặp
uyên ương đoản mệnh.
Đang dùng sợi dây xỏ qua miệng cá thì một người xuất
hiện “A Ngưu, nguyên lai ngươi ở đây”
Ngước mắt lên “A Mã, thì ra là ngươi” Lý Mã ngớ người
ra, liền gõ nhẹ vào đầu Trần Nguyên “Đúng là hài tử không biết phép, phải gọi
là A Mã thúc thúc”
“Thúc thúc hay là phụ thân?” đôi mâu nheo lại, Trần
Nguyên vẫn không bỏ qua ý định cợt nhã.
Vu Nghĩa ở kế bên phơi cá, nhịn không được phì cười cả
lên, Lý Mã quát nhẹ “A Ngưu, không nên sàm ngôn luận ngữ”
Trần Nguyên chu chu môi, liền xà vào lòng của Lý Mã
“Phụ thân, hài nhi thật sự không nói dối a!” hành động làm nũng của Trần Nguyên
khiến cho Lý Mã dở khóc dở cười, nói không nên lời.
“Cho hỏi, có phải lão chính là trưởng thôn” theo sự
chỉ dẫn của mọi người thì Văn Đồ cùng Kỷ Hoằng Phong đã đến nơi, thấy một tiểu
hài tử kháu kỉnh đang được một nam nhân bồng trên tay, một lão nhân gia đang
ngồi phơi cá.
“Ân” Vu Nghĩa gật gật đầu, Trần Nguyên và Lý Mã cũng
vội chú ý đến người trước mặt, nhìn y phục của người phía sau khiến hai người
nói không nên lời, chỉ biết ắt hẳn kẻ này chắc chắn là người giàu.
Trong khi Kỷ Hoằng Phong cùng Vu Nghĩa bàn chuyện làm
ăn thì Văn Đồ đã ngạc nhiên với sức mạnh của tiểu hài tử trước mặt.
Nhìn cách Trần Nguyên xâu sợi dây vào miệng cá trong
thật sành sỏi thì Văn Đồ nhìn tới không chớp mắt và ngưỡng mộ không ngớt.
“A Ngưu, lần này ngươi tới có mục đích gì” vừa xỏ cá,
Trần Nguyên sẵng giọng hỏi, Lý Mã cười khổ “Đã nói gọi ta là Mã thúc thúc” hắn
đối với Trần Hoa tuy rằng có tình cảm, nhưng mà hắn lại không muốn ép Trần Hoa
vào khuôn khổ.
“Vậy ra ngươi đã bỏ ý định với Trần a nương” Trần
Nguyên nở nụ cười vô hại, cười khặc khặc vào mặt của Lý Mã.
“Cái tiểu tử này, xem ra Trần Hoa quá cưng chiều ngươi
rồi” ôm lấy Trần Nguyên, Lý Mã nhịn không được liền vỗ nhẹ vào mông của Trần
Nguyên.
Trần Nguyên cố rặn ra giọt nước mắt, vờ như thống khổ
“Ô….ô….ô…”
Bên này đang bàn chuyện về việc thu mua lúa của vụ này
thì Vu Nghĩa vội ngừng lại lời nói, cơ mặt giật giật, quát nhẹ “Hai phụ tử nhà
ngươi đủ chưa, có đánh về nhà mà đánh, đừng có ở đây làm ồn”
“Vu đại thúc, người bạc tình vậy sao?” mắt lưng tròng,
Trần Nguyên giở ra món võ nghề ăn vạ của mình, tỏ ra ngây thơ vô số tội.
Khóe miệng co quắp, Vu Nghĩa vội lườm Lý Mã, dưới sự
uy hiếp của Vu Nghĩa, Lý Mã phải thả người “Xem như tiểu tử ngươi lợi hại” liền
ra đi, sợ mình ở đây sẽ bị tiểu tử này ‘chỉnh’ chết.
“Vẫn là Vu đại thúc tốt với ta” Trần Nguyên rất chân
chó ôm chặt chân của Vu Nghĩa, mặt Vu Nghĩa chín ngượng, vội nói với người
trước mặt “Thất lễ”
Kỷ Hoằng Phong lắc đầu, nhịn cười tới đau ruột, nhưng
vẫn cố để lộ sự bình thản, ngồi hõm xuống “Nhà ngươi thật thông minh” hành động
này rất giống với một người, nhưng hễ nghĩ tới người này thì hắn lại đau lòng
không ngớt.
Văn Đồ cũng âm thầm phụ họa, quả thật tiểu hài này rất
biết cách ăn vạ rồi làm nũng.
“Thúc hảo suất” tiếp xúc với Kỷ Hoằng Phong, thì tâm
tình của Trần Nguyên có chút vui sướng, liền nở nụ cười sáng chói mà khen ngợi
người trước mặt.
Nhìn thấy nụ cười của tiểu hài tử này thì khóe miệng
vốn dĩ đang nhếch lên, nay liền cứng đơ không cách nào hạ xuống.
“A Ngưu, A Ngưu” thanh âm quen thuộc cất lên, mọi
người liền hướng về thân ảnh của nữ nhân đứng xa xa bên kia mà nhìn.
“Trần a nương” Trần Nguyên chạy như vũ bão, bắn như
hỏa tiễn đi qua.
Ngồi hõm xuống, từ ngực móc ra một khăn lau, nhẹ nhàng
giúp Trần Nguyên lau đi mồ hôi trên mặt “A Ngưu, ai cho ngươi chạy tới chỗ này
hả, có biết nơi này không thể tùy tiện tới hay không?”
Trần Nguyên là bảo bối tâm can của nàng, nơi này lại
là biển, mặc dù có rất nhiều người lớn theo, nhưng nàng vẫn không an tâm, bộ nàng
kém cỏi tới mức không thể dưỡng dục con mình nên người sao?
“Chắc chắn là tên A Mã lẻo mép rồi” phồng môi, đáy mắt
hiện lên tia oán hận.
“Con nói sao cơ?” nghe bảo bối mình nói, nàng có chút
buồn cười, phải, là do Lý Mã nói với nàng, nhưng khi đó nàng đã phải ép cung
mới tra ra được thằng quỷ này đang lén lút ở đây làm việc.
Khóe môi nhếch lên, hàm răng trắng hé lộ, Trần Nguyên
thúc vào ngực nàng “Có nói gì đâu”
Bả vai run run, nàng bế Trần Nguyên lên “Tiểu tử, chắc
ta phải tìm người quản thúc nhà ngươi” còn nhỏ mà đã nghịch ngợm, thích a dua
nịnh nọt, thì nàng thật sợ hãi tương lai của bảo bối mình sẽ như nàng, nhất định phải dạy cho nó hiểu đạo lý mới được, không
thể để nó bướng bỉnh mãi.
“Không muốn, tuyệt không muốn giống ngựa quản thúc”
lắc lắc đầu, Trần Nguyên bướng bỉnh nói. (Mã = ngựa)
“Cái tiểu tử này, ai cho phép ngươi dám ăn nói như
vậy?” oán nhẹ, nhưng nàng vẫn lộ ra muôn ngàn sủng nịnh.
“Người ta chỉ nói sự thật thôi” nằm trong vòng tay của
Trần Hoa, Trần Nguyên tựa như rất hưởng thụ, chu chu môi nói.
Cảnh tưởng mẫu tử tình thân này đập vào mắt của nhiều
người, chỉ riêng hai người đã muốn không tin đây là sự thật.
“A Hoa thật sự là quá cưng chiều tiểu hài rồi” Vu
Nghĩa lắc lắc đầu, ra vẻ bất đắc dĩ nói, sở dĩ Trần Nguyên bướng bỉnh như vậy,
điều do nàng tiếp tay tạo thành.
“Người kia là mẫu thân của đứa nhỏ” khuôn mặt bình
thản, nhưng trong lòng của Kỷ Hoằng Phong sớm đã nổi lên trận sóng ngầm mãnh
liệt.
Gật gật đầu, Vu Nghĩa lộ ra chút thương xót “Nghe nói
trượng phu của A Hoa đã tử trận nơi chiến trường, nên hai mẫu tử nương tự nhau
mà sống, lúc mới sinh A Ngưu ra, thì nàng ta xém chút mất đi mạng nhỏ, có lẽ do
ông trời thương xót nên mới có thể mẹ tròn con vuông” nghĩ tới sáu năm về trước
thì cánh tay nhăn nheo của Vu Nghĩa nổi lên lớp da gà, đêm đó ông vẫn ghi nhớ
mãi không quên.
Cơ mặt giật giật ‘trượng phu tử nạn nơi sa trường’?,
vốn dĩ trong lòng Kỷ Hoằng Phong đang nổi lên một trận lửa vô hình, nhưng khi
nghe nàng vì sinh con mà xém chút mất đi mạng nhỏ thì ngọn lửa vừa bùng nổ liền
bị dập tắt.
“Ngươi thanh tỉnh lại có được hay không” Lâm Khang
Điềm lay lay thân ảnh mất hết lý trí của hắn nói.
“Buông ta ra, ta phải giết chết tiện nhân kia” Kỷ
Hoằng Phong ác thanh ác khí rống to lên, bây giờ hắn chỉ muốn giết chết Lưu
Uyển Nhược để trả thù cho Thanh Thanh.
“Kỷ Hoằng Phong, bình tĩnh lại đi, bình tĩnh lại đi”
thấy ‘hảo hữu’ của mình phát điên, Lâm Khang Điềm ray rứt không ngớt, hắn có
nên khai ra sự thật không, hay cất giấu.
Nếu hắn khai ra thì Đường Thanh Thanh sẽ oán hận hắn,
nếu hắn cất giấu, thì sợ tiểu tử này nghĩ quẫn.
“Thanh Thanh, Thanh Thanh là vô tội, Thanh Thanh” một
dòng chất lỏng không màu trong suốt đã tuôn ra, thanh âm nghe thật thê lương.
Chính Lâm Khang Điềm bị hành động này của Kỷ Hoằng
Phong dọa cho thức tỉnh, mím chặt môi, Lâm Khang Điềm liền đem sự thật nói ra
cho hắn nghe “Không” đẩy Lâm Khang Điềm ra, hắn liền chạy đi trong cơn mưa.
Hắn thật sự không tin nàng tuyệt tình như vậy, nàng
thật sự rất thống hận hắn sao?
Hắn không tin, hắn muốn hỏi rõ nàng, nàng thật sự
không muốn lưu lại cùng sống với hắn? Đi khắp thiên hạ hắn cũng tìm không ra
nàng, lẽ nào nàng như lời Lâm Khang Điềm nói là rất hận hắn?
> lời nói này vẫn còn đọng trong trí nhớ của hắn.
Nàng không cần hắn, hắn cũng không cần nàng!
Màu đen ngự trị, một tia ánh dương khẽ chiếu rọi xuống
trần gian, màn đêm dần dần buông xuống, ánh dương quang thống trị cả bầu trời
trong tích tắc.
Chưa đến canh năm, Trần Hoa đã thức dậy, mau chóng đi
tới thửa ruộng của mình bắt đầu gặt hái, theo sau là Lý Mã “Trần Hoa, sớm”
Đang hăng say làm việc, Trần Hoa bị âm thanh trong
trẻo, dõng dạc của Lý Mã làm cho phân tâm “Sớm” nàng rất vui vẻ chào lại.
Lý Mã đứng trước mặt nàng “Như năm cũ”
Nhăn mày, Trần Hoa giành lại công việc của mình “Không
thể phiền ngươi”
“Sao lại không, ta Lý Mã là trai tráng, giúp một tiểu
cô nương làm việc đó là điều hiển nhiên” nhưng nàng đã có hài tử, vì thế nàng
khéo léo từ chối hảo ý của Lý Mã “Ta là thiếu phụ, không thể ỷ lại sự giúp đỡ
của mọi người, ngươi nên để ta tập quen” bình sinh nàng đã không thích ỷ lại kẻ
khác.
“Nhưng là…” Lý Mã bị sự kiên quyết của nàng làm cho
say sẩm, nhất thời không nói nên lời, bất chợt hắn cầm chặt tay nàng “Tiểu Hoa,
nàng biết ta là thật lòng!”
Hắn theo đuổi nàng đã nhiều năm, hắn biết nàng đã có
tướng công, nhưng hắn đã đi bán muối để lại thê quá con côi, hắn chỉ muốn thay
kẻ kia chăm sóc nàng, lẽ nào tấm trân tình của hắn, nàng không cảm nhận được?
“Ta” bị hành động lớn mật của Lý Mã dọa, nhất thời
không thốt nên lời.
Nàng biết, hắn rất tốt với nàng, hắn là một nam nhân chân
chính lại cương trực, theo hắn chắc chắn nàng sẽ không chịu ủy khuất, còn Trần
Nguyên nhất định sẽ rất hạnh phúc khi có một người cha, nhưng là…nhưng là….
“Nàng còn chần chờ gì nữa, vả lại Nguyên nhi cũng cần
có một người cha để quản thúc” siết chặt tay nàng, Lý Mã có chút ngượng ngùng
nói.
Không phải hắn không muốn thừa nhận mình không muốn
làm cha của Trần Nguyên, chỉ là nàng còn chưa đồng ý làm thê tử hắn, hắn làm
sao mà dám vọng tưởng tới đều đó chứ.
“Hãy để cho ta suy nghĩ” mi cụp xuống, nàng có chút áy
náy không dám ngước lên nhìn vẻ mặt mong chờ của Lý Mã.
“Hảo” kéo nàng vào lòng, Lý Mã có chút vui vẻ mà ôm
chặt nàng, chỉ cần nàng không cự tuyệt hắn, hắn biết hắn vẫn còn cơ hội.
“Ách” bị Lý Mã ôm vào lòng, làm nàng có chút hoảng
loạn, có chút ngượng ngùng, mặc dù nàng đã có hài tử, nhưng là nàng tiếp xúc
với nam nhân cũng chỉ là hai ba ngày, nhưng lại không muốn làm Lý Mã mất hứng,
nên nàng vẫn cứ đứng im cho hắn ôm.
Nàng nào biết hành động này của nàng đã vô tình làm
cho một người bị tổn thương.
“Ngươi thật sự tuyệt tình để hài tử ta nhận kẻ kia làm
phụ thân?” thanh âm lãnh mạc quen thuộc vang lên, làm trái tim của nàng thức
thổn, mắt nàng mở thật to, tựa như không tin.
Thân ảnh to lớn nấp trong lùm tre, cuối cùng cũng bước
ra, đôi mắt gắt gao nhìn bóng lưng của nữ lưu trước mặt, trong lòng hưởng đủ
ngũ vị tạp trần (5 loại gia vị), nhưng trong tâm vẫn mong chờ một điều gì đó từ
lời nói của nàng.
Tứ chi bị tê liệt khiến cho chân của nàng không còn
sức, nhưng nàng vẫn cắn chặt môi, cố gắng gượng không cho mình gục ngã.
Nàng cứ tưởng cả đời này sẽ chẳng thể gặp lại hắn,
không ngờ trốn tới nơi xa xôi hẻo lánh này vẫn cùng hắn giáp mặt, không biết là
thiên ý trêu người hay là nghiệt duyên chưa dứt.
“Vị công tử, dân phụ nghĩ công tử đã nhận lầm người
rồi, dân phụ không hề quen biết công tử” xoay người lại, đôi mắt vô ưu, ngữ khí
lạnh lẽo.
Sáu năm không gặp nàng, so với khi xưa, nàng còn lợi
hại hơn, không những nói dối mà không biến sắc, mà trong đôi mắt nàng, hắn
không nhận ra nửa điểm nói dối của nàng.
Hảo, được lắm Đường Thanh Thanh, muốn vứt bỏ Kỷ Hoằng
Phong này sao, không có dễ như vậy đâu, bạc môi khẽ nhếch “Nhưng bổn công tử
lại cho rằng, nàng giống như thê tử trước kia của ta”
Ta có từng là thê tử ngươi? Nực cười, trong mắt ngươi,
ta chẳng qua là một nữ nhân làm công cụ sưởi ấm gường giúp ngươi, Đường Thanh
Thanh thầm nghĩ.
Nhún vai “Trên đời này người giống người há phải là
điều lạ, công tử là người cao quý, dân phụ chỉ là một dân đen hèn mọn, công tử
là mây, dân phụ là bùn, dân phụ nào dám trèo cao”
Kỷ Hoằng Phong vừa nghe được lời tự châm biến bản thân
của mình nâng cao hắn lên thì máu chảy ngược toàn thân, tâm đau đớn như bị một
người khóe một lỗ, cứng ngắt sửng sờ đứng nguyên tại chỗ.
Nàng thật sự hận hắn như vậy sao?
“Nếu công tử không phiền, dân phụ xin phép thất lễ”
nói xong nàng lạnh lùng cất bước ra đi.
Nàng biến thành người như vậy Kỷ Hoằng Phong là người
góp không ít công lao vào, trái tim nàng sớm đã chết, hoàn toàn không tin tưởng
vào tình yêu của nam nhân, nếu không vì cốt nhục của nàng, chỉ e nàng sớm xuống
cửu tuyền làm ma dưới trướng của diêm vương.
Tình yêu là gì, nếu biết được, cổ chí kim đã không có
nhiều người vì hãm sâu vào bể tình dẫn tới không lối thoát.
Hắn thật sự mất đi nàng rồi sao, mất đi cả hài tử của
mình?
Đúng là do hắn một tay tạo nghiệt mà, đứng tại đây,
hắn liền cười lên một tràng, nhưng giọng cười vừa chua xót pha lẫn thê lương,
người khác nhìn vào không nghĩ là hắn ‘cười’.
Trăm thứ cảm giác hỗn tạp, có vui, có giận, có oán, có
sầu, không biết nên hình dung như thế nào, nàng chỉ biết, mỗi lần nhớ đến hắn,
trong lòng liền đau tận tâm can… đợi nàng hồi phục tinh thần lại, mới giật mình
phát hiện mình đã rơi lệ đầy mặt.
Cứ tưởng đã sớm quen đi bóng hình của hắn, vậy mà nàng
vẫn vô dụng, không cầm lòng được, đem trái tim đã khóa chặt của mình một lần mà
mở khóa, vì hắn mà đau lòng, vì hắn mà rơi lệ.
Vừa mới dậy, nghe Vu đại thẫm nói, Lý Mã đã bắt đầu
hành động, Trần Nguyên cứ tưởng Lý Mã là một gã khờ, nào ngờ hắn cũng chưa khờ
hết, mới sáng sớm đã chạy đi tán tỉnh mẫu thân hắn, đúng là không xem hắn ra
cái gì cả.
Bước ra khỏi nhà thì Trần Nguyên sửng sốt, lúc sâu mới
thốt lên một câu “Nương” rồi chạy vọt tới bên cạnh của Trần Hoa.
Đôi mắt nặng trĩu, rất lâu mới có thể tự mở mắt ra,
một màn sương mù dày đặc trước mắt, làm cho nàng có chút sợ hãi, rồi vươn người
dậy, day day huyệt thái dương cho thanh tỉnh thì mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
“Nương, đã tỉnh?” thanh âm giòn tan trong trẻo của
Trần Nguyên vừa phát ra, thì ngoài cửa lập tức xuất hiện thân ảnh nhỏ bé của
Trần Nguyên, trên khuôn mặt hiện lên chút lo lắng.
Nhìn thấy được khuôn mặt đáng yêu của hài tử, không tự
giác nàng nở lên nụ cười đẹp “A Ngưu” dang tay ra, ôm lấy Trần Nguyên vào lòng,
nàng có chút xúc động, yêu thương không thôi.
“Ta bị làm sao vậy” sau một hồi ôm ấp, nàng hỏi.
“Suất ca thúc thúc nói nương vì đau lòng quá độ dẫn
tới máu huyết không lưu thông nên nhất thời ngất đi” nghe được từ ‘suất ca thúc
thúc’ thì mắt trái nàng co thắt liên hồi.
Sờ đầu của Trần Nguyên “Ngoan, nói cho nương nghe,
suất ca thúc thúc có khuôn mặt ra sao”
“Thì đương nhiên rất suất” Trần Nguyên meo meo cười,
không hề để ý sắc mặt của Đường Thanh Thanh.
Thiên thiên vạn vạn đừng như nàng nghĩ, hít một ngụm
khí, ngữ khí bình thản hỏi “Vậy người đó đã đi chưa”
“Thúc thúc đang ở bên ngoài sắc thuốc cho nương” rất
may là khi nương hắn ngất đi thì có một người xuất hiện giúp hắn ẵm nương vào
nhà, mà khuôn mặt của vị suất ca thúc thúc này lại rất giống với khuôn mặt của
bạch y thúc thúc ở bên sông, nên hắn mới đồng ý cho kẻ xa lạ kia vào nhà.
Dứt lời một thân ảnh cao to đã xuất hiện ngoài cửa,
đôi mày rậm, đôi mắt đào hoa, sóng mũi cao cao, bạc môi mỏng, ngũ quan tuấn mỹ,
cả người tràn ngập mùi vị nam nhân, và tiền tài, khiến cho nàng muốn hộc máu
tươi mà chết.
A Ngưu, A Ngưu, uổng công ta tưởng ngươi là kẻ thông
minh, nào ngờ ngươi thông minh ba năm, ngu trong một khắc, dẫn sói vào nhà,
nàng thầm oán.
Khóe môi nhếch lên “Vị thiếu phu nhân này, thuốc đã
tới” Kỷ Hoằng Phong đang cực kỳ mát dạ vì khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đã nhăn
như hủ qua, nhưng hắn lại có chút không vui, vì nhận ra khuôn mặt nàng ghi rõ,
không hoan nghênh hắn.
Rặn ra một nụ cười miễn cưỡng “Đa tạ” rồi cầm lấy chén
thuốc, mắt trái liên tục mà giật giật.
“Không tin tại hạ?” hắn muốn cười, nàng nghĩ đi đâu
vậy, nếu hắn muốn hạ độc trong thuốc, thì đã làm ngay từ lúc đầu.
“Tri tâm tri diện bất tri nhân” chậm rãi phun ra câu
nói.
Tay nắm tới thật chặt, cả người Kỷ Hoằng Phong run
run, còn nàng thì kiên trì gạt bỏ thuốc mà hắn đã cất công sắc cả nửa ngày
trời.
“Thúc thúc, ta nghĩ nương đã tỉnh, nơi này không cần
thúc bận tâm, cáo biệt” ngồi nhìn hết nửa ngày, Trần Nguyên hắn là ai? Sao lại
không nhìn thấu được sắc mặt của nương mình chứ, nên liền từ chối khéo, đẩy Kỷ
Hoằng Phong ra ngoài.
Mặc dù hắn không biết giữa hai người có quan hệ gì, và
Trần Nguyên – hắn cũng không muốn quan tâm, bởi vì hắn không muốn biết.
“Nương, A Ngưu đã đuổi hắn đi, nương….” sau khi đậy
cửa lại, Trần Nguyên liền đi tới mép gường, cố gắng đạp lên ghế, để ôm lấy thân
ảnh run run của mẹ mình.
“A Ngưu” ôm chặt Trần Nguyên, tâm nàng hiện lên tia
thống khổ, và tràn đầy tội lỗi, mặc dù nàng vui khi Trần Nguyên kiên quyết bảo
vệ nàng, nhưng nàng lại khổ tâm khi thấy hắn bị con ruột mình đối xử như người
ngoài
“Nương, người….người vẫn còn yêu hắn sao?” ngập ngừng
cả nửa ngày trời Trần Nguyên mới thốt nên câu này.
Có con ếch to nào mà nhảy giữa đường chứ, trừ phi gặp
quỷ, ngay từ đầu hắn đã cảm nhận khi tiếp xúc với vị đại thúc kia có cảm giác
rất kỳ lạ rồi.
Đâu ai tốt bụng tới nỗi, bỏ tiền ra mời đại phu, chính
tay sắc thuốc cho người xa lạ chứ, nhưng là hắn không muốn không tin sự thật
trước mặt mà thôi.
“Nếu….nếu….nếu….nương gả cho Mã thúc thúc, con có hận
nương vì đã chia cắt cha con…các người?” đứng ngoài cửa nghe được lời nói này
của Thanh Thanh, trái tim của Kỷ Hoằng Phong như chết lặng đi, hoàn toàn không
còn nhịp đập.
“Ngốc, A Ngưu không phải là người như vậy, A Ngưu sẽ
không bao giờ trách nương” hắn không phải là kẻ tham phú quý, hắn cũng không
phải là người ăn cây táo rào cây sung.
“Nếu là quyết định của nương, A Ngưu sẽ ủng hộ” hắn
biết người kia còn chưa đi, nhưng hắn muốn biết có phải thật sự như lời nói của
nương, phụ thân không thương hai người, nên mới để cho họ lưu lạc bên ngoài.
Nếu phụ thân là người như vậy, hắn không cần!
Nếu phụ thân yêu mẫu thân, thì tự phụ thân phải dành
lấy, hắn sẽ không giúp gì cả, bởi vì hắn muốn phụ thân chứng minh tình yêu của
người đối với nương.
Ân, nhất định là vậy!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT