Đầu nàng đau như búa đổ, vươn người dậy thì thắt lưng đau nhói, đau tới độ nàng phải nhíu mày, nhìn lại khung cảnh trong phòng thì nàng biết trời đã tối, ngọn nến đang thắp sáng cả căn phòng.

Đây là một căn phòng xa lạ, nàng nhớ rằng, nàng đang ngồi trong kiệu hoa và đang bước vào tân đường, thành thân với vị trượng phu chưa hề giáp mặt, sau đó thì…nàng không tài nào nhớ được nữa…

Chẳng lẽ nàng đã thành thân xong, vội nhìn xuống dưới thì xuất hiện một vệt lạc hồng còn ươn ướt, vậy ra nàng đã động phòng xong, sao cái gì nàng cũng không thể nhớ ra?

Trong lúc nàng ngây như phổng, vắt óc ra suy nghĩ, thì cánh cửa phòng được bật ra, người xuất hiện không phải là vị trượng phu của nàng, mà là người nàng có ngờ cũng chẳng thể ngờ tới.

Nàng hoảng sợ, theo bản năng liền la lên “Á” rồi kéo chăn mỏng che đi thân thể trần trụi của nàng.

“Cần gì phải phản ứng như thế, cơ thể nàng có chỗ nào ta chưa nhìn qua” nhoẻn môi cười tà mị, Kỷ Hoằng Phong dựa vào mép bàn tỏ ra thích thú với hành động của nữ nhân trên gường.

Nghe được câu nói của hắn thì nàng sợ hãi, đầu óc có chút say sẩm, bây giờ từng giọt ký ức tràn về.

“Nhất bái thiên đường” Điền ma ma cất giọng the thé hét lên.

“Nhị bái tổ tiên”

“Phu thê giao bái” nàng cùng vị tân trượng phu cùng nhau cúi đầu.

“Đưa vào động phòng” vừa nghe được lời này nàng có chút sợ hãi, nhưng Điền ma ma lại đỡ lấy nàng, cầm chặt tay nàng, như trấn an nàng, trong lúc nàng ra đi cùng Điền ma ma thì một thanh âm quen thuộc xuất hiện.

“Không được gả” sau đó mắt nàng tối sầm lại, cái gì cũng không biết.

Kỷ Hoằng Phong ngắm nhìn nàng, nếu khi đó hắn xuất hiện không kịp, thì nàng đã thuộc về nam nhân khác.

Rất may hắn đã sắp xếp trước, biết các đại hán nhà nàng võ công siêu quần, hắn cũng không tin dựa vào thực lực nhà họ Kỷ lại không tìm ra người có võ công cao hơn để đấu với nàng.

Khi các cao thủ hắn mướn về xuất hiện, các đại hán đều bị đả bại trong chốc lát, hắn muốn chạy đi lôi kéo nàng về, nhưng là hắn lại có suy nghĩ khác.

Trong lúc nàng vừa bái đường thành thân xong, hắn mới đường đường chính chính xuất hiện, các cao thủ đã sớm đánh nàng ngất đi, để hắn dễ làm việc, trước mặt nhà trai, hắn tuyên bố nàng chính là của hắn.

Mặc dù cách làm này đê tiện, và bỉ ổi, nhưng để giành lại nàng, hắn chẳng thèm quan tâm.

Nhưng lại sợ sau khi nàng tỉnh liền rời đi, muốn gả cho nam nhân khác thì hắn phải tiên hạ thủ vi cường, biến nàng thành nữ nhân của hắn, để nàng hết si tâm vọng tưởng trốn khỏi hắn, đó mới là kế sách lâu dài.

“Ngươi” khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên vì tức giận, mắt lưng tròng, nàng không thể tin nổi hóa ra nam nhân mà nàng yêu lại là kẻ bỉ ổi, hạ lưu, vô liêm sỉ như vậy.

Thấy nàng tức giận thì tâm hắn có chút đau thắt lại, có lẽ hắn quá ích kỷ đi, dùng thủ đoạn đê tiện này để chiếm giữ nàng, nhưng hắn không muốn xa nàng.

“Đừng khóc” hắn âm thầm tiến tới, tỏ ra hảo ý dỗ dàng nàng.

“Ngươi cút đi, ta vĩnh viễn cũng không muốn gặp ngươi” hàng mi ướt đẫm, nàng thật sự oán hận hắn, trách mình bị vẻ tuấn mỹ của hắn che mờ con mắt, mà đi yêu hắn, nàng thật sự rất hối hận.

“Không thể, nàng đừng quên, nàng đã là nữ nhân của ta” tai nghe nàng nói không muốn gặp hắn, thì hắn phát hỏa, bá đạo tuyên bố, nàng là của hắn.

“Ta mãi mãi cũng không phải là của ngươi, ta là ta” đôi mắt dẫm lệ, ngực nàng phập phồng vì sinh khí, tâm nàng bị bóp chẹt lại, đau đớn khôn lường.

“Nàng là của ta” ôm chặt lấy thân thể của nàng, tâm hắn cũng đau không ngớt, hắn biết nàng đang giận hắn, nhưng là hắn không cách nào biểu đạt được tâm ý của mình.

“Ta không muốn, ngươi tránh xa ta ra, ta ghét ngươi, vĩnh viễn thống hận ngươi” đôi mắt trợn lên, nàng không muốn là của hắn, nàng không muốn.

“Không thể, ngoại trừ ta, sẽ không ai có thể cưới nàng, nếu có, ta cũng sẽ giành lấy nàng từ trong tay hắn, cũng như hôm nay” nước mắt tuôn ra như hạt ngọc, lã chã tuôn xuống, nàng khóc nức nở trong lồng ngực của hắn.

Xoa xoa lưng nàng, giúp nàng thuận khí, hắn lộ ra vẻ sủng nịnh, hứa hẹn “Ta tuyệt không ủy khuất nàng”

“Ta…không…cần…” từ ngực hắn, nàng nhỏ giọng, thút thít khóc.

Cả người hắn run run, nhẹ nhàng cảnh tỉnh nàng “Đừng có rượu mời không uống, uống rượu phạt” hắn đã xuống nước tới như vậy, nàng còn muốn gì.

“Ta…hận…ngươi…” lệ vẫn tuôn ra khỏi khóe mi, nàng bướng bỉnh từ chối ‘hảo ý’ của hắn.

“Ta tuyệt đối yêu thương ngươi, vì sao lại không tin ta” thấy biểu hiện của trên khuôn mặt của nàng thì hắn đau lòng không ngớt.

“Người ngươi yêu chính là Lưu Uyển Nhược, người ngươi muốn cưới cũng là Lưu Uyển Nhược, vì sao, vì sao lại đối xử với ta như vậy, vì sao, vì sao chứ?” từ khóc lóc nàng chuyển biến trở thành khờ dại, miệng không ngừng oán trách.

Hắn có chút sửng người ra, từ trong đáy mắt hắn, nàng nhìn ra, liền nói “Kẻ mà ngươi muốn có chính là Lưu Uyển Nhược, ngay từ nhỏ ngươi vẫn nhận định, nàng là thê tử của ngươi, ngay từ đầu, ngươi đã không yêu ta, ngươi chỉ vì thõa mãn lòng ích kỷ của mình mà hại ta, ta tuyệt đối hận ngươi”

Vừa nói nàng mau chóng lau xuống gường, đâm đầu vào mép bàn, hòng tự sát, rất Kỷ Hoằng Phong phản ứng kịp, liền kéo nàng quay về lồng ngực của mình “Nàng điên rồi, nàng hãy bình tĩnh, nghe ta giải thích”

“Không, cho ta chết đi, ta hận ngươi, ta hận ngươi” nàng không cần làm ‘thiếp’ của hắn, nàng không cần.

Thấy hành động điên dại của nàng càng lúc càng trở nặng thì hắn cắn môi dưới, đập vào gáy của nàng, làm cho nàng ngất đi, tạm thời đình chỉ sự xúc động của nàng, cũng như hắn muốn nàng thanh tỉnh hơn, nghe hắn nói.

Ôm chặt nàng vào trong lòng, hắn nghĩ mình đã yêu nàng rồi, hắn chán ghét nụ cười tươi tắn hơn ánh mặt trời của nàng, chính vì hắn nhìn thấy nụ cười này thì tâm nhất định sẽ đập mạnh, nên mỗi lần nàng cười như vậy, hắn sẽ tỏ ra vẻ chán ghét.

Nàng nói đúng, hắn luôn đợi chờ Nhược nhi, hắn luôn nhận định Nhược nhi chính là thê tử của hắn, hắn không thể quên được Nhược nhi.

Nhưng khi nàng xuất hiện thì hắn cảm thấy vui, nàng đã phá rối đi cuộc sống bình thản của hắn, nàng đã từ từ tiến vào trong tim hắn, chỉ là hắn không muốn nhận định thôi.

Cũng như hắn tát nàng, thật sự lúc đó hắn nên tin tưởng nàng mới phải, nhưng là hắn lại không tài nào giải thích nổi hành động của mình, có lẽ hắn quá hoa tâm đi, có nàng còn nghĩ tới nữ nhân khác.

Nhưng khi nàng hoàn toàn biến mất trong cuộc sống hắn, thì hắn nhận ra cuộc sống này thật tẻ nhạt, nàng luôn hiện diện trong tâm trí của hắn, hắn không tài nào gạt bỏ đi hình ảnh của nàng.

Đặt nàng trên gường, hắn liền vuốt ve nhẹ khuôn mặt của nàng, lần đầu tiên hắn nhận ra nguyên lai nàng lại đẹp như thế, mặc dù hắn mê mẩn nụ cười của nàng, nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy nàng thực đẹp.

Nhưng hắn lại không thể phụ Nhược nhi được “Đành ủy khuất nàng” sau khi giúp nàng đấp chăn, hắn liền đóng lại cửa phòng.

Căn phòng trở nên lạnh lẽo, dòng nước mắt bất tri bất giác lại trào ra, trái tim của nàng đã dần dần trở nên tê tái, lạnh buốt……

Từ hôm đó, nàng cũng không còn cười, cũng không đặt chân ra khỏi cửa, sống một cách thầm lặng, như một con búp bê vô hồn.

“Ta nghĩ thông rồi, mọi việc cứ tùy ý ngươi đi” khi hắn bước vào phòng nàng, nghe nói nàng không muốn ăn uống thì hắn muốn hỏi cho ra lẽ, không ngờ nàng lại nói như vậy.

“Thanh Thanh, nàng…” nghe nàng nói hắn có chút bất ngờ, đáy mắt lại hiện lên một chút vui vẻ, sợ rằng mình nghe lầm nên giọng không khẳng định hỏi.

Nếu là lúc trước, nàng sẽ vui mừng tới nhảy dựng lên, nhưng bây giờ nàng cảm thấy ghê tởm, nhếch môi “Ta nói, tùy ý ngươi”

“Thanh Thanh” hắn ôm chặt nàng tỏ ra vẻ xúc động cảm kích nàng đã thông hiểu cho hắn, nhưng hắn lại không phát hiện ra biểu hiện kỳ quái của nàng.

“Ta sẽ đến nhà nàng xin cưới nàng” nàng ngắt lời hắn “Không cần đâu, ta chẳng phải là người của ngươi rồi sao, cứ tùy tiện ăn bữa cơm là được rồi” nàng muốn nói cứ mặc kệ, nhưng suy đi ngẫm lại, hắn không đồng ý cho rằng chính hắn làm nàng chịu ủy khuất, nàng lại chẳng muốn cùng nam nhân này nhiều lời.

“Thanh Thanh” hắn có chút bất đắc dĩ “Không phải ngươi ủy khuất ta, mà chính là chuyện xấu không nên đồn xa, chỉ cần ăn bữa cơm đạm bạc được rồi” nàng thật sợ khi gặp mặt phụ thân của nàng, nhưng chuyện tới nước này, nàng cần phải hướng tới ông nói rõ.

“Thanh Thanh” hắn chẳng biết nói gì thêm, chỉ biết gọi tên nàng, khi trước nàng ôm hắn, cảm thấy thật ấm áp, nhưng bây giờ thật lạnh lẽo….

Nửa đêm thức dậy, nàng không ngủ được, muốn đi hóng gió đôi chút, thật không nghĩ tới hắn đang ngủ ở kế bên của nàng.

Nếu là lúc trước nàng sẽ cảm thấy thật hạnh phúc, nhưng hiện tại, nàng ghê tởm hắn, nàng chán ghét hắn.

Vội vàng khoác áo lên, rồi bước ra đi, ngước mắt lên nhìn bầu trời, nàng cười lạnh, tất cả mọi cảnh vật vốn dĩ được cho là đẹp đẽ, nhưng bây giờ đều trở nên xấu xí, trở nên chán ghét, nàng chán ghét tất cả, chán ghét bản thân mình, chán ghét cái người gọi là ‘tướng công’, mọi thứ đều chán ghét.

Khóc?

Khóc thì có ích gì?

Khóc sẽ đỡ hơn sao?

Tự cười mình thật khờ, trên đời này căn bản không có chuyện hoàn mỹ, chính là do nàng quá ngây thơ, là do bản thân tự hại mình, làm sao oán trách ai được cơ chứ.

Rồi khỏi mà hắn cấp cho nàng, đi tới hoa viên để ngắm hoa, nào ngờ lại nghe được tiếng thủ thỉ to nhỏ.

“Con khẳng định chứ?” thanh âm nam nhân trầm thấp vang lên, nàng nhận định đây chính là một nam trung niên.

“Ân” còn thanh âm dễ nghe, mềm mại nay, nàng khẳng định, nàng có quen biết nữ nhân này.

“Nhưng nghe nói hắn muốn nạp một nữ nhân về làm thiếp” nghe tới đây thì trái tim nàng có chút đau đớn.

“Phụ thân, người yên tâm đi, Nhược nhi tin rằng vừa có thể chiếm được trái tim hắn, lại có thể khiến cho nữ nhân kia thân bại danh liệt” dám giành nam nhân với Lưu Uyển Nhược? Thật không biết điều, tự tìm đường vào chỗ chết.

“Đồ ngu, cái tao cần là tài sản của Kỷ gia” Lưu Phúc Hòa nhẹ giọng quát, những năm trước không thể chiếm đoạt được, còn bây giờ nữ nhi ông – Lưu Uyển Nhược nói sao cũng là một đại mỹ nữ, ông thật không tin Kỷ Hoằng Phong có thể lọt qua ải mỹ nhân.

“Phụ thân” Lưu Uyển Nhược có chút không dành lòng, ông quát “Đồ ngu, sau khi có tiền, bao nhiêu nam nhân cũng có, cần gì một kẻ tán gia bại sản như Kỷ Hoằng Phong chứ”

Nghe được lời nói này thì nàng hoảng sợ, vô tình đụng phải cây cột sau lưng “A” liền la lên, sau đó nàng hoảng sợ và chạy đi.

“Chết tiệt” Lưu Phúc Hòa không ngờ đêm canh ba vẫn còn người thức tỉnh và nghe lén cuộc nói chuyện của ông.

Lưu Uyển Nhược khuôn mặt tái mét liền chạy theo sau phụ thân, Đường Thanh Thanh chạy như vũ bão tưởng chừng có thể chạy thoát, nào ngờ đụng phải một bức tường thịt “Á”

Liền ngã lăn quay ra đất, sau đó bị một miếng vải thô nhét vào miệng “Ư”, nàng trợn mắt ra, nhìn cái nam nhân cao to trước mặt.

“Đại ca” Lưu Uyển Nhược thở phào khi thấy nàng bị đại ca nàng tóm gọn.

Lưu Phúc Hòa cũng mệt mỏi lếch bộ xương khô của mình, hổn hển nói “Giaỉ quyết nó đi”

“Ư” nàng sợ hãi, nhìn lấy Lưu Uyển Nhược, nhưng không ngờ nàng so với phụ thân mình còn ác độc gấp trăm lần khi phun ra câu này “Trước cưỡng sau giết”

Lưu Uyển Nhược lạnh lùng nói, ánh mắt ngoan độc nhìn lấy nàng, nếu không phải nàng ta xuất hiện, nàng đã độc chiếm Kỷ Hoằng Phong rồi, đâu đến phiên nàng chen chân vào chứ, nam nhân của nàng, không nữ nhân nào được phép đụng.

Nàng cười khổ, quả nhiên hổ phụ sinh hổ tử, vậy ra khi đó là do nàng ta cố ý nhảy xuống hồ, để Kỷ Hoằng Phong tát nàng sao? Qủa thật thâm độc, chẳng trách nàng không đấu lại ả.

Lưu Đại Viên cau mày “Việc thất đức này đại ca không làm đâu” chiếm đoạt tài sản của kẻ khác đã gọi là thất đức rồi, hắn mới không muốn làm như vậy.

“Được thôi, huynh không làm thiếu gì nam nhân khác” Lưu Uyển Nhược cười đắc ý khoanh tay nói.

“Im miệng” Lưu Phúc Hòa quát, rồi phân phó “Trước khi quăng nó xuống sông, hãy đâm chết nó trước”

“Phụ thân” Lưu Uyển Nhược nhảy dựng lên như không đồng tình với cách làm của Lưu Phúc Hòa.

“Câm miệng, muốn để đại sự của tao bị phá hỏng à, thay vì nhiều một việc thì bớt một việc, còn việc riêng của mày, đợi sao khi lấy được tiền mới tính” rồi sau đó lườm lấy Lưu Đại Viên, Lưu Đại Viên gật đầu rồi vác nàng lên như vác gạo, phi thân mà đi mất.

Xoay người lại, hắn muốn ôm lấy cơ thể mềm mại ấm áp của nàng thì mới để ý, bên cạnh không có ai, liền vươn người đứng dậy “Chết tiệt” đêm canh tư, nàng đi đâu chứ?

Vội mặc lại áo bào, bước ra kiếm nàng, lúc sau mới phát giác, hắn đi khắp nơi cũng không kiếm được thân ảnh của nàng.

Thì trong lòng hắn dâng lên một trận sợ hãi, có khi nào nàng gặp chuyện, nhưng sau khi suy nghĩ lại nếu như nàng gặp chuyện hẳn là la lên đi, có thể nàng đã lén lút bỏ đi.

“Chết tiệt” hắn hy vọng nàng bị bắt đi, chứ không hy vọng nàng dám trốn khỏi hắn, khi hắn xoay người muốn phái người đi tìm thì phát hiện có một thân ảnh đã bất tỉnh nhân sự dưới gốc cây.

“Nhược nhi” khi lại gần hắn tá hỏa, gấp gáp nâng Lưu Uyển Nhược lên.

“Ưm…” nàng giả vờ tỉnh giác, liền la lên “A da, đầu thiếp rất đau”

“Nhược nhi, vì sao nàng lại ở đây, nàng đau chỗ nào?” hắn gấp gáp hỏi, nàng liền khép vào lòng của Kỷ Hoằng Phong, nức nở khóc “Huhuhu, vốn dĩ thiếp ngủ không được, đêm khuya đi dạo, nào ngờ phát hiện ra, Thanh Thanh tỷ tỷ đang trốn đi, muội vội níu kéo, ngờ đâu tỷ tỷ lại đập thiếp bất tỉnh nhân sự, sau đó lẻn đi”

“Cái gì” nghe được lời này, thì lửa hận trong lòng hắn đã dâng trào lên, muốn thiêu đốt cái nữ nhân không biết điều kia “Huhuhu, thiếp đã muốn ngăn cản, nhưng lực bất tòng tâm”

“Đừng sợ, đã có ta, ta nhất định truy tìm nàng ta về, đòi lại công đạo” hừ, tìm sao, trừ phi ngươi nhảy xuống sông nếu không thì đừng hòng mà tìm được thân xác của ả, Lưu Uyển Nhược nghĩ thầm trong đầu, sau đó lại tỏ ra nhu nhược.

“Huhuhu, thiếp xin lỗi” lòng của Kỷ Hoằng Phong chùn xuống, không hiểu sao khi ôm Lưu Uyển Nhược lại không hề có cảm giác gì cả, khi thấy nàng khóc, hắn cũng không thấy đau lòng???

Hắn chỉ nhỏ nhẹ nói “Ân, nàng đi ngủ đi, ta nhất định trả lại công đạo cho nàng” sau khi hứa hẹn hắn liền rời đi mà không hề để ý vẻ mặt ác độc như quả phụ của Lưu Uyển Nhược.

Lưu Uyển Nhược là ai, từ nhỏ đã bôn ba khắp nơi, hạng người gì mà chưa từng gặp qua, chỉ những biểu hiện khi nãy, thì nàng khẳng định, Kỷ Hoằng Phong không còn yêu nàng như xưa nữa, thì nàng oán trách “Ngươi bất nhân, đừng trách ta bất nghĩa”

Một nam nhân không còn yêu mình thì Lưu Uyển Nhược không cần, thà hủy hoại cũng không cần chiếm đoạt, nếu như không phải tại nữ nhân kia xuất hiện thì tâm của Kỷ Hoằng Phong vốn dĩ chỉ thuộc về Lưu Uyển Nhược nàng mà thôi, chỉ tại nó cả, đáng nguyền rủa.

Đêm canh tư, cả Kỷ phủ liền được thắp sáng, các quan sai cũng điều bị thế lực của Kỷ phủ phái đi tìm người.

Đêm đã khuya, gió lớn lại lạnh lẽo tạt vào mặt, hai người đang tiến tới con sông lớn nhất đang chảy siết, đặt nàng xuống, Lưu Đại Viên nói “Xin lỗi, mong rằng kiếp sau ngươi đầu thai sẽ tốt hơn”

Mắt nàng sớm nhắm nghiền lại, hắn không cưỡng nàng đã gọi là phước rồi, nàng còn cầu gì hơn?

Sau khi cột đá vào chân nàng thì Lưu Đại Viên cảm thấy có lỗi, nhưng khi thấy có rất nhiều tiếng bước chân đang tiến tới thì Lưu Đại Viên vội đẩy nàng xuống nước với đại lực nhẹ, rồi phi thân đi.

Hai tay bị cột thật chặt, chân cũng bị hòn đá nặng siết chặt lại, dòng nước lạnh lẽo, xung quanh tối om, lần này nàng chết chắc rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play