Sau khi về lại Đường gia, thì thấy Đường Quan Phi đứng
trước tiền sảnh đi qua đi lại, vì ông lo lắng cho nàng, sợ nàng lại gặp bất
trắc gì, khi thấy được nàng, thì ông mới bình tâm lại, bấc đắc dĩ oán “Thanh
Thanh, con đã đi đâu, làm phụ thân sợ chết đi được?”
Ông sợ nàng nhất thời nghĩ quẩn, làm chuyện dại dột,
nhưng nàng lại nghĩ thông suốt và ôm trầm ông “Phụ thân, xin lỗi”
Nghe được lời này thì Đường Quan Phi càng sợ hãi hơn,
nhìn lấy nàng, còn nàng cười nhẹ “Xin lỗi vì nữ nhi chẳng thể báo hiếu cho phụ
thân”
“Thanh Thanh, con đang nói gì?” Đường Quan Phi hỏi,
tâm ông lắng đọng, đôi mắt có chút hoảng loạn.
“Phụ thân, người đừng nghĩ bậy, Thanh Thanh đã thông
suốt, quyết định làm theo lời phụ thân nói” vừa nói ra câu này thì Đường Quan
Phi cau mày lại, tựa như không khẳng định “Thật sự?”
Gật đầu “Thật sự!” những ngày qua nàng đã thông suốt,
ở đây tuổi 18 là đến tuổi cập kê, thay vì lưu lại chỉ trút lấy đau khổ thì nàng
nên ly khai khỏi mảnh đất đau thương này, nàng tin chắc nàng sẽ được hạnh phúc
như lời phụ thân đã nói.
“Thanh Thanh” Đường Quan Phi mừng rỡ, nhưng cũng đau
khổ, vội ôm chặt lấy nàng, xúc động nói “Thanh Thanh, có trách phụ thân chứ?”
“Không!” nàng lắc đầu, vội nói “Thanh Thanh phải cảm
tạ phụ thân mới phải, làm sao mà trách phụ thân, vả lại Thanh Thanh không thể
báo hiếu cho phụ thân, quả thật có lỗi”
Thấy nữ nhi mình cuối cùng cũng trưởng thành thì ông
nức nở khóc “Thanh Thanh”
“Phụ thân” ôm chặt ông, tựa như đây là lần cuối, nàng
cũng lim dim mắt.
Sau khi phục hồi lại sự bình thản thì nàng hướng tới
ông nói “Phụ thân, việc này không nên làm lớn, vả lại chuyện xấu của nữ nhi….
phụ thân biết mà”
“Thanh Thanh, việc xuất giá cả đời chỉ có một lần, làm
vậy, không hối hận sao?” tâm ông lại bắt đầu đau đớn.
Nàng lắc đầu “Con không muốn hắn vì thương hại con mà
tới ngăn chặn, để đề phòng vạn nhất, con sẽ lặng lẽ ra đi”
Còn phòng ngừa, hắn bị mọi người chỉ trích, chê trách
vì đã làm khổ nàng, mọi việc nàng đều nghĩ cho hắn, vậy hắn có nghĩ cho nàng
không? Nghĩ tới đây, thì tâm ông chua xót “Nữ nhi ngốc”
Nàng chỉ cười thật yếu ớt.
“Tiểu thơ, vì sao người lại làm thế?” tiểu Châu có
chút không hiểu, dù cho thất tình, nhưng cũng không nhất thích gả đi xa như
vậy.
Cầm chặt tay tiểu Châu, nàng có chút áy náy “Tiểu
Châu, cám ơn em đã luôn kề vai sát cánh với ta, ta đã đem lại cho ngươi không
ít phiền phức” từ khi xuyên – qua đã hai năm rồi, nàng đã hành hạ tiểu Châu
suốt hai năm, quả thật có lỗi.
“Tiểu thơ” mắt ươn ướt, tiểu Châu cảm động, không biết
nói gì thêm, vì tiểu Châu thấy tiểu thơ nhà nàng đã trưởng thành hơn, nhưng
nàng vẫn thích tiểu thơ nhí nhảnh, bướng bỉnh của hai năm về trước hơn.
“Em ở lại đây, nhớ chăm sóc cho phụ thân ta thật tốt,
được chứ!” nghe vậy thì tiểu Châu hoảng sợ “Tiểu thơ, người không tính để tiểu
Châu theo người xuất giá?”
“Đồ ngốc, nơi này còn thân nhân của em, phía bắc rất
xa xôi, ta không nhẫn tâm chia cắt gia đình em, vả lại, ta không an tâm nhất là
phụ thân ta, mong rằng tiểu Châu hãy chiếu cố cho phụ thân ta hay ta, được chứ?” nàng có chút xót xa, nhưng nghĩ lại
người nhà của tiểu Châu ở đây, nàng thật không nỡ.
“Tiểu thơ” tiểu Châu có chút chua xót, nhưng mà đệ đệ
nàng lại còn nhỏ, song thân đã già, nếu không nàng nhất định đi theo tiểu thơ.
Đêm đó, nàng cùng tiểu Châu trò chuyện tới thật khuya,
mới có thể an giấc, vì nàng sợ rằng sau này khó lòng có thể gặp được tiểu Châu.
Ngày hôm sau, nàng bái biệt phụ thân, chính thức lên
đường đi về phía Bắc, ước tính phải ba ngày đường mới tới nơi.
Vì không để người ngoài dị nghị, nàng đã ngồi kiệu đi
tới thị trấn kế bên, để cùng Điền ma ma hội ngộ.
……
Một thân trường bào Lâm Khang Điềm lại đi tới kinh
thành bàn chuyện làm ăn, tiện ghé qua Kỷ phủ, một là để thỏa lòng hiếu kỳ dù ở
Khải Hoa Thành, nhưng hắn luôn lắng nghe chuyện thú vị ở kinh thành, nhớ lại
đây, hắn có chút nhớ tới đôi mắt đen tuyền, cương ngạnh của Đường gia – đại
tiểu thơ thì thầm cười xòa lên.
Hai là thăm vị bằng hữu của mình, vì thế hắn chỉnh
trang y phục, bước xuống xe ngựa thì hắn cười phì lên, khi thấy rất nhiều nhân
công đang xây đắp lại Kỷ phủ.
“Sao thế, có người đẹp bầu bạn, đáng lý ngươi nên vui
mới phải, sau lại thành ra thế này?” vừa mới đi vào hậu viên thì Lâm Khang Điềm
mở miệng châm chọc, cái nam nhân đang dùng rượu giải sầu trên bàn đá.
“Ngươi chê ta hôm trước đánh chưa tốt, nên muốn ta
tiễn ngươi một đoạn?” đã ngà say, nhưng Kỷ Hoằng Phong vẫn giữ được sự tỉnh
táo, mà cảnh cáo cái người gọi là ‘hảo bằng hữu’ của mình, mong hắn nên biết
điều, không nên chọc vào tổ ong.
> thanh âm của một người vang lên trong đầu của Kỷ Hoằng Phong, thì
hắn cau mày lại, vội cầm vò rượu lên, ừng ực mà uống.
Nhìn thấy thái độ kỳ quoặc của Kỷ Hoằng Phong thì Lâm
Khang Điềm cau mày “Có tâm sự sao?” đã cùng làm ‘bằng hữu’ hơn bao năm, mỗi cử
chỉ của Kỷ Hoằng Phong, Lâm Khang Điềm cũng có thể hiểu rõ, huống hồ biểu hiện
của Kỷ Hoằng Phong lại lộ rõ như vậy.
Kỷ Hoằng Phong vẫn trầm mặc, tiếp tục uống rượu, Lâm
Khang Điềm mới nói “Nhớ nàng ta?” vừa vào kinh thành người ngoài đồn Đường gia
Đường Thanh Thanh định cư nơi Thạch Thanh Thành, cũng đúng, mà cũng không, đổi
ngược lại là hắn thì nhất định sẽ ‘trả đũa’, chứ không dễ dàng buông tha cho
cừu nhân của mình tự tại an nhàn hưởng lạc!
Nghe Lâm Khang Điềm hỏi thì trái tim của Kỷ Hoằng
Phong có chút dao động, nhưng hắn lại không thể phân biệt rõ đây là loại cảm
giác gì.
Nhìn thấy khuôn mặt đơ ra của Kỷ Hoằng Phong, dùng
ngón chân đếm của biết được tên tiểu tử này đã ‘động tâm’.
Tới đây Lâm Khang Điềm cười lạnh “Mất rồi mới biết quý
trọng, thật sự không đáng làm nam nhân” hắn ghét nhất là hạng người này, chính
vì phụ thân của hắn có cá tính giống hệt như Kỷ Hoằng Phong, mà mẫu thân hắn
phải bỏ mạng, người đã chết, còn luyến tiếc làm gì? Lúc còn tại thế, ông đã
không hảo hảo thương yêu bà, lúc bà ra đi, ông mới tỏ ra thương xót, hừ, đã quá
muộn rồi.
Cả người hắn chấn động, rồi nhìn lấy người đối diện
“Nhân lúc người còn tại thế, ngươi nên nắm giữ thời cơ” Lâm Khang Điềm thấy Kỷ
Hoằng Phong có chút dại ra thì hắn hảo tâm chỉ điểm, liền rời đi.
Nhật trầm, nguyệt thăng, vừa bước chân ra khỏi
, thân ảnh Lâm Khang Điềm đảo đảo quay về khách điếm, vừa
đi ngang thì hắn lại muốn ói, liền chạy vào con hẻm nhỏ
kế bên mà nôn mửa.
Lúc này đã trời đã mờ tối, hai tiểu cô nương khiêng
một thùng gì đó bước ra “Nặng chết đi được”
“Ai bảo Điền ma ma dẫn hết mọi người trong phủ đi chứ”
một tiểu cô nương trề môi, vì mệt nhọc quá độ nên cần phát tiết, lại phải thay
đám hạ nhân kia đổ dạ hương, quả thật mất cả thân phận.
“Có biết tân nương lần này là ai không?” đôi mắt khẽ
đảo qua, tiểu cô nương áo lục ghé sát người của cô nương áo đỏ hí hửng nói.
Khẽ đánh nàng ta “Đừng tỏ vẻ thần bí nữa” kẻ mời được
Điền ma ma ra trận đã không đơn giản, mà có thể một lúc bao hết các công nhân
tại càng không phải là điều mà bọn bình dân bá tánh làm
được.
“Là đại tiểu thơ Đường gia” vừa thốt ra thì người kế
bên hét lên “Cái gì?”
“Suỵt” vội bịch lấy miệng của tiểu cô nương áo đỏ,
nàng quát “Làm gì mà la lớn vậy, chuyện này Điền ma ma căn dặn không được để ai
biết”
“Không phải chứ, ngươi đang nói đùa?” tiểu cô nương
tựa như không thể tin được nói
Chẳng phải hai năm qua Đường gia tiểu thơ cứ một mực
khăng khăng nhận định Kỷ đại công tử là trượng phu tương lai sao, vì sao lại
lén lút xuất giá?
Thấy xung quanh không có ai, tiểu cô nương áo lục khẽ
nói “Thật đó, ngày đó ta cùng Điền ma ma tới Đường gia, đích thân Đường gia đại
lão gia tiễn ma ma một chặn mà”
Đầu óc của tiểu cô nương áo đỏ say sẩm cả lên “Nghe
nói nàng ta còn gả đi phía Bắc”
“Nàng ta nỡ sao?” trong lúc mơ hồ, tiểu cô nương áo đỏ
lẩm bẩm, cô nương áo lục cười lạnh “Tình lang của mình đã có hồng nhan tri kỷ,
vậy thì còn lưu luyến gì ở nơi này, vả lại trượng phu tân nhiệm của Đường tiểu
thơ cũng là một nhân tuyển tốt a”
“Đáng tiếc, đáng tiếc” cô nương áo đỏ lắc đầu nói, sau
đó cô nương áo lục căn dặn “Điều này tuyệt đối phải giữ bí mật, nếu để Điền ma
ma biết được, chúng ta sẽ toi mạng a”
Gật gật đầu, tiểu cô nương áo đỏ cũng không nói gì
thêm, vội đóng cửa quay vào
Lâm Khang Điềm cả người chết lặng trong hẻm….
………
Cả một đoàn người hộ tống một cổ kiệu, vượt qua bao
chặn đường để hướng tới phía Bắc.
“Còn bao lâu nữa mới tới” vén rèm cửa lên, nàng hỏi
người kế bên.
Điền ma ma mau chóng trả lời “Nếu đi đúng lộ trình,
sáng ngày mai sẽ tới” và cũng có thể lập tức bái đường thành thân.
Nàng chỉ gật đầu, rồi ngồi im trong cỗ kiệu, cứ không
ngừng tưởng tượng ra vị trượng phu của mình ra sao, mặc dù thấy trong bức họa,
nhưng mà người phác họa luôn gian manh, không thể tin tưởng được.
Một chú ngựa ô to lớn lao tới, ngăn chặn bước đi của
cổ kiệu, làm cho bốn người phải dừng lại kiệu một cách không tự chủ, làm cho
nhân vật đang ngồi trong kiệu, phải bay ra ngoài.
“A” đang ngồi yên lành tự nhiên bị hất ra ngoài, cả
thân thể ôm đất mẹ thì nàng đau đớn hét lên.
Điền ma ma sợ hãi chạy tới đỡ nàng lên “Đường tiểu
thơ, người không sao chứ?” được Điền ma ma dìu lên, nàng vẫn chưa nhìn kỹ khuôn
mặt của kẻ ngồi trên ngựa ô, mà nói “Đã xảy ra chuyện gì?”
Điền ma ma từ chối trả lời, chỉ cảm thấy mình sắp bị
nam nhân phía trên giết chết, theo ánh nhìn của Điền ma ma thì nàng trố con mắt
ra.
Nam nhân từ trên cao nhìn xuống thân ảnh của nữ nhân
phía dưới, thống hận không thể bóp chết nàng ngay tức khắc, hắn cười lạnh “Đây
gọi là đi Thạch Thanh Thành?”
Sắc mặt nàng đã tái mét lại,nhưng vẫn gánh trưng chiêu
bài của mình, nụ cười nhẹ trên môi “Kỷ công tử, thật vui khi thấy ngài xuất
hiện ở nơi này”
“Phải không? Sao sắc mặt ngươi lại tệ như vậy, như thể
không muốn ta xuất hiện” Kỷ Hoằng Phong không thể giữ được sự bình tĩnh của
mình, tuy khuôn mặt tuấn tú đang cười, nhưng kẻ có mắt cũng thấy hắn đang ‘tức
giận’.
“Ngươi đã biết” nàng to gan hỏi, hắn cười xòa “Ngươi
nghĩ sao?”
“Vậy thì hãy để ta đi”
“Tại sao?” Kỷ Hoằng Phong mím chặt môi lại, nếu không
phải Lâm Khang Điềm canh ba gõ cửa thì căn bản hắn không biết được nguyên lai
hôm đó nàng ôm hắn là biểu thị đó là lần cuối họ gặp nhau sao? Nếu hắn không
biết được, nàng sẽ đi lấy người khác, lấy người mà nàng không yêu?
“Ngươi có từng thương ta chứ?” ngước mắt lên, nàng
bình thản hỏi, không chỉ hắn ngạc nhiên mà Điền ma ma cùng mọi người cũng kinh
ngạc không kém.
Thấy hắn trầm mặc không trả lời thì nàng hờn hợt nói
“Vậy thì hãy để ta đi”
“Nếu ta nói thương” Kỷ Hoằng Phong không thể tin được
lời mình vừa nói ra, nhưng hắn cảm thấy không vui khi nàng muốn gả cho nam nhân
khác
“Nói dối” giọng nàng lạnh lẽo, tuyệt đối không có nửa
điểm tình người.
Kỷ Hoằng Phong cả người chấn động khi nàng thốt lên
lời nói này “Ngươi căn bản không yêu thương ta, ngươi đến đây ngăn cản ta chỉ
vì ngươi thương hại ta, ngươi cảm thấy ray rứt”
Nói ra được lời này, trái tim của nàng phải cực khổ
nhịn đau, nàng mong chờ gì khi thấy hắn đến chứ? Hắn thương hại nàng sao? Hừ,
nàng không cần sự thương hại, vì ngay từ đầu, nàng biết, hắn không yêu nàng!
“Nếu ta nói không phải” Kỷ Hoằng Phong không cho rằng
lời nói của nàng là đúng, nhưng là….
“Kỷ Hoằng Phong, nếu ngươi thật sự thương ta, hãy để
ta đi” thương nàng, nàng quá mộng tưởng rồi, vì một nữ nhân, hắn có thể đánh
nàng, chính bạt tai đó, đã cảnh tỉnh nàng, hắn không yêu nàng.
“Ngươi thật sự muốn gả cho nam nhân khác?” tâm của hắn
có chút thắt lại, chẳng phải nàng nói yêu hắn sao? Vì sao lại muốn gả cho nam
nhân khác.
“Phải, ta muốn gả cho nam nhân khác!” nàng không muốn
tốn thời gian vào việc vô bổ, thay vì đau thêm một lần, thì nên dứt khoác.
“Nếu ta nói không cho” thấy nàng muốn quay lại kiệu,
thì hắn bá đạo nói.
Nàng cười lạnh “Kỷ công tử, hôn sự của tiểu nữ, không
cần công tử xen vào”
Nghe được giọng nói vô tình của nàng, thì hắn không
hiểu vì sao lại muốn giữ chặt nàng, không cho nàng đi “Nàng đang muốn trả thù
ta sao?”
Nàng có chút giật mình, quay lại nhìn hắn, hắn cười
khẩy “Nếu không sao lại muốn gả cho nam nhân khác!” lại còn gả đi phương Bắc xa
xôi nữa, nàng thật sự không muốn nhìn thấy hắn nữa sao? Muốn hắn hối hận tới
cuối đời sao? Cách làm của nàng quả thật rất tàn nhẫn.
“Kỷ công tử, hãy về đi, công tử còn có hồng nhan tri
kỷ đang đợi chờ ở nhà, tiểu nữ còn có trượng phu đang chờ ở phương Bắc, hai
chúng ta vốn dĩ có duyên không phận”
> thanh âm của Lâm Khang Điềm một lần nữa xuất hiện
trong đầu nàng, cảnh tỉnh nàng, hắn không thuộc về nàng.
“Nam tử ba thê bảy thiếp, đó là chuyện kinh thiên địa
nghĩa” (Chuyện bình thường của huyện), thấy hắn nói ra câu này thì trái tim của
nàng liền đông cứng lại, đáy mắt tối sầm, nàng trở nên lạnh lùng, quay về kiệu
“Khởi kiệu”
“Nàng” hắn không hiểu mình đã đắc tội gì với nàng, mà
nàng lại làm như vậy “Nàng muốn đi, đây là điều không thể”
“Không đến phiên ngươi ngang ngược, ta là ta, trượng
phu do ta chọn, không ai có thể thay đổi quyết định của ta, ngay cả ngươi cũng
không thể” đáy mắt lạnh lẽo, giọng nói vô tình, nàng như biến chất, trở nên
lãnh mạc.
Kỷ Hoằng Phong muốn xuống ngựa ngăn cản, liền bị các
đại hán ngăn chặn, rất may vì đề phòng chuyện trách trở dọc đường, nàng đã xin
phụ thân mấy đại hán đi theo để bảo vệ thân mình, nếu không giờ đây nàng sẽ bị
nam nhân này phiền chết.
“Đường Thanh Thanh” bị các đại hán ngăn lại, cho dù võ
công có siêu quần đi nữa, thì vẫn không địch nổi các cao thủ trong chốn giang
hồ, huống hồ Kỷ Hoằng Phong chỉ là một nho sĩ, chân yếu tay mềm.
“Hãy đối xử tốt với Lưu cô nương, bái biệt” từ cỗ kiệu
vọng lại thanh âm tiễn biệt, Kỷ Hoằng Phong chỉ có thể đứng nhìn cỗ kiệu của
nàng đi mất dạng.