Bước ra khỏi tửu lâu, nàng hướng tới khu ngoại thành mà đi, khi này khẳng định không còn người nào nữa thì nước mắt tích tụ đã lâu, liền đổ xuống như thác nước.

Lời nói của phụ thân nàng không tin, nhưng Lâm Khang Điềm thì nàng không thể không tin, vậy ra hắn đặt điều kiện ra là để trêu đùa nàng, xem nàng như con ngốc mà làm trò khỉ cho thiên hạ coi sao?

Nàng là con người, nàng cũng có cảm xúc, mặc kệ người ngoài nói xỉ vả hay đàm tiếu, vì hắn mà nàng vượt qua sự soi mói cùng lời nói xỉ nhục của thiên hạ.

Vậy mà….

Là do nàng tự đa tình chuốc khổ sao?

Là do nàng quá tự tin rằng hắn sẽ vì nàng mà thay đổi?

Là do hắn không yêu nàng nên mới nhẫn tâm đánh nàng?

“Ta sai sao?” nàng khẽ lẩm bẩm “Ta đã sai?” nàng không muốn tin, nhưng sự thật đã phơi bày trước mắt, rõ tự chuốc khổ.

“Tiểu thơ” tiểu Châu chạy tới, thở hổn hển, hàng mi đã ươn ướt, tiểu thơ tự nhốt mình trong phòng đã hai ngày không ăn không uống.

Nàng thật lo lắng cho tiểu thơ, cho tới khi tiểu thơ bước ra ngoài, kêu nàng giúp tiểu thơ trang điểm thì nàng hoảng sợ, tiểu thơ của nàng vẫn không thích dùng son phấn, chỉ vì cuộc thi sắp tới, tiểu thơ mới miễn cưỡng kêu nàng đi mua.

Vì muốn che giấu đi đôi mắt sưng mọng của mình do khóc, mà tiểu thơ đã sử dụng rất nhiều phấn, khi đó nàng thấy cũng đau lòng, muốn chảy cả nước mắt, nhưng nàng lại cố nhẫn nhịn, vì sợ tiểu thơ sẽ khóc theo nàng.

Mới đầu nàng cũng không biết tiểu thơ đang suy nghĩ những gì, cho tới khi tiểu thơ lại mòn theo đường đi tới thì nàng mới sợ hãi muốn ngăn cản tiểu thơ đi tìm nam nhân kia, nhưng mà nàng lại nhớ ở Kỷ phủ có ‘Hồng nhan tri kỷ’ cần gì phải ra ngoài kiếm ăn?

Thật không nghĩ tới người tiểu thơ tìm là Lâm Khang Điềm – bằng hữu của kẻ bại hoại kia, cũng không nghĩ tới tiểu thơ lại muốn nghe chuyện xưa của họ.

Đứng trước cửa, nàng cũng len lén khóc, thật thương cho tiểu thơ nhà nàng, nam nhân kia có gì tốt cơ chứ, hắn rất xấu!

“Tiểu thơ, người đừng làm như vậy” tiểu Châu đau lòng không thôi khi thấy tiểu thơ khóc không lên tiếng, và chỉ biết lẩm bẩm một câu ‘ta sai sao’.

“Ta sai sao?” yêu hắn là ta sai sao, ta đã quá hồ đồ? Ta quá ngu xuẩn?

Tự bịch tai lại, nàng lắc đầu “Ta không sai, ta thực không sai” thấy hành động như điên dại của tiểu thơ thì tiểu Châu khóc nức nở ”Tiểu thơ, đừng như vậy, tiểu thơ không sai, người sai là hắn”

“Ta sai, ta đã sai” không hề để ý tới lời nói của tiểu Châu, nàng cười xòa lên, nhưng nước mắt vẫn cứ tiết ra.

Sau một hồi cười thì nàng lại khóc rống lên “Ta đã sai, ta thật đã sai”

>lời nói của Đường Quan Phi lại hiện lên trong đầu của nàng.

Tứ chi mềm nhũn, nàng ngã nhào xuống mặt đất lạnh lẽo, nước mắt theo đó rơi xuống đất, tiểu Châu sợ hãi vội la lên “Tiểu thơ” liền ba chân bốn cẳng chạy tới đỡ tiểu thơ nhà nàng.

Nàng lắc đầu, lẩm bẩm “Ta đã sai, ta đã sai”

“Tiểu thơ” nhất thời không nhịn được, nàng ôm lấy Đường Thanh Thanh, nhưng Đường Thanh Thanh vẫn mơ hồ tự nói với chính mình, hoàn toàn quên đi bên cạnh còn có người đang vì nàng mà khóc.

……..

“Kỷ Hoằng Phong, tên lưu manh, mau lăn ra đây” thanh âm già nua, đôi mắt vốn dĩ hài hòa đã sớm nảy lên ngọn lửa hận thù, thấu hận không thể đốt cháy khung cảnh hiện tại.

Người đi đường liền bị lời nói xúc động muốn giết người phóng hỏa mà nán lại hóng chuyện. Liền đánh giá lão nhân gia trước mặt, ông khoác lên mình áo gấm thượng hạng, theo sau là chục tên đại hán, mà người nào cũng làm mặt lạnh, trên tay còn cầm mâu, ước chừng lần này Kỷ phủ khó tránh khỏi đại kiếp a.

Thanh âm to lớn có thể đánh sập cả Kỷ phủ vang lên, bàn tay run run, ngừng lại động tác đút cháo, muốn xoay người rời đi, liền bị bàn tay nhỏ bé tóm chặt lại “Chàng đừng đi” Lưu Uyển Nhược nằm trên gường cũng đã khiếp sợ với thanh âm bên ngoài, đừng nói chi là lăn…ách, đi ra gặp mặt.

Khóe môi không tự chủ nhếch lên, cười xòa “Nhược nhi, nàng an tâm, ta nhất định không sao” xoa xoa lên đầu của Lưu Uyển Nhược, hắn sủng nịnh nói.

“Nhưng…” Lưu Uyển Nhược tim vẫn phập phồng lo sợ, muốn ngăn cản bước đi của Kỷ Hoằng Phong.

“Chờ ta” cười nhẹ, hắn liền xoay người ra đi.

Lúc này Kỷ Phục Vân đã có mặt ở cửa, trán đã rịn một lớp mồ hôi mỏng, đôi mắt tròn ra như không thể tin được, Đường gia quả thật có khả năng dời sông lắp biển.

Một đám bình dân bá tánh đã tụ tập trước phủ, ăn nói xỉ xói, mỉa mai ông không biết dạy con, lại còn phải đối diện khuôn mặt của lão nhân gia đã thối hết một nửa, lông mày dựng thẳng lên, đáy mắt chứa đựng thâm thù đại hận, như loại động vật xù lông kiên quyết bảo vệ địa bàn của mình thì ông thầm cảm thán, khóc không ra nước mắt.

“Ông Thông…” tới đây Kỷ Phục Vân nghẹn lời, rất may là kịp thời sửa lại “Đường huynh, có chuyện gì thỉnh vào phủ, từ từ bàn lại”

Vừa mới bước ra thì Kỷ Hoằng Phong bị lời nói của phụ thân mình dọa một trận, cười mỉa trong lòng, như thế nào phụ thân chưa ra trận đã thoái lui?

Cực kỳ không giống với tác phong của ông chút nào cả, hắn đang hoài nghi có phải phụ thân vì sắc dục quá độ mà ấm đầu không!

“Từ từ bàn lại, hừ, giữa hai nhà chúng ta không còn gì để bàn nữa” vừa nhìn thấy Kỷ Hoằng Phong bước ra thì ông oán “Ta chỉ chờ cẩu nam Kỷ Hoằng Phong trả lại công đạo cho tiểu nữ nhà ta”

Vừa nghe tới ‘cẩu nam’ thì một mắt của Kỷ Phục Vân híp lại thật khó coi, khóe môi cứng ngắt “Công đạo” rồi cười lạnh “Chính tiểu nữ nhà các ngươi quấy, vậy mà chạy tới đây đòi công đạo, ta chưa bẩm báo việc tiểu nữ nhà ngươi làm với Nhược nhi lên quan phủ là đã niệm tình bằng hữu, còn ở đây vừa ăn cướp vừa la làng”

Tất cả mọi người đứng tại đây cũng tròn mắt ra, đồng thanh đồng tiếng “Ồh” lên, tựa như không thể tin được.

Cơ mặt giật giật, mắt của Kỷ Phục Vân cũng tròn không kém những người phía dưới, không thể tin nổi đứa dốt nát, ngu xuẩn lại là cốt nhục thân sinh của mình, rõ ràng biết là thùng lửa mà còn châm dầu vào lửa! Ông thà sinh cục xá xíu còn hơn là cục thịt thối rữa lại dốt nát này.

Khóe miệng co quắp “Phá” thanh âm hùng hổ vang lên, nghe được đại lệnh của chủ nhân, họ chính thức bước lên “Ai dám” Kỷ Hoằng Phong cũng không chịu thua thiệt trước mắt, hai mắt hắn sắp bốc hỏa, tựa như thách thức người phía dưới.

Một nụ cười tươi hé lộ, chốc lát liền tan biến, khóe môi nhếch lên “Ta tuyệt đối dám” các đại hán xem sắc mặt chủ nhân làm việc, vội tiến lên “Rầm, rầm, rầm” không biết trong tay họ từ lúc nào đã xuất hiện cây búa, lần lượt đổ vào bức tường trước mặt.

Chẳng mấy chốc, bước tường cao to liền đổ sập xuống, mọi người cũng phải lùi xa mấy bước, các đại hán mau chóng xâm nhập vào phủ, mặc cho các gia đinh ngăn cản, họ vẫn làm việc của họ.

Các gia đinh vốn có học võ, nhưng cũng bại trong tay của các đại hán Đường gia.

Xin nhờ, họ là ai? Họ đều là những người có tiếng trong giang hồ, làm sao dễ bị bại dưới tay của những kẻ gia đinh chân yếu tay mềm chứ.

Vả lại họ đã nhận sự ủy thác của ân công, đương nhiên phải làm tròn bổn phận của mình rồi.

Kỷ Phục Vân liếc xéo Kỷ Hoằng Phong, như thể đang nói ‘sáng mắt chưa’, chỉ tại con ông chìm trong tửu sắc mà quên mất đi Đường gia – Đường Quan Phi là hạng người gì, ông được gọi là ‘Đại thiện nhân ở kinh thành’ cũng là ‘Đại phú hào’ ở nơi này, tuyệt đối không thua kém gì Kỷ gia, mà Đường gia lại thường xuyên làm việc thiện, cứu vớt không ít thuật sĩ hay người giang hồ.

Vừa nhìn vào các đại hán cao to, ông đã đoán ra họ không phải là bình dân bá tánh, họ là con nhà võ, là người tung hoành ở giang hồ.

Mí mắt Kỷ Hoằng Phong giật giật, không thể tin nổi Đường gia lại to gan dám náo loạn trên đất của thiên tử, xem luật pháp không ra gì cả.

Và cũng không tin nổi Đường gia có tài sai khiến người như vậy, sao lại không dùng kỳ tài của mình đi giúp đỡ nước nhà, mà lại đi hại dân hại nước?

“Rầm” tiền đường to lớn đã bị phá trong chốc lát, họ đang tiến công vào đại sảnh “Dừng tay” chính vì một câu nói này mà các đại hán phía trong dừng lại hành động, nhìn kẻ ‘to gan’ nào dám ngăn cản đại sự của họ.

Tất cả mọi người đều xôn xao, nhốn nháo, một dòng người tách ra làm hai hàng, thân ảnh quen thuộc liền xuất hiện.

“Thanh Thanh” Đường Quan Phi vội hét lên, liền chạy tới ôm chặt lấy thân ảnh của Đường Thanh Thanh, thì đáy mắt ông lộ ra tia hoảng sợ.


Đường Thanh Thanh nhoẻn môi cười nhạt “Phụ thân, người đang làm gì vậy?” thanh âm tựa hồ như không có cảm xúc, nhưng nàng vẫn lộ rõ tấm trân tình của mình giành cho phụ thân.

“Hai ngày nay con đã đi đâu” bỏ ngoài tai câu hỏi của Đường Thanh Thanh, ông nhìn khuôn mặt vốn dĩ hồng nhuận có thịt, nay đã trở nên nhợt nhạt và hốc hác, liền đau lòng không thôi, không khỏi hận tên súc sinh trước mặt.

“Con cùng tiểu Châu tới Thạch Thanh Thành để du ngoạn” liếc nhìn tiểu Châu tựa hồ như ám chỉ điều gì đó, chỉ thấy tiểu Châu gật gật đầu, rồi cúi thấp xuống.

Rời khỏi lòng của Đường Quan Phi, Đường Thanh Thanh nhẹ nhàng, khoan khoái bước tới mặt của hai người, đứng trên cao Kỷ Hoằng Phong ngước nhìn nữ nhân phía dưới, bỗng tim có chút đau xót.

“Tiểu nữ thay gia phụ thỉnh tội với Kỷ đại lão gia cùng Kỷ công tử, là gia phụ sai quấy đã làm phiền đến Kỷ gia, mong hai vị hãy niệm tình bằng hữu mà bằng lòng lượng thứ cho hành động hồ đồ của gia phụ” cố nén đi nổi đau trong lòng, nàng thanh thản nói.

Hai ngày nay nàng đã suy nghĩ rất kỹ, khóc cũng khóc đủ rồi, buồn cũng buồn đủ rồi, nàng đã nhận định rõ hướng mà mình cần đi, vì vậy, nàng bỏ cuộc!

“Thanh Thanh” Đường Quan Phi bấc đắc dĩ gọi, nàng liền trừng mắt nhìn ông, ông phẫn nộ liền phát ống tay áo ra đi.

Nhún người xuống nàng lễ phép nói “Chuyện này Thanh Thanh sẽ tới Kỷ gia tạ tội với Kỷ đại lão gia cùng Kỷ công tử, mạn phép” vội đuổi theo thân ảnh già nua của Đường Quan Phi.

Tâm nguyện được uống trà con dâu của Kỷ Phục Vân đã tan vỡ, cả người ông cũng chết lặng đi, liền xoay đầu vào nhà mà không hề nói tiếng nào nữa.

Các đại hán cũng bỏ ra đi, dân chúng bắt đầu tản ra, đường ai nấy về……

Tại Đường gia

“Phụ thân thật không hiểu, tại sao con phải nói giúp cho Kỷ gia chứ?” Đường Quan Phi dù vui mừng khi nữ nhi nhà ông đã quyết tâm phủ sạch mọi quan hệ với Kỷ gia, nhưng Kỷ gia thật không đáng để tha thứ.

Ông đợi ngày báo thù này đã lâu rồi, ông cũng không ngại bỏ ra một khối tài sản đồ sộ, mua chuộc các quan gần đây để tiện cho việc trả thù, vậy mà nữ nhi ông lại về ngay đúng lúc này.

“Phụ thân, bỏ đi, được không” nàng yếu ớt nói, cả người vô lực ngồi xuống ghế, nhắm mắt tĩnh dưỡng.

“Thanh Thanh, con hãy quên hắn đi, được chứ?” Đường Quan Phi đau lòng, nắm chặt lấy tay của nữ nhi ông mà nói

“Được” nàng bình thản trả lời, nhưng đáy mắt nàng vẫn hiện lên vài tia thống khổ.

“Thanh Thanh” ôm chặt lấy thân ảnh Đường Thanh Thanh, ông đau xót khôn lường.

Hai tay của nàng cũng nhẹ nhàng siết chặt lấy thân ảnh của Đường Quan Phi, thầm nghĩ nên kết thúc thôi.

Đau lòng thì có ích gì? Sẽ níu kéo được tình hình sao? Việc quan trọng trước mắt là phụ thân của nàng, dù cho nàng không phải là nữ nhi của ông, nhưng nàng đã cư ngụ tại thân thể này, thì có nghĩa vụ phải hiếu kính với ông, vậy mà những gì nàng làm trong hai năm qua? Ngoại trừ khiến ông gặp nhiều rắc rối, và đem lại cho ông không ít phiền phức, cùng với đau lòng, thì nàng chẳng thể làm điều gì hơn, nghĩ tới đây nàng thật có lỗi.

……

Hôm nay chính là ngày mà nàng mong đợi trong ba tháng qua, nhưng nàng lại không đi!

Mà một mình bỏ lên núi, băng qua một con suối, nàng tháo hài, đặt chân lên dòng suối xanh mát, cả người nàng liền trở nên khoan khoái hẳn lên, liền nhắm tận hưởng khung cảnh xung quang, tựa như rất hưởng thụ.

“Vì sao lại không đi thi?” một thanh âm vang lên, phá vỡ sự trầm mặc tĩnh lặng ở nơi này, tâm nàng đập nhanh hơn vài nhịp, nhưng rồi lại chùn xuống, ngoảnh đầu lại, nàng chỉ cười yếu ớt “Cần thiết sao?”

“Công sức ba tháng bỏ ra liền quẳng đi như vậy sao?” Kỷ Hoằng Phong phủi phủi lấy mặt đất, liền ngồi xuống bên cạnh nàng, ra vẻ trách móc.

“Việc làm không được, thì không nên phí sức” không biết nàng cố ý hay vô ý mà ném ra những lời này, cũng như nàng tự trách mình quá ngây thơ, bỏ ra thời gian hai năm chỉ để theo đuổi cái không thuộc về mình.

“Hối hận sao?” Kỷ Hoằng Phong nhìn Đường Thanh Thanh nói, nhưng đáy mắt lại hiện lên một tia mong chờ.

Cười nhạt “Không!” cũng không hiểu vì sao mà tâm tình của Kỷ Hoằng Phong tốt hơn khi nghe câu này.

Nhìn thẳng vào mặt của Kỷ Hoằng Phong “Đường Thanh Thanh không bao giờ hối hận với những việc mình làm”

Từ đôi mắt đen tuyền của nàng, hắn nhận ra nàng thật sự tự tin, và không hề nói dối.

Yết hầu khẽ lên xuống “Vậy sau này ngươi có dự tính gì?” hôm kia, khi nàng vừa xuất hiện thì trái tim hắn đã đập nhanh hơn một nhịp, nhưng khi diện kiến khung mặt của nàng thì hắn có chút đau lòng.

Hắn không tin nổi, nàng vốn dĩ có nụ cười rất sáng lạn, nay đã bị hắn dập tắt đi hoàn toàn, có phải do hắn quấy, không nên tạo cơ hội cho nàng hay không?

“Ta tính tới Thạch Thanh Thành làm ăn” buông ra lời nói này nàng có chút nghẹn lòng, rồi nói thêm “Không làm được phu thê, ít ra cũng có thể làm bằng hữu”

Hắn có chút giật mình nhìn nàng, nàng làm sao biết hắn cảm thấy ăn năn trong lòng?

Cười nhẹ “Ngốc tử, khuôn mặt ngươi đã để lộ” nàng biết hắn tới tìm nàng chỉ vì cảm thấy ray rứt trong lòng, vì đã tiêu hao hơn 2 năm thanh xuân của nàng, nhưng nàng không bao giờ hối hận đâu, vì nhờ hắn, nàng đã học được một bài học vô giá.

Đó chính là không nên tự đa tình.

Hắn có chút ái ngại, không dám đối diện với sự ‘bao dung’ của nàng, hồi lâu, hắn mới nhả ra câu “Chuyện hôm kia, thật xin lỗi” hắn nên tin nàng mới phải, nhưng hắn cũng không hiểu rõ tâm tư của mình, hắn chỉ biết hắn không kìm chế được hành động của mình, đã làm tổn thương nàng, hắn luôn muốn tìm cách xin lỗi nàng, nhưng lại không có cơ hội.

“Vậy ngươi có xem Đường Thanh Thanh ta là bằng hữu hay không?”

“Điều đó là đương nhiên” khi nói ra câu này hắn cũng có chút dao động, càng không dám nhìn vào mặt nàng, hắn cũng chẳng biết mình đang nói những gì.

“Vậy thì được rồi, chuyện xưa coi như xóa hết, từ nay chúng ta là hảo bằng hữu” sớm nên làm ‘hảo bằng hữu’ sẽ tốt hơn, vì họ có duyên mà không phận, nàng thầm nghĩ.

“Ngươi thật sự không hận ta?” thấy nàng xỏ hài vào chân, hắn biết nàng sắp đi, nên hỏi.

“Ngốc tử, ta không bao giờ hận ai cả, vả lại là ta sai, ngươi đó, đừng quá để tâm những việc này” tim nàng đau như thắt, nàng ‘hận’ hắn sao? Không nàng không hề hận hắn, có lẽ quá giả dối, nhưng là sự thật, nàng rất yêu hắn!

Vậy thì đã sao, vì kiếp này họ không thuộc về nhau.

Có lẽ nàng giấu đi tâm sự của mình rất tốt, hay là do Kỷ Hoằng Phong quá vô tâm mà không phát hiện ra.

“Cám ơn” mày liễu nhướn cao lên, nàng không thể tin lời nói này là của Kỷ Hoằng Phong nói ra.

Kỷ Hoằng Phong lườm nàng, nàng liền cười xòa lên “Kỷ Hoằng Phong, ta nên xin lỗi ngươi mới phải, vì đã phá đi phủ nhà ngươi” nói tới đây nàng có chút áy náy, rõ ràng do nàng sai quấy, vậy mà lại đi làm phiền người ta.

“Không sao” Kỷ Hoằng Phong lắc lắc đầu, ánh mắt mông lung, có hơi choáng với nụ cười tươi như mặt trời của nàng.

“Ngươi phải hạnh phúc” sau khi cười, nàng rất nghiêm chỉnh nói với hắn, hắn liền nhếch môi cười nhạt “Điều đó là đương nhiên”

Nghe được câu này của hắn, nàng cũng đã an tâm hơn, thấy hắn đứng phắt dậy, nàng nói “Ta có thể ôm ngươi?”

Cả người hắn như cứng ngắt, đôi mắt có chút sợ hãi, lại có chút do dự, nàng không nói gì, chạy tới, ôm trầm hắn, sau vài giây, liền ly khai “Cảm tạ, chúng ta mãi là hảo bằng hữu”

Và xoay người ra đi, bỏ lại thân ảnh cứng đơ của Kỷ Hoằng Phong ở nơi hoang vu hẻo lánh này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play