Nhưng
giữ lại hương vị của Diệp Thanh, thì có thể.
.
Trong lúc ngủ mơ, ngực bỗng đau như dao cắt. Lục Yểu
sợ hãi kêu lên một tiếng, đột nhiên ngồi bật dậy, cả người đầm đìa mồ hôi.
Trong nháy mắt, cô vẫn mơ hồ có cảm giác: Lạc Cửu còn
sống, dường như sau đó anh sẽ đi ra từ trong toilet, mặc áo ngủ chuột lang, mơ
mơ màng màng chui vào chăn nằm bên cạnh cô.
Ánh đèn mờ nhạt, TV vẫn còn đang bật, trong TV đang
chiếu cảnh xác máy bay, hình phóng viên mặc áo mưa nilon màu đỏ run rẩy thông
báo công tác cứu nạn đã qua bảy mươi hai tiếng.
Bốn mươi tám tiếng, bảy mươi hai tiếng, vậy thì có gì
khác nhau. Ngày hôm qua bên Malaysia đã điện thoại sang đây, nói rằng đã tìm
được thi thể của Lạc Cửu.
Tập đoàn Lạc thị đang mời ban giám đốc họp khẩn cấp,
Lạc Thường từ thành phố Z tới thẳng Kuala Lumpur giải quyết hậu sự.
Còn cô thì có quan hệ gì? Từ lâu cô đã không còn ở lại
nhà họ Lạc nữa
Ở Tây An trời đang mưa, mưa phùn hai ngày liền, đến
hôm nay, chẳng những không tạnh, ngược lại mưa to. Thời tiết như vậy, vốn không
làm thành phố trở nên cũ kỹ.
Di động vang lên, Lục Yểu liếc nhìn, là ông Đỗ, hơn
nửa là muốn chia buồn. Mấy ngày qua, cô nhận được rất nhiều cuộc điện thoại như
vậy, trong số đó hầu hết đều là của những người đang hợp tác làm ăn với họ,
nhưng giờ cô không muốn nghe.
Lục Yểu vẫn nhận điện thoại.
Giọng nói đầy buồn rầu của ông Đỗ vang lên từ đầu dây
bên kia:
-Lục Lục, đừng quá khó khăn, em còn có tôi….
Bên ngoài có người gõ cửa.
-Phục vụ phòng đây ạ.
Lục Yểu không lên tiếng. Cô nghĩ, nếu cô không nói,
đối phương sẽ tự động bỏ đi.
Đúng là như vậy, ngoài cửa yên lặng trong chốc lát,
tiếng bước chân càng lúc càng xa.
Lục Yểu khẽ thở ra một hơi.
Nếu cô là con người, cô có đủ bản lĩnh để đối mặt với
việc như vậy? Con người thật sự là một sinh vật kỳ lạ, sinh mệnh ngắn ngủi như
vậy, nhưng lại luôn tin rằng mình còn có tương lai. Sinh mệnh của cô lâu dài
như thế, nhưng mất đi Lạc Cửu, không biết tương lai của cô sẽ ở nơi đâu?
Tiếng sấm rền vang bên cửa sổ, một tia sét rạch ngang
trời, chớp mắt mưa tầm tã.
Lục Yểu chấn động. Cô nhìn thấy màu đỏ hồ ly.
Đột nhiên cô nhảy xuống giường, mở cửa, chạy thẳng ra
ngoài.
Mưa càng ngày càng lớn.
Hồng Tụ đang đóng cửa tiệm. Tiệm đồ cổ của cô dùng
loại cánh cửa kiểu cổ, dùng từng tấm ván đặt sát vào nhau. Khi Hồng Tụ đóng
từng tấm ván cửa, cô cảm thấy lòng mình yên bình, giống như tất cả đều kết
thúc, không còn vướng bận gì nữa.
Đến lúc đóng tấm ván cửa cuối cùng, cô dừng lại. Có
một người đứng trước cửa, mái tóc dài ướt sũng, quần áo mỏng manh, không đi
giày, cả người ướt đẫm.
Hồng Tụ sợ hãi kêu lên một tiếng, một tay kéo cô ấy
vào trong.
-Lục Yểu, ngươi điên rồi sao?
Lòng bàn tay Lục Yểu lạnh lẽo, trên chân còn có vệt
máu, người run rẩy không ngừng.
-Bà bà, bà bà….
Môi cô run run.
Hồng Tụ khóc, không đành lòng thấy cô như vậy, vội
nói:
-Bà bà ở bên trong.
-Bà… bà…………
Lục Yểu ngơ ngẩn vào trong.
Người bên trong lạnh lùng hừ một tiếng.
-Ta không muốn gặp nó.
-Bà bà!
-Lúc trước ta đã cảnh cáo nó, nó lại cố tình không
nghe. Nay nó tới tìm ta làm gì? Ta hiểu ý mấy người các ngươi. Người đã chết
không thể sống lại, thần tiên cũng không có cách nào hết.
Hồng Tụ im bặt. Người chết không thể sống lại, đây là
lẽ trời.
Vì vậy, cô an ủi Lục Yểu:
-Suy nghĩ cũng đã ba ngày, ngươi cũng nên hiểu rõ rồi
chứ. Từ trước không phải ngươi đã nói rồi sao, cùng lắm thì chờ kiếp sau hắn
đầu thai chuyển thế làm người, lại thành vợ thành chồng.
Lục Yểu nhìn cô ngỡ ngàng, sau một lúc lâu, tiếng nói
như ngói bể, nước mắt như ngọc vỡ.
-Ta vốn cũng nghĩ như vậy, nhưng lúc đó lại không phải
là anh! Trên trời dưới đất, quá khứ hay tương lai, cũng chỉ có mình anh, nhưng
giờ anh đã không còn, không còn nữa rồi!
(Ý
Lục Yểu là chị yêu anh, là chàng ngốc kiếp này, kiếp sau anh không còn là anh
nữa!)
Mua gió bị cửa ngăn cách bên ngoài, trong phòng rất
yên tĩnh. Chỉ có tiếng khóc, tiếng la hét thảm thiết, giống như xương cốt sắp
từ cổ họng mà ra, khiến Hồng Tụ lạnh cả người.
Hồ tiên bà bà ở trong phòng đặt tách trà lên bàn:
-Tự tạo nghiệp chướng, tất không thể sống.
Lục Yểu chậm rãi quỳ xuống. Tiếng kêu của cô dần dần
trở nên khàn khàn, không biết là kêu lên để bà bà nghe, hay là kêu để mình
nghe. Hồng Tụ cũng không biết mình nên khuyên thế nào, chỉ đành trơ mắt nhìn cô
khóc khô nước mắt.
Mãi một lúc lâu sau, bà bà mới thản nhiên nói:
-Nay ngươi đã hối hận rồi sao? Nếu lúc trước nghe lời
ta, lấy pháp lực báo ân thì sao bây giờ lại xảy ra nhiều chuyện như vậy?
Lục Yểu chua chát:
-Nếu? Nếu con nghe người thì sao có ba năm này được.
Nếu có chữ “nếu”, vậy nếu kiếp này con không gặp anh ấy, nếu kiếp trước con
không gặp chàng, vậy thì tốt hơn bao nhiêu không?
Mặt càng thêm tái nhợt, cười đau thương.
-Không, không thể, con không nỡ.
Hồng Tụ cũng thở dài:
-Làm gì có nhiều “nếu” như vậy.
Một câu này, không biết làm sao lại khiến Lục Yểu đờ
đẫn tới ngâ
-Ngươi vừa mới nói gì?
Hồng Tụ cũng ngây người:
-Ta nói, sao lại nhiều “nếu” như vậy.
-Có! Tất nhiên là có!
Lục Yểu mừng rỡ như điên. Sao cô có thể quên mất
chuyện đó được? Mặc dù không không thể cải tử hoàn sinh, nhưng đã có vũ khí lợi
hại trong tay.
Đó là phép thuật vượt qua thời gian.
Có khi sẽ quyết định được thời khắc sinh tử chỉ trong
một thoáng. Nghĩ mình phải thay đổi trong lúc đó thật nhanh, Lục Yểu đã quyết
định rồi. Cô xoay người lại, cung kính lạy hồ tiên bà bà và Hồng Tụ một lạy.
-Ân tình của bà bà và Hồng Tụ tỷ, Lục Yểu chỉ có thể
đợi vạn vật luân hồi, sau khi vật đổi sao dời, mới có thể báo đáp.
Hồng Tụ kinh hãi:
-Lục Yểu, ngươi muốn làm gì?
Tay muốn nắm lấy ống tay áo của Lục Yểu, nhưng không
bắt kịp, đang định túm lấy thì người đã biến mất.
-Bà bà!
-Để nó đi thôi.
Bà bà hít sâu một hơi, dường như trong nháy mắt trở
nên già nua rất nhiều.
Hồng Tụ không hiểu gì cả.
-Tộc Hoa yêu của các nàng có một phép thuật tổ truyền,
đó là phép đảo ngược thời gian, phép đó vốn được dùng để theo kịp thời kỳ ra
hoa.
-Vậy, nàng ấy có thể trở lại ba ngày trước, cứu mạng
Lạc Cửu?
-Không sai. Nhưng phép thuật ấy chính là phép thuật mà
tộc trưởng sáng tạo ra để cứu vớt sự tồn vong của bộ tộc, khi đã sử dụng php
đó, người làm phép tự nhiên sẽ hồn bay phách tán.
“…” Hồng Tụ rùng mình một cái.
-Ta đuổi theo gọi Lục Yểu quay về.
-Không cần. Những gì mà nó đã quyết định, có thể thấy
nó tình nguyện gánh vác hậu quả.
Hồng Tụ giật mình.
Bà bà đứng dậy, nhìn ánh chớp ngoài cửa sổ.
-Quy luật của nhân gian, cuối cùng cũng là tàn nhẫn.
Sinh mệnh dài lâu như vậy chẳng phải càng khiến người ta sợ hãi? Có kết quả như
nàng, có vẻ tốt hơn.
.
Lục Yểu chạy nhanh tới sân bay, đúng thời điểm.
Cô nghe thấy tiếng nói của Lạc Cửu.
“Anh nghĩ, thế giới này lớn như vậy, hai người chúng
ta ở trong đó lại nhỏ bé đến thế, nếu chẳng may xa rời thì dễ dàng chia cắt,
lạc mất nhau. Anh tự biết bản thân mình không thông minh, đến lúc đó, anh biết
tìm em ở đâu?”
Sau đó, cô lại nghe thấy giọng nói của mình.
“Không sao cả, em rất thông minh, em sẽ đi tìm anh.”
Nước mắt, chảy xuống không hề trước báo trước.
Cô cuống quít lau nước mắt, biết thời gian của mình
không còn được bao lâu.
-A Cửu, anh đợi một chút!
Cô chạy tới nắm chặt tay anh từ phía sau. Bàn tay
rộng, ấm áp, nắm tay lại quen thuộc đến vậy.
Lạc Cửu quay đầu, đã thấy cô đứng ngay sau anh, hơi
kinh ngạc. Hai người cùng nhìn về phía sau, lúc ban đầu vẫn còn trống không,
Lục Yểu đã dần dần mờ đ
Quả nhiên, thời gian không còn nhiều nữa.
Giọng Lục Yểu bình tĩnh:
-A Cửu, anh hãy nghe em nói.
Lạc Cửu mỉm cười:
-Em nói đi.
Lục Yểu nghiêm trọng:
-Em muốn anh hứa với em, không lên máy bay này, không
đi Australia. Không, vĩnh viễn không đi máy bay, vĩnh viễn không tới Australia.
Lạc Cửu nhíu nhíu mày, bật cười.
-Được, anh hứa với em.
Lục Yểu chỉ cảm giác, như có ai đó móc trái tim của cô
ra khỏi lồng ngực.
Cô không quan tâm tới những ánh mắt xung quanh, cầm
tay anh, đi khập khiễng hôn lên môi anh. Đạo hạnh tu hành ngàn năm của cô không
ngừng chảy cuồn cuộn từ cô sang lòng bàn tay của anh. Cô biết, chỉ trong một
giây ngắn ngủi này, cô đã có được sự vĩnh hằng mà mình muốn.
Người Lạc Cửu trở nên nóng hầm hập, cảm giác trên môi
dần dần lạnh như băng, cuối cùng tới hư vô.
Trước mắt anh tối sầm, bỗng ngã xuống đất.
Đám đông rối loạn cả lên, nhưng cô gái mặc bộ đồ màu
xanh, đã không còn thấy đâu nữa.
Cứ như vậy, trả linh hồn thuần khiết trở lại bên anh,
trả lại anh sự si mê, trả cho anh gia nghiệp cả đời thành công, vợ chồng đằm
thắm, con cháu đầy nhà.
.
Nhân gian vẫn như cũ, ba năm lại trôi qua.
Vẫn là một buổi sáng không khác gì ngày xưa, ồn ào, dơ
bẩn, lộn xộn.
Lạc Thường đỗ xe ba lần mới được ngồi yên, tâm trạng
hơi bực bội. Gara độc quyền của Tập đoàn Lạc thị đang sửa chữa lại, anh không
thể không đỗ xe ở bãi đỗ tòa nhà đối diện.
Ai mà biết, bực bội này có lẽ không phải vì lý do cỏn
con vì chỗ đỗ xe, mà là vị buổi gặp mặt ngày hôm qua. Gần đây anh cả Lạc Thường
như đổi sang nghề làm ông mai mối, vô cùng vui mừng, sắp xếp đủ kiểu đủ loại
gặp mặt cho anh.
Năm nay tuổi anh cũng không còn nhỏ nữa, hơn ba mươi
năm trong đời, đa số đều sống trong cảnh là một kẻ ngốc, nhưng dù sao anh cũng
đã tỉnh lại. Lạc Thường nói, chỉ cần chỉ số thông minh bình thường, lại là Chủ
tịch của Tập đoàn Lạc thị, giá thị trường của anh có thể nói là “vô cùng tốt”.
Có lẽ anh cả đúng.
Khi đi qua đường lớn, cô gái mặc bộ đồ màu đỏ đứng ở
vỉa hè bên kia đường đã thu hút tầm mắt Lạc Cửu.
Màu đỏ ấy không phải màu đỏ của rượu, cũng không phải
màu đỏ của quả lựu, mà là màu đỏ ở khắp Trung Quốc. Thật ra anh không nhìn thấy
rõ mặt mũi cô, anh chỉ nhìn rõ, trong tay cô đang bê một chậu hoa mẫu đơn, hoa
mẫu đơn màu xanh lá, tươi tắn xanh mát.
Anh khó hiểu, đang định chạy qua, muốn nói câu gì đó
với cô ấy, nhưng chỉ trong nháy mắt, cô đã biến mất không còn tăm hơi.
Trong lòng anh thấy có chút tiếc nuối, cũng chỉ có thể
coi như các buổi sáng khác, đi qua cửa kính tự động, vào thang máy, lên văn
phòng ở tầng cao nhất.
Trợ lý Chu Nhĩ mới nhậm chức đón chào, báo cáo hành
trình ngày hôm nay. Có việc anh nghe lọt tai, có việc anh không để ý. Nhưng
không sao, nhân viên cấp dưới sẽ thay anh sắp xếp thỏa đáng.
Phút chót, Chu Nhĩ đóng laptop lại:
-Cuối cùng còn một việc. Ông Đỗ của Vạn An đã qua đời
ở Australia, lễ tang cũng được tổ chức ở Australia, thời gian là ngày kia. Có cần
đặt vé máy bay giúp anh tới đó không ạ?
Lạc Cửu có chút mất hứng
-Tôi không đi máy bay, cũng không đi Australia, cô
không biết sao?
Chu Nhĩ hơi hoảng hốt:
-Xin lỗi anh Lạc, lần sau nhất định tôi sẽ chú ý.
Lạc Cửu vào trong văn phòng, cảm thấy hơi hối hận. Anh
vẫn không ở cùng các cô gái, đại khái là lại làm mất lòng cô gái mới tới nhậm
chức trợ lý.
Lạc Thường nói, anh có thể giống như người bình
thường, có thể giao tiếp với người khác, đây là một kỳ tích.
Mọi người nói, ba năm trước đây, ở bên cạnh anh có một
cô gái, xinh đẹp, thông minh, thậm chí còn thay anh xử lý toàn bộ gia nghiệp.
Nhưng ba năm trước, vào đúng ngày anh sốt cao, cô liền biến mất, không xuất
hiện nữa.
Có lẽ đúng theo lời của một số người, cô gái đó vì
tiền mà đến, cùng vì tiền mà bỏ đi.
Đều không quan trọng, dù sao anh cũng không còn nhớ
gì.
Anh ngồi xuống ghế sofa bằng da, mở tờ báo mới ngày
hôm nay. Tin đầu tiên nhìn thấy là tin báo tang của Đỗ Chấn Bang, Chủ tịch Vạn
An.
Cả đời Đỗ Chấn Bang oai phong rung chuyển trời đất,
bất kể là thương trường hay tình trường đều trải qua trăm trận, luôn luôn có
chừng mực, là truyền kỳ trong giới kinh doanh tại thành phố Z. Chuyện sau hậu
sự của ông như phân chia gia sản, quyền phân phối kinh doanh đều được sắp xếp
phù hợp, con trai con gái đều kính cẩn làm theo, không một nhà giàu nào có thể
làm được như vậy.
Dường như ông chỉ còn một điều tiếc nuối duy nhất.
Nghe nói là vì một cô gái họ Lục.
Cô là cô gái mà Đỗ Chấn Bang đặt tình cảm chân thành
suốt đời, nhưng cuối cùng lại không thể có được. Trước khi chết, Đỗ Chấn Bang
có lập di chúc, nếu cô gái xuất hiện ở tang lễ của ông, ông sẽ chia một nửa gia
sản của mình cho cô.
Báo chí thành phố Z được một phen vừa xào vừa rán,
trang báo lớnề tít giật gân hết mức có thể “Mô Ngư Nhi”.
.
“Hận thế gian tình là gì, mà cứ mãi hẹn thề sống chết.
Trời nam đất bắc hai đôi ngả, mỏi cánh quay về
thuở hàn vi.
Lúc vui sướng thú, hay ly biệt khổ. Cũng chỉ vì
tình nữ nhi.
Một lời nói ra. Xa xăm như mây cao ngàn dặm.
Ngàn non hoàng hôn phủ, bóng lẻ bước về đâu.”
.
“Sông Phần đấy. Vẫn vắng lặng như tiếng tiêu trống năm
nào.
Vẫn mịt mù khói sương như ngày xưa bình Sở.
‘Chiêu hồn’ Sở đó, có còn kịp, ‘Sơn quỷ’ khóc
than dưới gió mưa.
Trời ganh ghét. Không thể tưởng, oanh oanh yến
yến cũng hóa thành tro bụi.
Ngàn năm vạn kiếp. Đợi chờ khách thơ, cuồng ca
uống quá, thăm lại gò nhạn xưa.”(1)
.
Lạc Cửu bỏ tờ báo qua một bên, mỉm cười.
Không biết bắt đầu từ đâu, bên cửa sổ bỗng xuất hiện
một chậu hoa mẫu đơn. Hoa mẫu đơn màu xanh lá, tươi tắn xanh mát, dưới ánh mặt
trời, đóa hoa từ từ hé nở.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT