Tình
yêu này, có lẽ nhất định phải ủ lâu năm trong thùng gỗ, mới có thể đóng chai…
.
Quyến luyến đêm hôm đó, như những giọt nước của hoa
mẫu đơn, nhập vào linh hồn.
Lục Yểu mở to mắt, dừng ánh mắt nơi cái mũi thẳng tắp
của Lạc Cửu, hàng mi cong lên, còn có ít lông tơ màu trắng trên môi, hơi thở
nhẹ nhàng nhưng run rẩy.
Cô cúi đầu, hôn môi anh, anh vẫn chưa tỉnh. Cô nở nụ
cười, trên môi anh có mùi hoa mẫu đơn thơm ngát,
Nháy mắt, cô nhớ lại chàng thư sinh Phạm Quân Dật ngàn
năm trước, nhớ tới Lạc Thường bây giờ, nhớ tới người đàn ông từng làm cô nảy
mầm tình yêu.
Họ cùng lắm cũng chỉ là khách qua đường trong cuộc đời
cô, một trò chơi. Có đôi khi cô cảm thấy, tất cả mọi thứ trên thế gian này đều
là ảo tưởng mà cô tự cho là đúng, mà trong thế giới thật, thứ gì cô cũng không
nắ cái gì cũng không có.
Nhưng Lạc Cửu thì khác. Tên ngốc này, lại chân thật
đến thế. Vì anh ngốc, nên khiến người khác rung động. Nhưng anh cũng không hắn
là ngốc, anh chỉ ngốc trong lòng cô thôi. Anh chính là hạt trong quả đậu, là
xương trong thịt của cô.
Lục Yểu không muốn làm phiền anh ngủ, lẳng lặng đứng
dậy đi ra cửa, khẽ khép cánh cửa lại.
Hồng Tụ đứng lặng ở ngoài cửa, lạnh lùng nhìn cô.
-Là hắn sao?
Lục Yểu cũng không muốn lộ ra dáng vẻ vui mừng khiến
Hồng Tụ mất hứng, nhưng khóe môi không chịu không chế, hơi hơi cong lên.
-Là anh.
Hồng Tụ nhìn cô thật kỹ, lại thở dài rất sâu.
-Ta thấy tình hình hắn cũng không quá nghiêm trọng.
Ngươi đem chút tu hành ngàn năm chia cho hắn một ít, hắn liền có thể suy nghĩ
như người bình thường.
-Ta không muốn!
Đuôi lông mày Lục Yểu mang nét cười, cười như nụ hoa
mùa xuân.
Hồng Tụ ngạc nhiên:
-Ta vừa nghĩ đến ngươi, vừa nghĩ đến hắn.
-Ta vừa ý với anh, vô cùng vừa ý. Vì thế ta không cần
anh giống người thường, giờ anh như vậy cũng tốt.
-Người đời nịnh hót, hắn ta ở cái dạng này, khó tránh
khỏi một đời bị người ta chế nhạo cười chê.
-Ta sẽ bảo vệ anh, anh chỉ cần là chính mình là được
rồi.
-Đời người phàm thường sống ngắn ngủi, mấy chục năm
sau hắn ta chỉ còn là một nắm đất, chỉ còn mình ngươi ở lại.
-Ta sẽ đi tìm anh, dù anh đầu thai kiếp khác, đời đời
kiếp ở bên nhau.
-Ngươi…. không sợ mình sẽ hối hận sao?
-Ta biết mình sẽ không bao giờ hối hận.
Hồng Tụ im lặng thở dài, dường như lộ ra sự thê lương
từ sâu trong xương tủy.
-Lục Yểu, từ trước ta chỉ biết ngươi luôn dứt khoát,
cũng không ngờ ngươi lại là kẻ si tình đến vậy. Nói như thế, ta cũng không bằng
được ngươi. Ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu, nếu thần trí hắn như người bình
thường, ngươi có dám mạo hiểm như vậy nữa không?
-Hồng Tụ tỷ, tính tình của ta ngươi biết rồi đó, một
khi đã quyết định chuyện gì thì phải làm đến cuối cùng, tuyệt đối không bỏ dở.
“Nếu”, cái gì “nếu”, đối với ta mà nói tất cả đều không quan trọng.
Hồng Tụ không nói gì. Cô quen Lục Yểu đã nhiều năm, dĩ
nhiên có thể hiểu rõ suy nghĩ của cô ấy. Cô ấy đã yêu một người đàn ông không
giống người bình thường, ngay cả chuyện quá khứ của anh, trong tương lai, giả
sử nếu anh gặp chuyện, khi đã yêu nhau, chuyện đó cũng giống như tráng sĩ bị
đứt cổ tay, chết rồi mới chịu dừng lại
Trong phòng, Lạc Cửu đã tỉnh, “A”, chạm sang bên cạnh,
kêu lên:
-Lục Yểu, Lục Yểu!
Lục Yểu liếc mắt nhìn Hồng Tụ, cười xinh đẹp, mở cửa,
đi vào trong.
.
Sau đó ba năm, hai người họ chưa xa cách nhau một lần
nào.
Khi Hồng Tụ gặp lại Lục Yểu, đã là ba năm về sau.
Lục Yểu ngồi trong tiệm đồ cổ của Hồng Tụ, vẻ mặt vui
sướng, dịu dàng, mãn nguyện. Lạc Cửu đứng ở phía sau cô, gương mặt thuần khiết.
bình thản.
-Giờ cô là nữ doanh nhân thành đạt trong giới kinh
doanh, sao còn rảnh rỗi có thời gian đến nơi hoang vu hẻo lánh của tôi thế này? (Mình xin giải
thích vì sao c này mình để Hồng Tụ xưng hô với Lục Yểu là cô – tôi mà các đoạn
trước là ta – ngươi, vì giờ Hồng Tụ đang đứng nói chuyện với Lục Yểu trước mặt
Lạc Cửu nên dùng ngôn từ hiện đại cho phù hợp, còn kia chỉ có hai người họ đều
là yêu tinh ngàn năm nói chuyện với nhau nên vẫn dùng cách nói chuyện từ xưa)
Lạc Thường vốn là một nhân tài khoa học, Lạc Cửu lại
không quen giao tiếp, xã giao, nay gánh nặng của Tập đoàn sản xuất rượu Lạc thị
đều gánh hết lên vai Lục Yểu.
Lục Yểu cười nói:
-Cái gì mà nữ doanh nhân thành đạt giới kinh doanh,
không phải là bôn ba vì cuộc sống sao? Chẳng lẽ tôi không thể tới đây gặp cô à?
Thấy Hồng Tụ nhìn chằm chằm Lạc Cửu, lại nói tiếp:
-Không được nhìn anh ấy, anh ấy chỉ đưa tôi tới đây
thôi, ngày mai đã phải đi công tác tới Australia để nghiên cứu cách sản xuất
rượu rồi.
Hồng Tụ nói:
-Sao cô không đi với anh ấy?
-Tất nhiên là anh ấy có thư ký, trợ lý, trưởng phòng,
quản lý đi cùng rồi, tôi cần gì phải mặt dạn mày dày đi theo cơ chứ.
Lục Yểu nửa cười nửa không liếc nhìn Lạc Cửu, gương
mặt Lạc Cửu sụp xuống ngay lập tức.
-Lục Yểu….
Lạc Cửu muốn kéo cô đi, lại bị Lục Yểu trừng mắt liếc
một cái, lập tức không dám động đậy.
Hồng Tụ bật cười:
-Cô vừa mới ăn dấm đó hả?
Lạc Cửu gật gật đầu:
-Là A Linh.
Lục Yểu đỏ mắt:
-Ai ghen với cô ấy? Cô ấy là củ hành củ tỏi hay sao mà
muốn ăn dấm chua?
Lạc Cửu tủi thân, ấm ức cúi đầu.
Lục Yểu lật ngược tình thế, xem thường:
-Hơn nữa ngày nào anh với cô ấy cũng ở cạnh nhau, hứng
thú cũng chẳng có nữa là.
Cuối cùng thì Hồng Tụ cũng không nhịn được mà cười to,
vừa cười vừa mắng:
-Mau đi, mau đi khỏi đây ngay, hứng thú vui vẻ của vợ
chồng hai người đừng để tôi lấy ra làm ống bơm hơi, làm bàn đạp bây giờ đấy.
Rốt cuộc cũng chỉ có lại hai cô gái ở lại, Hồng Tụ hỏi
Lục Yểu:
-Mấy năm nay, ngươi đã thấy đủ chưa?
Lục Yểu đáp:
-Có đôi lúc mệt mỏi. Về tổng thể coi như cũng ổn.
-Nói thử xem nào?
-Cuối cùng thì chuyện tình yêu cũng không phải của
riêng hai người. Bố mẹ anh ấy cũng không ở đây, chỉ còn mỗi một người anh trai,
người thân trong gia đình và bạn bè thân thiết đều rất nhiều, sao không xã giao
cho được. Lạc Thường cũng coi như biết chuyện, cũng yêu thương em trai mình, có
điều mỗi ngày lễ Tết thấy ta, cũng không khỏi cảm thấy khó xử, còn Cửu, thì lại
khác. Anh ấy không thân với những người họ hàng trong nhà, nhưng những người
thân kẻ thích của anh ấy lại vì chút tiền tài, ngấm ngầm mưu tính, nói anh là
thằng ngốc, là kẻ điên, có một hôm thừa dịp ta không có ở đó, suýt chút nữa thì
tống anh vào viện tâm thần.
Hồng Tụ kinh ngạc, Lục Yểu cười, tiếp tục nói:
-Họ còn nói ta là kẻ lừa đảo, kẻ gây tai họa, nghĩ ta
cũng tham lam tài sản nhà họ, nếu không sao có thể cam tâm tình nguyện nương
tựa vào một thằng ngốc.
Trong mắt Hồng Tụ hiện lên chút xót thương.
-Ngươi cũng không cần thương hại ta, ngươi còn nhớ đạo
sĩ năm Hiển Khánh(1) không, nói cái mà
ta đang chờ đợi bao lâu nay cũng chỉ là lòng người? Giờ cuối cùng ta cũng đã
hiểu ra rồi.
-Ngươi hiểu được gì?
Ánh mắt Lục Yểu nhìn xuyên qua tủ bày đồ bụi bặm, dừng
ánh mắt ở một bức tượng trông giống Chu Du(2).
-Giống như ta đã chờ, sống cũng rất lâu rồi, một mình
hành tẩu trên thế gian,chưa bao giờ cần cố gắng hay vùng vẫy sao? Nay vì anh,
ta lại vất vả, dốc sức làm việc, đối phó với người đời, tranh cướp chút ít lợi
lộc mà trong lòng bản thân rõ ràng cảm thấy vô cùng chướng mắt. Đây có lẽ mới
là hoàn toàn bước vào cuộc đời.
-Ngươi không hối hận?
-Hối hận thì chưa nói tới, nhưng bắt đầu cảm thấy mệt
mỏi. Bước vào đời đã lâu, ta gần như quên mất bản thân mình vốn là một yêu
tinh, chỉ cần có sương sớm, có ánh mặt trời là có thể sống được.
-Vậy ngươi có muốn quay đầu lại không?
Lục Yểu cười nhưng không nói, sau một lúc lâu mới
nghiêng đầu, nói:
-Chỉ cần có anh, ta thấy mình như vậy rất đáng giá.
.
Ngày thứ hai, Lục Yểu tiễn Lạc Cửu ra sân bay.
-Anh nhớ phải mặc thêm áo. Bây giờ ở Australia đang là
mùa đông, nóng lạnh thay đổi thất thường, rất dễ bị bệnh.
Lục Yểu cằn nhằn liên miên, giống như một bà mẹ đang
dặn dò con trai. Cô quay đầu nói với trợ lý của Lạc Cửu:
-Mỗi ngày đều phải gọi điện thoại báo cáo, nhất định
phải đúng giờ.
Hồng Tụ cười cô;
-Cô lo lắng như vậy, vậy cô cũng đi cùng luôn đi.
Lục Yểu nói:
-Cô thấy tôi khẩn trương như vậy, vậy cũng biết rõ tôi
thật sự rất quý trọng thời gian của mình.
Lạc Cửu mặc âu phục màu xám làm thủ công trông rất
đẹp, khoác áo khoác lông dê, cổ tay áo thêu hình chuột lang nhỏ. Kiểu vuốt tóc
rối khiến anh càng thêm đẹp trai, phong độ hơn người. Anh vẫn yên lặng, ánh mắt
trong veo nhìn Lục Yểu.
-Chủ tịch lên máy bay đi ạ.
Trợ lý đứng ở bên cạnh nói.
Lạc Cửu cúi đầu xuống, đột nhiên cầm tay Lục Yểu.
-Anh không muốn đi….
Lục Yểu kinh ngạc:
-Sao lại thế?
Chủ sở hữu bộ sưu tập rượu ngon trên thế giới đang ở
Australia chờ anh đến thưởng thức và đánh giá, anh đã chờ cơ hội này không phải
một hay hai năm.
-Xa em, anh cảm thấy lòng mình rất hoảng sợ.
Lạc Cửu thành thật nói.
-Anh lo cho mình ấy, lo cho em làm gì?
Lục Yểu cười nói.
Lạc Cửu không trả lời ngay. Anh còn lo nghĩ, nói:
-Anh nghĩ, thế giới này lớn như vậy, hai người chúng
ta ở trong đó lại nhỏ bé đến thế, nếu chẳng may xa rời thì dễ dàng bị chia cắt,
lạc mất nhau. Anh tự biết bản thân mình không thông minh, đến lúc đó, anh biết
tìm em ở đâu?
Mắt Lục Yểu đỏ lên, cô không ngờ Lạc Cửu có thể nói
được những lời giàu triết lý như vậy. Cô dịu dàng vuốt hai má anh:
Lạc Cửu mỉm cười, cúi người xuống hôn cô, quay người
đi về phía lối đi dành cho hành khách.
Sau này, Lục Yểu mới hiểu rõ, lúc này cô không được
coi là một con người thật sự, vì cô chưa bao giờ nhấm nháp hương vị của niềm
đau.
Đêm đó, tin tức buổi tối đưa tin: Chuyến bay từ Tây An
tới Sydney vào lúc chín giờ tối đã bị rơi xuống vùng núi ở Malaysia, máy bay bị
vỡ nát, nguyên nhân không rõ, toàn bộ hành khách và phi hành đoàn đều tử nạn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT